Lâm Lang cắn răng, run rẩy "ừ" một tiếng, người nọ cứ như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, hạ thân nhắm thẳng qua. Lâm Lang kêu một tiếng thảm thiết, mềm nhũn ngã xuống. Hắn nâng eo cậu lên, dụ dỗ: "Ngoan, đừng sợ, chặt quá tôi không vào được."
Toàn thân Lâm Lang nóng bỏng, hậu huyệt dứt khoát không chịu mở ra. Hai người cọ xát nửa ngày, thứ kia ngay cả đầu cũng chưa vào nổi, Lâm Lang rốt cuộc bật khóc, người run bần bật: "Em không được, của anh lớn quá..."
Hàn Tuấn nản chí đổ ập lên người cậu, hạ thân căng trướng phát tím, đành phải áp dụng cách cũ để bắn. Lâm Lang cũng oan ức, ngượng ngùng, lại có một ít đắc ý: "Cái này không thể trách em nha, ai bảo anh khi không to thế làm gì."
Lần đầu tiên Hàn Tuấn buồn bực vì kích thước hạ thân, thấy Lâm Lang vui mừng ra mặt, bèn kéo cậu lại: "Lần này khuếch trương chưa đủ, chúng ta làm lại đi."
Lâm Lang hét lên, trần truồng chạy luôn ra ngoài. Buồn cười, vừa rồi cậu khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, nhưng khi vật cứng của hắn chen vào thì lập tức hối hận, nhất thời nóng đầu mới quyết định thế, muốn thử lại thì chờ cậu nóng đầu lần nữa đi!
Song từ đó về sau, quan hệ hai người thân mật hơn thấy rõ. Lâm Lang dễ ngại ngùng, ấy mà thỉnh thoảng cũng biết chủ động cầu hoan, hôn hắn, ôm hắn. Mặc dù Hàn Tuấn chẳng biết vì sao cậu tự nhiên thay đổi nhiều như vậy, cơ mà vẫn cao hứng không thôi, đến cả mấy cấp dưới của Hàn Tuấn cũng phát giác, chưa đầy vài ngày đã truyền tới tai Cao Chí Kiệt. Nhưng đấy là do hắn tự cảm nhận được, chuyện xảy ra trong một cuộc họp nọ, Lâm Lang được tự do xuất nhập công ty, khi ấy không biết phát sinh chuyện gì mà cậu đột ngột đẩy cửa vào đúng lúc họ đang họp, có lẽ vì không biết bên trong đang họp, nên nhìn thấy người ngồi kín bàn, cậu liền đỏ mặt, tiến không được, lùi chẳng xong, sợ sệt nói: "... Tuấn, anh ra đây cái."
Cả bàn ngốc lăng, thậm chí mấy người thường xuyên gặp như nhóm Cao Chí Kiệt cũng đần mặt. Quách Đông Dương thấy Hàn Tuấn ra ngoài mới cau mày hỏi: "Ban nãy cậu ấy gọi Hàn Tuấn là gì?"
Cao Chí Kiệt lắc đầu, bỗng hung hăng mắng một câu: "Má, gọi gì mà thân thiết dữ."
Hắn không rõ lý do Lâm Lang thình lình xông tới tìm Hàn Tuấn, chỉ biết Hàn Tuấn cũng chẳng kịp họp đã dẫn Lâm Lang đi. Buổi chiều gặp lại Lâm Lang, phát hiện tư thế đi đường của cậu không mấy tự nhiên, trong lòng kinh hãi, hỏi: "Hai người... cậu bị anh ấy..."
Mặt Lâm Lang đỏ lên, lắc đầu như trống bỏi: "Không có, anh đừng nghĩ linh tinh!"
Cao Chí Kiệt nghi ngờ nhìn thoáng qua, thấy Lâm Lang bứt rứt quá đỗi, nên không hỏi tiếp nữa. Lâm Lang mím môi nhìn hắn một lúc, mặt đỏ bừng, nhướng mày nói: "Không thật mà!"
Cao Chí Kiệt không nhịn được cười: "Tôi biết, nếu thực sự có gì kia, cậu đời nào dám mạnh miệng dữ vậy. Cậu nói thật hay nói dối tôi nhìn ra được ngay."
Lâm Lang trợn mắt, khẽ "hừ" một tiếng, ra chiều không tin. Cao Chí Kiệt cười ha ha: "Lâm Lang, trước kia sao không phát hiện cậu đáng yêu vậy chứ."
Sắc mặt Lâm Lang thoáng cái khó chịu, cậu luôn không thích người khác dùng mấy từ ám muội như "đáng yêu, thanh tú" hình dung mình, liền chau mày bảo: "Anh rảnh rỗi quá thì về công ty làm việc đi, đừng có ỷ mình quen lão tổng rồi kiếm cớ lười biếng."
Cao Chí Kiệt bị chặn họng đến câm nín, hắn chỉ sợ người khác nói mình cậy gia đình nên không chịu làm việc đàng hoàng, bèn tức tối nhìn Lâm Lang một hồi, quay đầu bỏ đi.
Lâm Lang cười hả hê, cao giọng hô: "Tối ăn cơm nha."
Ai ngờ cậu đi xa rồi, Cao Chí Kiệt đột nhiên lại gọi điện, ấp úng như có điều xấu hổ: "Ờm... Nếu cậu thực sự gì kia với Hàn Tuấn... thì nhớ chú ý thân thể, đừng để bị thương."
Cậu chưa kịp đáp, điện thoại đã "bíp" một tiếng, ngắt kết nối. Lâm Lang đỏ ửng mặt, vội vàng ngoảnh lại nhìn, thấy Cao Chí Kiệt đã lái xe ra khỏi cổng trường.
Cậu rủ Cao Chí Kiệt ăn cơm tối là muốn mời mấy người họ xem Liên hoan chào mừng tân sinh viên. Theo thường lệ, sau khóa quân sự sẽ diễn ra liên hoan, đại học F thường tổ chức vào tối thứ sáu cuối cùng của tháng chín. Năm nay nhuận tháng bảy, xét thấy Trung thu và Quốc khánh đến cùng lúc, mỗi khoa lại có hoạt động chào mừng riêng, trường cân nhắc nhân tính hóa, quyết định tổ chức sớm vào ngày mùng 5 tháng 8 âm lịch, nhằm ngày 26 tháng 9 năm 2006. Trường tổ chức liên hoan, khoa bọn họ cũng muốn trình diễn vài tiết mục. Trưởng khoa tiếng Anh nghe nói Lâm Lang là thành viên câu lạc bộ khiêu vũ, liền hỏi cậu có đồng ý tham gia không, mới đầu Lâm Lang từ chối, cậu rất dễ luống cuống, không giỏi biểu diễn. Cuối cùng vẫn là lớp trưởng làm công tác tư tưởng cho cậu, Lâm Lang suy nghĩ rồi đáp ứng.
Cao Chí Kiệt vừa nghe liền lắc đầu: "Khiêu vũ ở liên hoan trường thì có gì hay, cũng đâu phải chưa thấy cậu nhảy bao giờ."
Lâm Lang mỉm cười, trên mặt có vài phần đắc ý: "Tôi thi đơn ca."
Nhóm người cũng khá quen thân với Lâm Lang, biết Hàn Tuấn chắc chắn sẽ đi, tất nhiên khó mà từ chối, nên đến tối đều tới đủ. Liên hoan đại học F diễn ra tại Sân vận động thành phố, Cao Chí Kiệt nhờ người chiếm mấy chỗ tốt, đi tương đối sớm. Buổi diễn bắt đầu lúc tám giờ, bọn họ đã quá quen với dạng liên hoan này nên chẳng mấy hứng thú, Cao Chí Kiệt chiều ý đi xem, nhưng chỉ lo ngắm gái đẹp. Chín giờ, Quách Đông Dương cầm danh sách tiết mục, than: "Rốt cuộc cũng tới."
Lâm Lang hát ca khúc "Đậu đỏ" của Vương Phi. Đây là lần đầu Quách Đông Dương nghe Lâm Lang hát nên có chút kinh ngạc: "Hát khá đấy, bình thường cậu ấy hay câu nệ, tôi còn sợ cậu ấy sẽ lúng túng chứ." Nói đoạn, hắn nhoẻn cười: "Nhưng sao lại chọn bài hát sâu lắng thế này?"
Hàn Tuấn mỉm cười, một mực dán mắt lên sân khấu: "Rất hợp với cậu ấy."
Cao Chí Kiệt cũng gật đầu: "Cái khác không dám nói, cơ mà Lâm Lang có một điểm rất đáng để người ta học tập, chính là hiểu rõ bản thân mình, biết sở trường của mình nằm ở đâu, thích hợp với thứ gì, nom quần áo thường ngày của cậu ấy là biết, toàn mấy màu trầm. Cả bề ngoài lẫn tính cách cậu ấy đều thích hợp với dạng ca khúc nghệ thuật nhẹ nhàng thế này."
Quách Đông Dương bội phục nhìn qua, Cao Chí Kiệt bỗng đụng tay hắn, hất cằm ý bảo xem Hàn Tuấn. Hắn quay sang, chỉ thấy Hàn Tuấn nhìn sân khấu không rời mắt, trên mặt là biểu cảm si mê mà hắn chưa từng gặp bao giờ. Hàn Tuấn đối với cậu, nếu ban đầu chỉ là mê đắm, vậy đến giờ phút hiện tại, sớm đã theo năm tháng tĩnh thủy lưu thâm, ngấm sâu vào xương tủy, không cách nào che giấu. Mà trên sân khấu, Lâm Lang đứng dưới ánh đèn, diện áo sơmi ca rô màu trắng, tràn đầy thương cảm và nét đẹp thanh xuân. Thời tiết thượng tuần tháng tám, nhiệt độ ban đêm rất dễ chịu, trước khi phần sau bắt đầu có một đoạn nhạc vang lên, đúng lúc này, bên dưới đột nhiên có người hét to "Lâm soái ca".
*tĩnh thủy lưu thâm: những nơi nước sâu trông bề mặt có vẻ tĩnh lặng, nhưng bên dưới nước vẫn chảy mạnh. Tương tự như câu "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi"Lâm Lang trên sân khấu rõ ràng cũng nghe thấy, ống kính quay thẳng mặt cậu, chỉ thấy cậu mím môi, hơi nghiêng mặt đi, nụ cười ngượng ngùng từ khóe miệng lan ra, tiếp theo dùng mu bàn tay đè lại tóc thổi loạn trên trán, chỉ chừa lại mi mắt thanh tú như ẩn như hiện giữa kẽ tóc, ngây ngô mà dịu dàng. Cảnh tượng này lại phóng đại trên màn ảnh, tuấn tú mê người không sao tả xiết, dẫn tới tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt dưới khán đài, thậm chí có người lớn mật huýt sáo. Tại dư quang đuôi mắt, Cao Chí Kiệt thấy lồng ngực người bên cạnh hơi phập phồng, Hàn Tuấn đang hít thở có chút dồn dập mà kiềm nén.