Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 134

Sáng hôm sau ngủ dậy việc đầu tiên Ngải Đông Đông làm là soi gương.

May phước, bên mép không nảy thêm cái mụn nào cả.

Nhưng hôm nay chưa mọc mụn không có nghĩa là có thể chủ quan. Ngải Đông Đông bắt đầu tháng ngày trường kì kháng mụn đầy gian khổ.

Đồ ăn cay, nó nhịn, đồ ăn mỡ màng, nó nhịn, đồ ăn bỏ nhiều gia vị, nó càng nhịn. Lúc này thì đến Thụy Linh cũng phải lo lắng bảo nó: “Con đang tuổi lớn mà ăn ít thế này lại chỉ toàn cơm với rau thì chịu làm sao được?”

“Không ăn bừa được thím ạ, dạo này con hay bị mụn lắm, phải ăn thanh đạm thôi.”

“Bảo Chu Cương đưa con đi khám ông lang Lưu trong thị trấn xem nào. Hồi bằng con Chu Phóng nó cũng bị trứng cá, cũng ông lang ấy chữa khỏi đấy. Ông lang này giỏi lắm.” bà Chu nói rồi nhìn mặt nó, lại hỏi: “Mà con bị mụn bao giờ bà có thấy đâu nhỉ?”

“Bữa trước bà ạ, nhưng mà con dán băng vào đấy. Ba nuôi con đưa con đi khám ông lang Lưu rồi, ổng bảo uống thuốc Bắc thì khỏi nhưng con uống mấy bữa thấy đắng quá. Thà truyền nước biển còn hơn.”

“Nước biển không truyền bừa được đâu con, bà thấy uống thuốc Bắc như lời ông lang là đúng đấy. Bài thuốc các cụ nghiên cứu bao nhiêu đời cơ mà. Thuốc Tây nhanh nhưng mà hại người lắm, thời này dân mình chú ý ăn uống lành mạnh bồi bổ sức khỏe rồi đấy thôi?”

Ngải Đông Đông cười gật đầu: “Bà nói phải ạ, con sẽ nghe lời bà.”

“Con mà sợ đắng thì bỏ thêm mật vào, nhà nhiều mật ong lắm. Mật tốt đấy, chú hai con mua tận chỗ người ta nuôi ong, đảm bảo là nguyên chất không có hàng giả đâu. Bà vẫn uống mà, bà nhỉ.” Thụy Linh vừa xới cơm cho nó vừa bảo: “Không ăn thịt thì ăn thêm cơm vào, đang tuổi lớn đừng nhịn quá con ạ.”

“Dạo này con ăn không thấy ngon ấy, toàn phải ăn cố thím ạ.”

Xong bữa, Thụy Linh đi sắc thuốc cho Ngải Đông Đông, cái món thuốc Bắc đúng là đắng kinh khủng khiếp. Chu Đình đứng bên cạnh hóng hớt mà cũng phải bịt mũi bảo: “Anh Đông Đông ơi anh uống cái này thật á?”

“Muốn đẹp thì phải chịu khổ bé ạ. Vì sắc đẹp và thanh xuân, đắng một tí xá gì!” nói rồi Ngải Đông Đông bịt mũi, tu cạn bát thuốc. Chu Cương cũng đứng cạnh nhìn nó uống rồi cười phá lên, Ngải Đông Đông lừ mắt với gã, Chu Cương còn trêu nó: “Mày uống thuốc thay cơm rồi đấy.”

Nhưng mà Ngải Đông Đông vẫn là đứa trần tục đam mê thịt thà cay nóng, ngày ngày phải nhìn người khác ăn uống tự do mà nó thèm ghê gớm. Ác nhất là Chu Cương, gã cứ nhăm nhăm trêu ngươi nó mới được.

“Đi về mua ít đồ ăn khuya này, ăn không con?” Chu Cương xách cái túi nilon vào phòng, hỏi nó.

Ngải Đông Đông không buồn quay lại, nó vừa dán mắt vào sách vừa đáp: “Không ăn.”

“Không ăn thật à? Bánh bột xoắn nướng ngon phết đấy, hàng này nổi tiếng lắm, xếp hàng mãi mới đến lượt. Đây này, con nhìn mà xem.” vừa nói Chu Cương vừa giở cái túi ra sát bên cạnh nó, mùi thơm phức lập tức bốc lên ập vào mặt Ngải Đông Đông, á đù lại cả xiên thịt dê nướng nữa!

Thịt dê nướng thì tuyệt đối không được mó vào, đã nóng sẵn còn ăn cái này ngày mai biết mùi ngay!

Thế là Ngải Đông Đông lắc đầu: “Con không đói, ba ăn đi.”

“Không ăn à?” Chu Cương cũng không nài thêm, gã ngồi xuống cạnh nó, bắt đầu ăn. Ngải Đông Đông nuốt nước miếng, phàn nàn: “Ba ra ngoài ăn được không?”

“Sao?”

“Con đang học mà, ba ngồi đây làm con khó học lắm.”

“Học môn gì đấy?” Chu Cương vừa cắn xiên thịt dê vừa nhỏm lên xem quyển sách nó đọc, gã mở miệng nói là mùi hương lại phả ra nồng nàn. Ngải Đông Đông mím môi đáp: “Sách chính trị.”

“Chính trị chủ yếu là cần giác ngộ, hiểu được tư tưởng tự khắc sẽ thi được điểm cao. Không phải học nữa đâu, đọc sách này thà đi làm toán lý hóa còn hơn.”

“Toán lý hóa con làm xong hết rồi.” Ngải Đông Đông đưa mắt liếc cái túi nilon, lại hỏi: “Còn gì trong ấy thế?”

“À đây.” Chu Cương giở túi ra: “Kẹo hồ lô đấy, không biết mày có thích không nên ba mua có hai xiên.”

Đương nhiên là Ngải Đông Đông thích, nó nghi đây mới là chiêu chốt hạ Chu Cương bẫy nó lắm.

“Ăn không?” Chu Cương hỏi: “Thật ra kẹo hồ lô bên trong là hoa quả mà, cũng là vitamin đấy.”

“Nhưng mà ngọt lắm… thôi, không ăn đâu.” cuối cùng Ngải Đông Đông vẫn nín được cơn thèm.

“Mày thế này không được đâu, Ngải Đông Đông.” rốt cuộc Chu Cương không thèm đùa cợt với nó nữa, gã nghiêm mặt nói: “Mày học hành vất vả như thế mà ăn uống qua loa thì làm sao đủ sức được hả?”

“Con ăn nhiều cơm với bánh bao lắm mà.” bữa tối nay Ngải Đông Đông vừa ăn bánh bao với dưa muối, à rưới thêm ít dầu vừng nữa.

“Mày có biết đàn ông sợ nhất cái gì không?” Chu Cương chợt nói: “Sợ nhất là thiếu chất. Thiếu chất ảnh hưởng đến khả năng sinh lý, biết chưa?”

Ngải Đông Đông nhìn Chu Cương, thấy gã có vẻ nghiêm túc không giống đang đùa tí nào.

Chu Cương lại tiếp: “Thiếu chất sẽ dẫn đến giảm sút hàng loạt chức năng của nam giới, vì thế lúc nào cũng phải ăn đủ. Mày lại còn đang tuổi lớn, càng không thể thiếu được. Mà thịt là đại bổ, đàn ông không ăn thịt lên giường chỉ có nằm đấy, sức đâu làm ăn gì nữa.”

Ngải Đông Đông chọp chẹp miệng, bụng nghĩ thầm nó chẳng nằm đấy thì sao…

Nhưng kể ra dù nằm không nhưng mỗi lần xong việc đúng là nó cũng mệt thật.

“Hay là mình ngủ riêng một thời gian đi ba?” Ngải Đông Đông ướm thử.

Chu Cương đập chát xiên thịt dê trên tay xuống bàn, mặt gã sa sầm đến là khiếp.

Thái độ của hai người bọn họ với chuyện giường chiếu hiện nay quả là quay ngoắt 180 độ so với lúc ban đầu.

Mới đầu Ngải Đông Đông cực kỳ thích thân mật với Chu Cương, hễ thấy Chu Cương là nó nóng sốt cả người, nó chỉ nhăm nhăm quấn lấy gã, đòi gã mây mưa vui vẻ. Nó thích chết đi được cái sự điên cuồng mất trí của Chu Cương lúc hành sự. Ngược lại, Chu Cương thì luôn kiềm chế, gã bảo nó đang tuổi lớn không nên làm nhiều nên hầu hết thời gian gã đều xài đỡ cái mông hoặc cặp đùi nó để giải quyết khâu cuối, hạn chế tối đa tiết vào trong nó.

Thế rồi dần dần chẳng hiểu ra làm sao thái độ đôi bên bắt đầu tráo ngược cho nhau. Ngải Đông Đông cuối cùng cũng đã thấm thía sự đòi hỏi vô độ và sức vóc kinh hồn của Chu Cương, còn Chu Cương thì cứ như ăn quen bén mùi, nghiện đứ đừ hôm nào cũng phải đòi nó một bận mới yên.

Thật ra không phải Ngải Đông Đông không thích, nó mà không thích thật Chu Cương cũng không đời nào ép. Đã vậy ý chí nó lại chẳng kiên định gì cho cam, à ơi một tí là nó đổ rạp theo Chu Cương liền.

Cơ mà lúc này là thời kỳ nhạy cảm, dù người ta vẫn bảo sắc đẹp không quyết định tình yêu nhưng bề ngoài vẫn rất quan trọng. Ngải Đông Đông không thể chấp nhận được viễn cảnh một ngày mặt nó sẽ chi chít mụn trứng cá, chưa nói Chu Cương thấy thế nào mà chính nó là đỡ không nổi rồi.

Thế là dù rất áy náy với Chu Cương nhưng Ngải Đông Đông vẫn cương quyết dọn về phòng cũ.

Lâu lắm chưa ở riêng, Ngải Đông Đông ngồi một mình trong phòng thấy cũng trống vắng. Chốc chốc nó lại ngoái đầu nhìn sau lưng, bình thường nó ngồi học Chu Cương sẽ nằm trên giường xem máy tính hoặc đọc tạp chí, nó chỉ liếc lại là thấy gã.

Nhưng giờ nó ngoảnh hẳn cổ lại cũng chỉ có cái giường trống trơn, chẳng có ai.

Trời lại còn sang hè, dọn hết chăn đệm, Ngải Đông Đông trông cái giường không càng thấy quạnh quẽ tợn. Nhưng giờ mà tự mò về phòng bên chẳng hóa ra nhận là mình không chịu được cô đơn à? Ai lại làm thế, mất mặt chết đi được.

Ngải Đông Đông đứng dậy đi loanh quanh trước cửa một hồi cuối cùng nó hạ quyết tâm phải giữ giá đến cùng. Xa cách một tí hôm nay là vì tương lai tươi sáng ngày mai. Đi qua ngày nắng hạn mới biết quý ngày mưa, các cụ bảo rồi.

Ngải Đông Đông sẽ kiên nhẫn chờ ngày mưa tới sớm sớm.

Nhưng thật bất ngờ cho nó lần này Chu Cương rất bình tĩnh. Ròng rã hai ngày gã không hề nói một câu bảo nó chuyển về phòng mình hay đòi chuyển sang phòng nó. Không những thế gã còn bận rộn hẳn lên, trưa gã không về nhà, Ngải Đông Đông chỉ có thể ngồi cùng gã ăn bữa cơm sáng. Tối đến Chu Cương cũng ghé sang phòng Ngải Đông Đông nhưng chỉ nói chuyện mấy câu, hỏi nó học hành thế nào rồi đi.

Ngải Đông Đông rầu lòng thật sự, thế là mỗi tối Chu Cương sang “thăm hỏi” nó lại nhìn gã bằng ánh mắt hết sức nóng bỏng, bằng mọi cách (trừ lời nói) nó nháy cho gã thấy tín hiệu: “Hoan nghênh ba đòi ngủ với con!”

Nhưng Chu Cương vẫn làm như không thấy. Hỏi han xong là gã về.

Ngải Đông Đông thất vọng khôn tả, nó bắt đầu chuyển sang dằn dỗi, được, đã vậy để xem ai lì hơn ai.

Đêm hôm đó nó tự chiêu đãi mình một chầu quay tay, phát tiết bớt cơn ức chế cồn cào trong bụng. Sau cao trào nó khoan khoái chìm vào giấc ngủ, trong mơ cuối cùng nó cũng được như ý, nó thấy Chu Cương mò sang, ôm ấp nó, hôn hít nó.

Cảm giác cứ như đã xa cách bao năm, Ngải Đông Đông xúc động rủ rỉ trong mơ: “Ba nuôi ơi, từ sau không bao giờ con ngủ riêng nữa đâu.”

Sáng hôm sau mở mắt ra cùng tiếng chuông báo thức nó mới biết hóa ra đâu phải là mơ, thật đây mà. Chu Cương đang nằm cạnh nó, một tay gã còn vòng qua ôm nó nữa này.

Ngải Đông Đông mừng húm, giây lát mắt nó cay cay ứa lệ. Nó sung sướng ngắm cái cằm lấm chấm râu và đôi môi mỏng khêu gợi hết sức của Chu Cương, cảm thấy mủi lòng ghê gớm.

“Ba sang lúc nào thế?” giọng Ngải Đông Đông lộ rõ ý mừng.

“Ai vô lương tâm được như mày, thi gan với mày hai hôm là chịu rồi đấy. Thôi, đành vậy. Coi như đời này ba thua trong tay mày.” Chu Cương thở dài, cúi xuống hôn trán nó, dịu dàng miên man.