Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 17

Tiếng la của nó làm hai người nọ giật mình hoảng sợ, cả hai vội vàng kéo quần, che mặt, Ngải Đông Đông xấu hổ chết đi được, nó ôm cây lau nhà ù té chạy, kết quả là thấy kẻ vừa xúi nó vào đó lau sàn đứng chống nạnh cười hô hố, “Sao hả nhóc, thấy cái gì rồi?”

Ngải Đông Đông trừng mắt với gã, đanh đá mồm mép mọi khi biến đi đâu hết, nó chỉ thấy mặt nóng bừng, miệng khô khốc, đành phải tiếp tục bỏ chạy.

Cơn sốc lần này với nó mà nói hơn xa cái lần nó thấy Trịnh Dung thổi kèn cho Chu Cương, lần đó chỉ dùng miệng, còn đây là súng thật đạn thật 100%. Nó cắm đầu cắm cổ bước thật nhanh, xung quanh ồn ào ầm ĩ, nó rẽ đại ở một khúc quanh, và thế là lại được một phen trợn mắt.

Đù, trước mặt nó lại là hai gã đàn ông đang ôm nhau, còn say sưa hôn hít.

Nó “Á” lên một tiếng, vội vàng quay đầu, lần này mặt nó đã nóng phừng phừng, không biết cắm cúi đi bao lâu thì nó đâm sầm vào ai đó, Ngải Đông Đông vừa ôm cây lau nhà vừa rối rít xin lỗi thì bị người nọ túm tóc kéo ngẩng lên, nó trố mắt nhìn hóa ra là Chu Cương.

“Đi đường không nhìn à?”

Ngải Đông Đông vội vàng cúi đầu chào: “Ba nuôi ạ!”

“Mặt làm sao đấy, lại dị ứng à?”

“Dạ?”

Chu Cương vén tóc nó lên, nhìn nhìn mặt nó: “Sao mặt đỏ thế?”

“… A…” Ngải Đông Đông ngượng đến mức nhắm tịt hai mắt: “Con vừa thấy cái này.” nói rồi nó kéo cánh tay Chu Cương, hí hửng kể lể: “Ba nuôi ơi ba không biết con vừa thấy cái gì đâu, mới nãy con đi lau sàn nha, có người bảo con vào lau trong góc…”

“Ai bảo mày vào trong góc?”

“Từ từ để con kể, ba cứ nghe đã nào!” Ngải Đông Đông đang hết sức kích động: “Thế là con đi lau, nhưng mà con vừa vào đấy thì thấy… hai người đang làm chuyện đấy đấy.”

Nói xong nó trợn hai con mắt đen láy nhìn Chu Cương, tràn trề mong đợi Chu Cương cũng sẽ kích động như nó, dè đâu Chu Cương vẫn tỉnh rụi, Ngải Đông Đông tưởng gã chưa nghe ra, lại tiếp: “Con nói ba không hiểu hở, con gặp hai người đang ấy ấy… không phải bằng miệng đâu, dùng hẳn…”

Đến đây thì tự dưng nó thấy ngượng, nó cười hì hì, lại thêm mớ tóc kỳ khôi nên trông đến là hèn hạ.

Chu Cương phì cười: “Nói to thế, không biết mắc cỡ à?”

Ngải Đông Đông bưng miệng, vẫn cười hinh hích. Chu Cương quàng vai nó, nói: “Đi, chạy với tao mấy vòng.”

Ngải Đông Đông vừa cầm cây lau nhà vừa bị Chu Cương lôi đi xềnh xệch, nó thở hồng hộc nói: “Nhưng mà trưởng buồng bảo con đi lau nhà…”

Nói thế nhưng Ngải Đông Đông đã cười ngoác tận mang tai, nó tiện tay quẳng cây lau nhà xuống đất, ton ton chạy theo Chu Cương. Có Chu Cương ở đây ai dám bảo gì nó sẽ hùng hồn tuyên bố: “Đây là Chu Cương bảo nó đi cùng chứ bộ.”

Hầu Tử không phải trùm sò trong trại nha, trùm sò là Chu Cương nha. Một khi nó đã dựa dẫm được Chu Cương thì mùa xuân ơi đến đây rồi~

Nó theo Chu Cương ra ngoài, bên ngoài có mấy phạm nhân đang lau cửa kính, thấy nó đi sau Chu Cương thì lén lút nhìn nó, nhưng Ngải Đông Đông nay đâu còn như xưa, nó rất vui lòng đóng vai cáo mượn oai hùm.

Nó đắc ý nhe răng cười với mấy người nọ rồi cố tình gọi thật to: “Ba nuôi ơi, đợi con với!!”

Tờ mờ sáng, sân tập vắng tanh, chỉ có ánh đèn rọi xuống từ những bóng điện trong trạm gác, trên đó có hai quản giáo đang đứng hút thuốc.

Chu Cương đi không nhanh lắm nhưng chân gã dài, Ngải Đông Đông phải chạy theo mới kịp, nó vừa thở vừa hỏi: “Ba nuôi ơi sao hôm nay ba dậy sớm thế, không ngủ nữa à?”

“Ở ngoài ầm ầm như thế thì ngủ làm sao được.”

“Ba ơi, ba định chạy bộ ạ?”

Chu Cương gật đầu, “Chú mày cũng chạy với tao đi, đang tuổi lớn vận động mấy vòng càng tốt.”

Ngải Đông Đông hào hứng gật đầu, chạy theo sau Chu Cương. Chu Cương cũng không để ý đến nó mà cứ thản nhiên chạy làm nó đuổi theo cực muốn chết, nó thở hồng hộc, đầu đông ban ngày chưa lạnh lắm nhưng tầm sáng sớm thì rét ngọt, Ngải Đông Đông lại không mặc quần áo ấm nên nó phả ra toàn những ụm khói trắng mịt mùng.

“Ba nuôi ơi, đợi con với, mình chạy cùng nhau!”

Nó cố tình gào thật to, cốt để mấy tay quản giáo xung quanh nghe thấy, nhưng đột nhiên Chu Cương dừng lại, quay đầu bảo nó: “Chú mày đừng có gọi ba nuôi mãi thế.”

Một bầu nhiệt huyết của Ngải Đông Đông như bị dập tắt ngúm, nó xuôi xị hỏi: “Sao ạ… ba không thích ạ?”

“Không phải là không thích.” Chu Cương kiên nhẫn giải thích: “Có điều ba nuôi không phải để gọi lung tung. Sao chú mày lại muốn làm con nuôi tao?”

Ngải Đông Đông cũng không biết đáp thế nào, nó mấp máy môi, đứng đực tại chỗ, hai vai thõng hẳn xuống.

Thấy nó không chạy theo, Chu Cương lại dừng lại, hỏi: “Sao thế?”

“Con buồn.” Ngải Đông Đông đáp: “Con đã coi chú là ba nuôi rồi chú lại nói thế, sao chú không nói ngay từ đầu? Chú gạt gẫm con.”

“Ai gạt chú mày?” Chu Cương cười gượng, gã bất mãn nói: “Lại còn chảy nước mắt nữa… đàn ông đàn ang khóc cái gì?”

Ngải Đông Đông phát huy trọn vẹn ưu thế ngoại hình ngây thơ non nớt của mình, nó đứng co ro ở đó, gầy gò bé nhỏ trông đến là thương cảm.

Cuối cùng Chu Cương cũng động lòng: “Sao mày cứ phải đòi nhận chú làm ba nuôi hả?”

Ngải Đông Đông đáp: “Con biết đâu được, gặp chú là con thấy thân rồi.”

“Sao chú nhớ mày bảo chú giống bác mày cơ mà.”

Ngải Đông Đông chẹp miệng: “… cái đó là con nói xạo, con nhận, con làm gì có bác.”

Chu Cương thích thú “À” lên một tiếng, Ngải Đông Đông vội vàng đế thêm: “Nhưng mà bây giờ là con nói thật, con thích chú lắm, con muốn nhận chú làm ba nuôi thật đấy.”

“Chú mày chỉ muốn tìm chỗ dựa thôi chứ gì?” Chu Cương nhìn nó: “Người nhỏ mà cái đầu lanh lắm.” nói rồi Chu Cương quay lưng chạy tiếp: “Thôi được rồi, mày muốn gọi gì thì gọi.”

Lập tức hai mắt Ngải Đông Đông sáng rực, nó vội vàng chạy theo gã, vừa ngoạc miệng gào tướng lên: “Con cảm ơn ba nuôi!”

Nó cắm đầu đuổi theo, coi bộ là đang vui thực sự, ít nhất theo Chu Cương thấy là như thế. Đây mới là vẻ hồn nhiên ấu trĩ một đứa trẻ tầm tuổi nó nên có, gã chặc lưỡi: “Cái thằng ranh này…”

Ngải Đông Đông thì mặc nhiên xem mấy lời của gã là đang nựng nó, nó thấy lòng ấm sực, nó chạy xáp lại chỗ Chu Cương tay giơ giơ lên như chỉ chực khoác tay gã.