“Thôi thế này nhé, chị thấy em bé cũng thích con gấu thật, chị bớt năm đồng còn một trăm mười lăm nhé. Không bớt được nữa đâu, đây là Tết nhất chị bán lấy vốn thôi đấy.”Nghe chủ hàng bảo thế Ngải Đông Đông lập tức cúi xuống bảo Chu Đình: “Sang hàng khác xem nhé, anh sẽ mua cho em con đẹp hơn.”Nói rồi nó định trả con gấu lại, không ngờ Chu Đình cứ ôm rịt lấy không chịu rời, cuối cùng chủ cửa hàng cười bảo: “Thôi thôi được rồi, thấy em bé thích quá thì chị chịu lỗ một tí vậy, lấy một trăm đồng thôi nhé.”Ngải Đông Đông không ngờ chủ hàng chịu thua nhanh như thế, tự dưng nó lại thấy hối hối, biết thế thì trả rẻ thêm mấy giá nữa.Lúc trả tiền Chu Cương tự giác móc ví rút tờ 100 ra, Chu Đình hí hửng ôm con gấu chạy ra cửa, bấy giờ Ngải Đông Đông mới liếc sang Chu Cương, bảo: “Mua hớ rồi ba ạ, trả rẻ hơn chắc nhà nó cũng bán đấy. Con đoán con gấu này chỉ bốn năm chục thôi, biết thế trả tám chục rồi mặc cả dần lên.”“Một trăm thì một trăm, đáng bao nhiêu.” Chu Cương cười bảo.“Thế sao nãy ba còn chê đắt?”“Với cái đồ chơi ấy thì đúng là đắt thật nhưng con mua làm quà Tết cho bé bi thì như thế là bình thường, mấy khi con bé thích thế.” Chu Cương lại cười bảo: “Mà ba thấy hai anh em con đúng là không biết tiếc tiền, thích lên là mua tất chẳng cần biết giá cả thế nào. Lớn lên mà thành tật tiêu hoang là không được đâu đấy.”Chu Đình đang ôm đồ chơi nghe thế liền cười hì hì, bảo: “Ai bảo con mua linh tinh, con chỉ mua cái con thích thôi mà. Bà bảo con thích gì cũng được mua hết.”Nghe vậy Ngải Đông Đông liền ghẹo con bé: “Thế sau này bé bi thích bạn trai nào mình cũng mua về nhé?”Chu Đình đỏ mặt không thèm đáp, Chu Cương bật cười bảo Ngải Đông Đông: “Đừng có ghẹo nó, còn con nữa đấy. Con trai khác con gái, con trai phải có đầu óc kinh tế, sau này lớn con sẽ biết đàn ông không có tiền không gọi là đàn ông. Muốn về sau kiếm được tiền thì từ bé phải có ý thức quý trọng tiền bạc, tiêu tiền đừng bủn xỉn nhưng cũng không được tiêu bừa, đồng nào cũng phải tiêu đúng nơi đúng chỗ, hiểu chưa?”“Ba đang lên lớp con đấy à?”Chu Cương cười cười: “Đây là ba dạy bảo mày trên lập trường ba nuôi, ba truyền đạt kinh nghiệm sống cho mày con ạ.”Ngải Đông Đông gật đầu: “Con nhớ rồi.”Đột nhiên Chu Cương bật cười: “Mà mới nãy ba thấy mày mặc cả cũng ghê gớm lắm.”Ngải Đông Đông ngượng ngùng cười: “Thế ba chưa mặc cả bao giờ à?”“Làm ăn buôn bán cũng phải mặc cả chứ, chẳng qua con số lớn hơn nhiều thôi.” Chu Cương nhìn nó, bảo: “Về sau phải ráng làm cho mày sống rủng rỉnh không phải cò kè mấy đồng lẻ nữa.”Một lời hứa thật giản dị mà khiến Ngải Đông Đông vừa ngượng ngùng vừa cảm động, tự dưng chân tay nó cứ cuống cả lên, cuối cùng nó lí nhí bảo: “Cảm ơn ba.”Chu Cương khẽ cười, đáp: “Đừng ngại.”