Thiệu Nguyệt Nhã vẫn luôn bị ám ảnh về ngày hôm đó, cái ngày định mệnh mà cô không bao giờ quên được. Mẹ cô Giai Nguyệt Di người nhuốm đầy máu nằm bất động trên mặt đường. Ô tô gần như bị nát, chiếc xe bị biến dạng không ra hình thù. Cô mơ màng lê người đến chỗ mẹ cô, lay bà ấy. Người cô dính máu, máu từ mẹ cô nhuốm đầy người cô. Ý thức dần trở nên mơ hồ....
Sau khi mở mắt, Thiệu Nguyệt Nhã thấy bố mình ngồi gần đấy đang nói chuyện với ai đó. Cô cựa mình, toàn thân đau đớn, khẽ rên một tiếng. Thiệu Kiến Đình cùng người đó quay lại, ngạc nhiên khi thấy con gái mình tỉnh lại
"Con tỉnh lại rồi hả. Con bị thương nặng lắm, nên nằm yên để bố đi gọi bác sĩ"
Nguyệt Nhã nhìn về phía người đó,hóa ra là Giai Hoài Y, em gái của mẹ cô. Cô ta thấy cháu gái nhìn mình chằm chằm thì mở miệng
"Nhã nhi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Thật may quá con không sao. Mẹ con...."
Cô ta nhắc đến chị gái mình thì ngừng lại, nức nở khóc. Đúng lúc đó, Thiệu Kiến Đình bước vào cùng bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi khẳng định rằng cô không bị chấn thương quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi nửa tháng là có thể xuất viện.
Bác sĩ đi khỏi, không khí trong phòng đột nhiên trùng xuống, Thiệu Kiến Đình cho rằng không thể giấu được Nguyệt Nhã mãi nên cất tiếng
"Nhã nhi... thật ra, mẹ con đã chết trong vụ tai nạn rồi"
Thiệu Nguyệt Nhã không thể tin vào tai mình, cô tưởng như mình nghe nhầm hoặc là trò đùa của bố nên cười nhẹ. Nhưng như muốn cô hoàn toàn sụp đổ Giai Hoài Y khẳng định lại thêm một lần nữa
"Kiến Đình nói thật đấy Giai Tịch, mẹ con đã mất vì mất máu quá nhiều"
Thiệu Nguyệt Nhã hoàn toàn sụp đổ, cô hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Mẹ cô... thật sự đã chết rồi, là tại cô không cứu bà ấy kịp thời, là tại cô.
Đã hơn nửa năm trôi qua, Thiệu Nguyệt Nhã đã bình phục hẳn nhưng sự cắn rứt, sự tuyệt vọng của cô vẫn chưa nguôi ngoai. Cô vẫn thường gặp ác mộng, thường hay mơ về mẹ cô khiến cô càng đau đớn, tiều tụy hơn. Một ngày, cô đi dạo trong vườn hoa hồng mẹ cô đã tự tay trồng. Bà luôn chăm sóc vườn hoa cẩn thận, tỉ mỉ khiến khu vườn luôn tràn đầy sự thơ mộng, tuyệt đẹp.
"Kiến Đình, anh định bao giờ công khai chuyện của chúng ta chứ? Em cần một danh phận, em không thể sống như này đước nữa"
Nguyệt Nhã đứng hình khi nghe thấy câu nói đó, cô tiến đến gần nơi phát ra âm thanh đó và bất ngờ khi thấy người bố cô yêu quý đang ôm hôn một người phụ nữ. Người đó lại là Giai Hoài Y. Thiệu Nguyệt Nhã không tin vào mắt mình, mẹ cô mới mất được nửa năm mà bố cô đã có tiểu tam, mà kẻ đó lại là cô của cô. Nguyệt Nhã không tin vào mắt mình, cô tiến đến tát mạnh vào kẻ ôm hôn anh rể mình. Thiệu Kiến Đình bất ngờ trước hành động của con gái mình, ông ta cứ cho rằng chờ 2 3 năm nữa sau khi cô chín chắn sẽ thông báo việc này, không ngờ mọi việc đã vỡ lở.
"Nhã nhi, nghe bố giải thích.... thực ra..."
Kiến Đình bối rối và lo lắng vì không biết nên nói như thế nào, ông ta quá bất ngờ vì hành động của con gái mình. Thiệu Nguyệt Nhã không chờ ông ta giải thích liền quay về phòng tự nhốt mình lại.
"Hoài Y, cực khổ cho em rồi. Đã đến lúc anh cho em và con chúng ta một danh phận"
Thiệu Kiến Đình nhìn Diêu Hoài Y. Cuối cùng bà ta cũng chờ dược ngày này, bà ta sướng rên trong bụng, nhưng vẫn giả vờ lo cho Nguyệt Nhã
"Liệu có ổn không anh? Nhã nhi mới mất mẹ, con bé mới 18 tuổi, điều đó là quá sức với con bé. Em và con sẽ chờ được mà"
"Không đâu Hoài Y, em và con đã chịu đựng đủ rồi. Đã đến lúc em và con có một danh phận. Nguyệt Nhã đã 18 tuổi, nó không còn nhỏ nữa, nó phải trưởng thành để tiếp quản công việc."
Hoài Y ôm chặt Thiệu Kiến Đình. Bà ta đang sung sướng vì sau tất cả, cuối cùng bà ta đã đạt được thứ mình mong muốn, chỉ còn việc tiêu diệt con nhỏ Thiệu Nguyệt Nhã, bà ta cùng con gái sẽ trở thành chủ nhân của ngôi nhà này.