Gả vào hào môn: Cuộc chiến màn ảnh

Chương 4

Lên trên phòng, chiếc điện thoại vứt xó nhiều ngày cuối cùng cũng reo lên, Thiệu Nguyệt Nhã cầm điện thoại lên xem ai gọi mình, là lớp trưởng Hoàng Gia Linh. Nguyện Nhã nhấn nút nghe

“Alo, có chuyện gì sao Gia Linh?”

“ Nguyệt Nhã, bao giờ cậu quay lại trường thế? Đào cô cô chuẩn bị sờ gáy cậu rồi đấy. Mọi người ai cũng mong cậu quay trở lại lớp học.”

Thiệu Nguyệt Nhã chợt nhớ ra, bản thân đã nghỉ học gần một tháng rồi. Từ khi cử hành tang lễ cho mẹ cô, cô luôn chìm vào những cảm xúc đau buồn, hối hận mà quên mất thời gian. Nhanh như vậy cô đã nghỉ học một tháng, Đào Hồng Nhiên - giáo viên chủ nhiệm lớp cô chắc chắn sẽ không tha cho cô.

“Mình biết rồi. Ngày mai mình sẽ đi học lại.”

Ngày hôm sau, Thiệu Nguyệt Nhã thức dậy khá sớm so với mọi ngày. Cô thay bộ đồng phục trường, chuẩn bị sách vở sau đó xuống ăn sáng. Phòng ăn chỉ có một mình cô, dì Lý bưng bát vằn thắn và ba cái bánh bao nhân tôm lên cho cô. Thiệu Nguyệt Nhã từ tốn ăn hết bữa sáng. Dì Lý thấy cô ăn xong, mang hộp cơm trưa làm riêng cho cô:

“ Nguyệt Nhã à, hôm nay dì làm riêng cho con những món con thích đấy. Ai ya, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái mà con đã học đại học rồi. Chẳng mấy chốc Nguyệt Nhã chúng ta sẽ có bạn trai, lấy chồng sau đó sinh con… Chỉ đáng tiếc, mẹ con…”

Thiệu Nguyệt Nhã nhận lấy hộp cơm đặt lên bàn, ôm dì Lý. Bây giờ cô chỉ còn lại dì Lý bên cạnh. Cô nhất định sẽ bảo vệ dì ấy, nhất là khi Hà Giai Y và Thiệu Hoài Châu đang ở trong nhà, cô càng phải cảnh giác hơn hai con rắn này. Dì Lý dường như cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của Nguyệt Nhã, bà ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi cô.

Cả hai không để ý rằng đằng sau đang có một người đang đi vào phòng ăn. Thiệu Kiến Đình có thói quen dậy sớm tập thể dục, ăn sáng sau đó mới đi làm. Ông ta bước vào phòng ăn, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Thiệu Nguyệt Nhã. Ông ta cảm thấy có lỗi với con gái mình. Dù sao, ông ta cũng phản bội lại Hà Giai Nghiên và cô, có con với Hà Giai Y. Nhưng cô cũng không thể chửi Thiệu Hoài Châu là con hoang, cô ta cũng là con của ông. Cô ta không có tình thương của cha, hai mẹ con sống thiếu thốn về vật chất lẫn tinh thần. Còn Thiệu Nguyệt Nhã từ nhỏ đã được mọi người yêu quý, không lo cái ăn cái mặc, bạn bè ngưỡng mộ… nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy mình nên bù đắp cho mẹ con Thiệu Hoài Châu hơn.

“Nhã nhi, hôm nay con dậy sớm thế? Con định đi học lại à? Có muốn bố đưa con đi không?”

Cánh tay ôm dì Lý dần dần buông xuống, Thiệu Nguyệt Nhã nở một nụ cười nhẹ cảm ơn dì Lý sau đó cho hộp cơm vào cặp, cầm cặp đi qua Thiệu Kiến Đình. Cô cứ thế đi thẳng, không thèm nhìn lấy Thiệu Kiến Đình lấy một lần, cứ như ông ta là không khí vậy. Thiệu Nguyệt Nhã đi rất nhanh, chỉ nháy mắt cô ra đến cửa viện, lên ô tô đỗ sẵn chờ cô. Chiếc xe lăn bánh đi xa khỏi viện, tiến thẳng về Học viện âm nhạc London.

Thiệu Kiến Đình đứng đó rất lâu, như đang cố gắng chờ đợi Thiệu Nguyệt Nhã quay lại đòi ông đưa đi học như trước. Nhưng chuyện đó không hề xảy ra. Ông ta nhận ra rằng cô con gái mình dường như đã chán ghét ông, khiến ông ta nghĩ đến một hình ảnh cũ trong quá khứ mà ông ta quên mất từ lâu...

Rất nhanh, chiếc ô tô màu đen dừng lại ở cổng Học viện. Thiệu Nguyệt Nhã mở cửa, bước xuống xe sau đó đi thẳng về phía lớp dạy nhạc cụ dân tộc. Mọi người khi đi qua cô đều lộ vẻ ngạc nhiên, một số còn thì thầm bàn tán với nhau. Nguyệt Nhã không hề quan tâm tới những cử chỉ đó của họ, bước đi nhanh hơn vào lớp. Khi cô vừa bước vào cửa lớp, tất cả người trong lớp đều quay ra nhìn cô. Hoàng Gia Linh thấy cô, ánh mắt sáng lên, tiến tới ôm chặt. Một số bạn nữ khác cũng bước đến ôm, tạo thành một hình ảnh vô cùng đặc biệt.

“Mừng cậu quay lại lớp, Nguyệt Nhã.”

Thiệu Nguyệt Nhã cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô vỗ nhẹ lưng Gia Linh vài cái, Gia Linh cuối cùng cũng buông cô ra, lét lút lau đi nước mắt trên mặt. Mấy cô bạn đứng gần đấy vỗ nhẹ lưng Gia Linh, trách đùa cô. Mọi người quay lại chỗ ngồi của mình. Vì sắp đến kì thi nên mọi người đều rất nghiêm túc, đến giờ vào học, Đào Hồng Nhi bước vào, mắt nhìn về phía chỗ Thiệu Nguyệt Nhã ngồi. Thấy cô đã đi học lại, Đào cô cô gật gù vài cái, sau đó giảng dạy như bình thường. Hết tiết học, Đào cô cô chỉ định muốn gặp Thiệu Nguyệt Nhã, cô cùng Đào Hồng Nhi đến văn phòng nói chuyện

“Tôi rất tiếc vì chuyện của mẹ em. Hi vọng em sẽ sớm vượt qua nỗi đau sớm. Kì thực chính tôi đã bảo lớp trưởng gọi em đến. Hi vọng em đừng giận bạn ấy.”

“Không sao đâu ạ. Dù sao em cũng định trở lại lớp sớm ạ. Nhưng mà, cô muốn nói chuyện với em vì việc khác phải không?”

Đào Hồng Nhi khá bất ngờ trước thái độ của Thiệu Nguyệt Nhã, cô không hề ngây ngô như trước mà trưởng thành, thẳng thắn hơn nhiều. Dường như sự việc mẹ mẩ đã khiến cho Thiệu Nguyệt Nhã thay đổi không ít, đó là điều mà Đào Hồng Nhi cần.

“Hai hôm trước tôi lấy danh nghĩa giáo viên chủ nhiệm đăng kí cho em thử giọng ca khúc cho một bộ phim cổ trang. Không biết em có tham gia không. Đây là một cơ hội tốt để em thử sức mình.”

Thiệu Nguyệt Nhã suy nghĩ vài giây. Cô cũng muốn rèn luyện bản thân mình, thử thách bản thân để trở nên hoàn thiện hơn.

“Em nhất định sẽ tham gia. Cảm ơn cô Đào đã giúp đỡ em.”

Đào Hồng Nhi gật đầu, dặn dò cô chuẩn bị cho buổi thử giọng vào tuần sau. Cô cũng quyết định cho Thiệu Nguyệt Nhã trở về nghỉ ngơi, luyện tập tại nhà.