Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 88: Bàn chuyện

Vài phút sau, người của Kim gia cùng Beatrix đã tới, vì lo lắng sợ cô có chuyện gì nên anh đã cho huy động người tới. Nhưng khi đến nơi, mọi việc đã được an bài hết. Hà Lương đã buông bỏ được thù hận, không hề có tí tổn thất nào về người. Beatrix lại được một phen ngỡ ngàng, quả đúng những gì cô dự đoán, mọi việc đã được giải quyết một cách êm đẹp.

Tử đằng cùng Lãnh Hàn bước lên xe do Beatrix lái ra về. Mọi việc còn lại do Hạo Duy và người của kim gia lo hết. Và đơn nhiên không tránh được thảm cảnh ai đó ai oán đòi tăng lương. Hai người ra về nhưng không phải trở về biệt thự của anh. Beatrix được nhận lệnh đưa cả hai người trở về nhà chính của Phong gia sau khi xong chuyện. Tử Đằng cũng hơi bất ngờ, cô không biết Kim Quân đang có ý định gì đây. Lãnh Hàn thì khỏi nói, anh cũng đã biết hàm ý của Kim Quân là gì đây mà.

Đến nhà chính của Phong gia, Tử Đằng được Lãnh Hàn dìu từ trong xe ra. Cô cũng không biết nói thế nào vì độ giàu có của Phong gia. Viên trang này cũng quá lớn đi, không biết có thể chứa được bao nhiêu người cơ chứ, cũng quá rộng đi. Nhưng bên ngoài kiến trúc đồ sộ này cũng có cái giản đơn của nó. Nếu nói biệt thự Lãnh Hàn mang theo kiến trúc châu Âu, thì nhà chính của Phong gia mang theo sự độc đáo riêng của phương Đông. Ở đây có nhiều loại cây cỏ khác nhau, một cuộc sống tao nhã mang đậm chất sự mộc mạc.

Người hầu ở đây đã chờ sẵn Tử Đằng và Lãnh Hàn, họ nghiêm túc đứng ở hai bên chờ thiếu gia nhà họ cùng thiếu phu nhân tương lai. Nhìn gương mặt ai cũng nghiêm túc thế này, có lẽ họ đã được đào tạo bài bản và không có chút sai sót gì. Tử Đằng dần được dìu vào trong nhà chính, ở đây đã có Kim Quân, cha mẹ Lam và ba mẹ của Lãnh Hàn. Trông họ đang vui vẻ nói chuyện gì đó.

Lãnh Hàn và Tử Đằng lễ phép bước vào chào mọi người.

"Ba mẹ, ông ngoại, cha mẹ Lam, chúng con mới tới."

Mọi người quay qua nhìn hai vợ chồng, nhìn rất xứng đôi. Đằng sau còn có Beatrix và người của anh lẫn cô đang hộ tống. Tử Đằng cũng hơi ngạc nhiên khi thấy cha mẹ Lam ở đây, cũng đã lâu lắm rồi cô không thăm hai người. Diệp Tuyết vừa mới thấy con dâu tới, liền nhanh chóng sai người đem trà ra cho hai người.

"Tử Đằng, Lãnh Hàn, hai đứa tới đúng lúc lắm. Chúng ta đang bàn chuyện cho hai đứa xong rồi đó."

Lãnh Hàn và Tử Đằng vui vẻ ngồi xuống ghế, Tử Đằng nhanh chóng hỏi cha mẹ Lam.

"Cha mẹ Lam, sao hai người lại ở đây, không phải cha mẹ đang ở nước ngoài sao."

Cha mẹ Lam vui vẻ nhìn cô mà mỉm cười, cũng lâu lắm hai người không gặp lại cô, giờ gặp lại thì cũng là lúc cô sắp làm đám cưới đến nơi rồi, nên hai ông bà nhanh chóng đặt vé để trở về nước.

"Hôm nay cha mẹ tới để bàn chuyện với ông bà Phong đây. Còn có ông ngoại con là người báo tin cho cha mẹ đó."

Tử Đằng hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vậy mà ông ngoại lại báo tin cho cha mẹ Lam dù cô đang muốn gây bất ngờ cho họ. Họ cũng đã biết bây giờ cô đang mang thai, cần chuẩn bị hôn lễ nhanh chóng. Kim Quân cũng chỉ gật đầu nhìn cô. Mọi người lại tiếp tục nói chuyện.

"Ông bà Lam, dù gì bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên gấp rút tổ chức hôn lễ cho hai đứa. Đợi lâu nữa sẽ không mặc được váy cưới." - Diệp Tuyết vui mừng lên tiếng.

"Bà Phong nói cũng có lí, không thể chậm trễ hơn được nữa, phải tổ chức hôn lễ cho hai đứa ngay." - Mẹ Lam nhanh chóng đồng ý - "Ông cảm thấy sao, ông xã."

"Được, vậy chúng ta nên bắt tay vào mời khách và trang trí, còn có phải để hai đứa chụp ảnh cưới trước đã." - Ông Lam gật đầu hài lòng.

Trong lúc hai cặp ba mẹ đang bàn chuyện cưới hỏi cho hai người, Tử Đằng cũng không thể chen vào được vì họ trao đổi sôi nổi quá mà. Kim Quân ngồi bên cạnh cô liền hỏi.

"Tử Đằng, Lãnh Hàn, hai con đã giải quyết xong mọi việc rồi sao."

Lãnh Hàn ngồi bên cạnh, đang giúp xoa bóp cho cô, nhanh chóng trả lời thay cho Tử Đằng.

"Dạ xong rồi, Hà Lương cũng đã không còn thù hận gì với Tử Đằng nữa. Coi như mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Bây giờ có lẽ là lúc chúng con nên chuẩn bị hôn lễ."

Kim Quân ngồi gật gù hài lòng, không hổ là cháu rể mà cháu gái ông lựa chọn, xuất quỷ nhập thần không ai có thể bì nổi. Tử Đằng còn hơi lo lắng cho vết thương của anh nên đã bắt Lãnh Hàn ngồi xuống. Dù gì mọi chuyện cũng đã xong, sắp tới có thể nghĩ ngơi một cách thoải mái. Chợt cô đã nhớ ra được điều gì đó, liền nói với Kim Quân

"Ông ngoại, ông có thể đi cùng cháu tới một nơi không."

Kim Quân nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng một hồi ông cũng đã đồng ý. Ngay trong ngày hôm đó, ba người đã cùng đi đến một nơi.