Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 9: Chương 9

Edit: Yan

——

Trước khi chị dâu gả cho anh cả thường xuyên mặc tây trang hợp thời trang của nam sĩ, eo còn dắt súng.

Lái được máy bay cưỡi được ngựa.

Lúc cảm xúc dâng trào còn có thể đề bút hạ văn chương, ngâm thơ đối câu.

Chị thường nói Chu Diêm là giấc mộng của chị, lúc chị nói những lời này đầy mặt là gió xuân thiếu nữ.

Giấc mộng này đến quá nhanh, bất tri bất giác chị đã trầm mê trong đó.

Lúc mới gặp, anh cả mặc một bộ trường bào màu trắng đang nói chuyện với người khác.

Không biết nói đến chuyện gì liền cười.

Đợi đến khi chị dâu phục hồi lại tinh thần thì thuốc trên miệng chị cũng bị nụ cười kia của anh cả làm cho mê muội rơi cả ra ngoài.

Lúc đó chị dâu khá là hoang đàng bừa bãi, hút thuốc đánh nhau cái gì cũng có.

Hoang dã đến độ người trong nhà không ai quản nổi.

Ai cũng cho rằng lão công tương lai của chị dâu hẳn là phải vô cùng lợi hại mới có thể chấn trụ được chị.

Không ai dự đoán được người này thế mà lại là Chu Diêm.

Nhìn dáng vẻ thư sinh gầy gò yếu ớt thế nhưng chị dâu phải theo đuổi ước chừng ba năm mới thành công.

Bây giờ thỉnh thoảng chị dâu còn rửa tay làm canh, hương vị kia quả thực khó uống.

Lần đầu tiên Chu Quân uống vào miệng suýt nữa đã không nể mặt mũi mà phọt ra.

Hắn liếc trộm anh cả lại phát hiện anh thản nhiên nuốt từng ngụm một.

Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của chị dâu anh cả mới trả lời: " Uống ngon." Chu Quân nghĩ đến tối nay phải ở lại uống canh cảm thấy anh cả đang thay đổi cách trừng phạt mình.

Nhưng đến lúc uống canh mới phát hiện hương vị không tồi.

Hóa ra là tình yêu không chỉ làm người ta thay đổi mà còn có thể làm tay nghề nấu nướng cũng đi lên.

Sau khi ăn xong hắn cầm một hộp nước hoa đi hiếu kính chị dâu.

Chị Dâu đang ngồi đọc sách, mặc một bộ sườn xám thêu hoa sen bằng tơ vàng, ngón tay trắng như ngó sen đeo một chiếc vòng phỉ thúy, đầu ngón tay lật từng trang sách.

Bên cạnh có người ở đang thu dọn huân hương.

Đối với chị dâu, Chu Quân luôn cảm thấy như chị gái.

Hắn không coi chị dâu như phụ nữ bình thường mà đối xử, dù sao thì vị chị dâu này rất lợi hại, không ở trước mặt anh cả đều rất hung hãn.

À không, chị dâu chỉ dịu dàng duỗi tay lại nhéo lỗ tai của hắn một phen.

Đau đến nỗi Chu Quân thấp giọng xin tha.

Chị Dâu nhỏ giọng: "Lại làm anh cậu nhọc lòng, chị bảo cậu kẹp chặt cái đuôi một chút cậu lại đi gây chuyện khiến tối qua anh cậu cũng không ngủ ngon được."

Chu Quân ôm lỗ tai quyết định cáo trạng về Chu Diêm hòng cứu vớt bản thân, hắn nói: " Trước tiên chị đừng mắng em, anh cả đang dùng phù dung cao chị có biết không."

Chị dâu bỏ tay ra, lông mày trang điểm tinh xảo nhăn thành một đường nho nhỏ.

Chị nhéo nhéo trang sách trong tay khiến hình vẽ trong trang giấy nhăn nhúm, thở dài nói: " Anh cậu muốn buôn bán với người Anh, anh ấy nói hút thuốc phiện cũng giống như ăn cơm uống rượu, không đáng ngại cũng không cho chị quản."

Chu Quân cố ý hỏi thăm: "Người Anh?" Nghĩ nghĩ hắn lại hỏi: "Vậy anh cả với thiếu tướng Ung có liên hệ gì sao?" Có vẻ là không theo kịp suy nghĩ của hắn, chị dâu kỳ quái nhìn hắn nói: "Thiếu tướng Ung?" Ngay sau đó bừng tỉnh nói: " A~! vị thiếu tướng Ung kia."

Không chờ hắn hỏi nhiều, chị dâu đã nhỏ giọng cười rộ lên: " Vị thiếu tướng Ung kia có phải là trông rất anh tuấn không?." Không hiểu sao Chu Quân cảm thấy không ổn, quả nhiên chị dâu mang vẻ mặt hóng chuyện nói: " Mấy ngày trước lúc chị chơi mạt chược, vị tiểu thư nhà họ Đỗ còn nháo lên đòi gả cho thiếu tướng Ung đó."

Một khi đã bắt đầu kể chuyện là Chu Quân liền không đi nổi.

Không những không hỏi thăm ra anh cả và Ung tấn có lui tới gì hay không, ngược lại bị nhét cả một đầu tai tiếng màu hồng phấn của y.

Vai chính của tai tiếng, Ung Tấn giữa trưa nay còn cùng hắn dùng điểm tâm tán tỉnh nhau.

Ánh sáng chiến tích huy hoàng đến cả Chu Quân cũng tự thấy không bằng.

Nhà họ Chu cách chung cư nhỏ của hắn không quá xa.

Chu Quân tắm rửa một cái, tóc còn đang ướt đã dắt một chiếc xe văn minh (thực ra nó là xe đạp).

Có thương hiệu Đức, là quà thành niên của cha hắn tặng.

Hẳn là ngày thường cũng hay lấy ra dùng nên lốp xe vẫn còn khí, xích cũng không bị rỉ.

Hắn đổi sang một bộ áo sơ mi và quần tây thoải mái đạp xe, đè lên đường tàu, vượt qua xe kéo.

Men theo đèn đường buổi tối, tiện đường về nhà tắm mình trong gió đêm thành thị.

Cuộc sống về đêm còn chưa kết thúc, nhạc từ sàn nhảy trong quán bar bay ra ngoài, người bên trong vui vẻ nhảy múa tựa như muốn tràn ra tận ngoài cửa.

Tiếng hát ngọt ngào ngẫu nhiên bay ra từ hai cánh cửa dày nặng, hai đứa bé giữ cửa đứng đoan đoan chính chính bên cạnh.

Đồng phục màu đen, nút áo bằng bạc đóng một đường tới tận dưới cằm.

Cũng là mang bao tay, nhưng người nọ dường như trắng hơn không thực hơn không dính khói lửa nhân gian hơn một ít.

Cửa không cần tự mình kéo lái xe cũng không cần, ngay cả hút điếu thuốc cũng có người thay y châm lửa.

Ra vào hộp đêm nổi tiếng, tính cả người khiêu vũ đều là những thiên kim có chút danh tiếng.

Người như vậy......!Người như vậy.

Không chờ hắn nghĩ ra lời phía sau, người nọ đã hiện lên trước mắt.

Ở bên trong phiến cửa sổ nhỏ vẽ nên nửa bên mặt với đường cong mờ nhạt.

Ung Tấn ngồi trong xe, chiếc xe lướt qua hắn như con cá.

Đợi đến khi phục hồi tinh thần Chu Quân đã đuổi theo đuôi xe được một đoạn rồi.

Hắn ra sức đạp xe, mang theo kích động không rõ nguyên do.

Hắn đuổi theo xe như tên ngốc rơi vào lưới tình.

Đến khi ý thức được mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì hắn mới dừng xe lại.

Xấu hổ khiến cả người hốt hoảng, hắn lau mồ hôi trên trán thầm mắng mình vừa ngu vừa đần.

Ung Tấn cũng thật là mù dở, người lớn như vậy đuổi theo xe mình mà cũng không biết nhìn một chút.

Hắn xuống xe đẩy đi, vừa nãy đuổi theo làm cả người toàn mồ hôi, tắm cũng không công.

Hắn nghĩ mới nãy đi qua chỗ ăn chơi có hơi muốn vào uống một ly.

Nhưng mà mặc thế này hơi mất thể diện nên đành thôi.

Vừa đẩy vừa đi, hắn vào tiệm tạp hóa mua chai nước có gas và một gói thuốc lá.

Đợi khô mồ hôi mới phát hiện ban đêm lạnh lẽo.

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn say, say đến nóng bỏng, chưa từng ngờ tới gió đêm sẽ lạnh như vậy mà chỉ luôn cảm thấy không đủ lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể quá cao của hắn.

Đi đi dừng dừng, hắn lên xe trở lại chung cư.

Lại nhìn thấy chiếc xe giống con cá kia.

Con cá màu đen, thân xe vừa sáng vừa trơn bóng giống như không bắt được, lúc này lại lẳng lặng bỏ neo ở kia.

Trong lòng Chu Quân thầm nghĩ, không thể nào.

Sẽ không, Ung Tấn sẽ không rảnh như vậy.

Trong lòng không ngừng phủ nhận, bước chân lại nhanh lên.

Bánh xe chuyển động như bay tạo thành một vòng tròn bạc sáng loáng.

Hắn càng tới gần cái xe kia thì bước chân càng nhanh.

Nhưng cửa trước xe mở ra, người bước xuống lại là phó quan Trần.

Phó quan Trần đưa qua một tấm vé xem phim, là chạng vạng 5 ngày sau.

Chu Quân dựa vào xe, mắt nhìn ghế phía sau xe.

Không có người, khoảnh khắc tương ngộ trên đường chợt như chỉ là ảo giác của hắn.

Phía sau trống rỗng, trước mặt là vé xem phim được cung kính đưa qua.

Chu Quân nhìn tấm vé, cầm lấy, không chờ phó quan Trần thu tay lại tấm vé kia đã nhẹ nhàng rơi xuống tại chỗ.

Chu Quân cười lớn: " Thật ngại quá, hôm đó tôi muốn đến gặp nha sĩ.

Ăn nhiều bánh ngọt quá nên đau răng." Dứt lời hắn đẩy xe vào thang máy không thèm phản ứng phó quan Trần ở phía sau.

Kéo cửa sắt thang máy lại rồi loảng xoảng đi lên trên.

Hắn nghĩ bộ phim kia hình như Văn tiểu thư từng nói muốn xem, không bằng hẹn Văn tiểu thư đi.

Nghĩ đến Văn tiểu thư, khó tránh khỏi lại nghĩ tới Đỗ tiểu thư, Sherry Trần.

Sherry Trần đẹp như vậy mà Ung Tấn cũng có vẻ không quá để ý.

Anh ta thích dạng phụ nữ như thế nào chứ, đại khái là phụ nữ bên người anh ta chỉ tùy tiện chọn một người thì cũng đều là tiểu thư khiến Chu Quân rất thưởng thức đi.

Thang máy lay động dừng lại.

Hắn khóa xe vào cuối hành lang rồi cầm chìa khóa thất thần đi về nhà.

Hẳn là quá thất thần nên không cảm nhận được có người đang đi theo mình.

Cho đến khi bả vai bị bắt lấy mới sợ tới mức xoay tay lại vung quyền.

Ba quyền hai chân như là chọc cười người bám đuôi.

Người nọ cười nói: "Công phu chẳng ra sao cả, nếu cậu là binh của tôi..."

Chu Quân trở tay nắm lấy tay người nọ đoạn kéo người từ bóng tối ra.

Người kia vẫn cười, cười đến độ gương mặt nhìn có chút đáng giận.

Mặt nghiêng từ cửa sổ xe bây giờ đã hoàn chỉnh thành chính diện xuất hiện trước mặt hắn, nhìn hắn.

Chu Quân cũng cười thế nhưng lần này là thực lòng.

Hắn nói: " Nếu là binh của ngài sẽ thế nào?" Ung tấn không nói rõ, chỉ giơ tay cài lại nút áo vì nóng mà cởi bỏ tán loạn đến ngực: " Mời tôi vào ngồi." Không phải thỉnh cầu, mà là yêu cầu..