Gặp nhau vào ngày mưa bão

Chương 16: Đau đớn

Y Na cầm ly rượu uống hết cạn một ly, ra hiệu cho người hầu rót tiếp. Cứ thế mà uống bất chấp, Âu Dương Hàn Thiên nhìn Y Na nãy giờ chỉ biết lắc đầu sự ngớ ngần của cô.

Y Dương Triết thấy em gái mình uống vậy liền kêu Thẩm Nhược Giai cản cô lại không cho uống. Y Na đợt này uống không say mà là tỉnh, cô biết mọi người đang nói về những gì và chị dâu cô đang chuẩn bị cản cô lại.

"Con còn có ca mổ sáng mai. Xin phép mọi người con về trước."

Đứng dậy bỏ về, Y Na không thèm để ý mọi người xung quanh đang nhìn cô. Bà Y thấy con gái mình như vậy liền chạy theo bắt cô lại.

*Bốp*

Y Na ôm một bên mặt đau rát, nhìn mặt mẹ mình đây là lần đầu tiên cô bị mẹ tát một cái đau như vậy. Vén lại một bên tóc nhìn bà, hai bên mắt cô không hề có giọt nước mắt.

"Mẹ có bao giờ biết con muốn gì? Cần gì? hay là chỉ nghĩ có tiền là sẽ giải quyết? Phải rồi đối với mẹ thì con gái chỉ việc học giỏi sau đó lấy được chồng đại gia để giúp công ty nhà lên tầm cao mới. Lúc con bị tông xe, bị bạn bè chửi rủa thứ không có ba mẹ. Mẹ biết lúc đó ai ở kế bên không? Là ông bà nội. Ngay anh trai cũng chỉ về nước một vài lần nghỉ lễ."

Nói xong Y Na đi ra thẳng cổng chính lên xe đi về. Âu Dương Hàn Thiên thấy vậy cũng đuổi theo cô, sau khi mẹ cô nghe xong liền khụy xuống không ngờ có ngày Y Na bộc lộ hết cảm xúc của mình ra.

Y Quốc Kim dìu vợ mình đứng dậy về chỗ ngồi: "Cứ vậy đi, cho hai đứa tiến tới hôn nhân một cách nhanh chóng."

Phác Trác Thành cười vui vẻ, nói: "Được. Vậy thì gia đình tôi xin phép về trước."

-------------

Âu Dương Hàn Thiên chạy đằng sau cũng không phóng kịp Y Na. Đúng là tay lái thần tốc có khác, nếu bỏ nghề bác sĩ thì chắc nghề đua xe sẽ là nghề thay thế.

Sau khi Y Na rời khỏi Ngọc Nhị Tháp thì đi thẳng tới bệnh viện. Chiếc xe Ferrari F12 Berlinetta màu đen lướt trên đường, thật ra cô trộm đang xem của Y Dương Triết để đi. Dù anh trai sưu tập nhiều bao nhiêu thì cũng không nhiều bằng cô, đều là phiên bản giới hạn.

Y Na lúc đầu tính sẽ về nhà nhưng nhận được cuộc gọi của bệnh viện nên đành đến bệnh viện.

Y Na đỗ xe ở dưới tầng đỗ xe của bệnh viện rồi sau đó đi vào khoa của mình. Nhìn thấy cô bước vào đại sảnh, y tá Lỗ vui vẻ liền bước tới gần cô, Lỗ Nhị Thúc bĩu bĩu môi, buồn buồn nói với cô.

"Giáo sư Y, cuối tuần mà cũng gọi thật sự là khó khăn!"

"Không sao, không sao. Công việc mà."

Bước vào phòng làm việc thay bộ đồ xanh dành cho phẫu thuật, và đôi giày trắng được thay bằng đôi dép croscs đen. Đi đến phòng phẫu thuật, Y Na nhìn bác sĩ Triệu đã đứng chờ cô vào.

Cô nheo mắt, rủ hàng mi dài, cất giọng hiền hòa: "Máy hút."

Hôm nay là cuối tuần, Y Na lại đang phẫu thuật ca lồng ngực thay cho bác sĩ chính của bệnh nhân này. Thật ra là cô đang tráo ca trực, với lại đây là bệnh nhân ở khu VIP nên cũng được coi là bệnh nhân của cô. Đây là lần thứ 2 cô làm việc bên khoa lồng ngực.

Cùng lúc ấy, giọng nữ hoảng hốt cũng quấy nhiễu không gian yên tĩnh.

"Giáo sư Y, huyết áp bệnh nhân giảm mạnh".

"Giáo sư Y, nhịp tim bệnh nhân tăng nhanh!".

Ngữ điệu cô thêm phần gấp rút và luống cuống: "Giáo sư Y, thân nhiệt và oxy máu của bệnh nhân cũng giảm".

"Giáo sư Y...".

Y Na nhìn cô bác sĩ gây mê cất lên ngắt lời cô: "Yên lặng nào".

Chất giọng bình đạm, hờ hững không mang cảm xúc ấy gõ lên màng nhĩ. Vị bác sĩ gây mê liềm im lặng lại.

Y Na khẽ cười, giọng thoáng nét vui vẻ: "Tìm được rồi."

Khối u chìm dưới tĩnh mạch, anh chầm chậm nâng dao lên, cắt một đường dứt khoát.

Tít!!

Âm thanh inh ỏi phát ra từ máy điện tâm đồ bỗng im bặt, số liệu bình thường trở lại.

Cô y tá đứng cạnh máy theo dõi thở phào nhẹ nhõm, hàng mày nhíu chặt giờ mới giãn ra: "Huyết áp và mạch đập đã bình thường trở lại."

Cô nhìn lướt qua rồi lập tức bắt tay vào nối mạch máu với động tác nhanh nhẹn, dứt khoát. Chỉ hơn mười phút, chiếc dao mổ đã dừng lại.

Y Na ngẩng mặt nhìn người đối diện: "Bác sĩ Triệu."

Bác sĩ hỗ trợ đứng bên đáp: "Tôi hiểu rồi, khâu kết thúc phải không. Giáo sư Y vất vả rồi."

Cô nhẹ gật đầu: "Mọi người cũng vất vả rồi."

Y Na buông dao, bước khỏi ánh đèn phẫu thuật. Cởi bỏ áo xanh ngoài, quay lại nhìn 2 người lạ nãy giờ quan sát mình gật đầu chào rồi đi ra.

Bác sĩ gây mê vội vàng dời mắt, ôm lấy trái tim vẫn còn đập thình thịch: "Vừa nãy sợ chết đi được, nguy hiểm quá, bệnh nhân suýt nữa đã..."

Y tá trưởng đang truyền máu ngẩng đầu ngắt ngang: "Lần đầu vào phòng mổ hả?"

"Vâng." Diệp Lam gật đầu. Cô đã làm y tá được ba năm, vừa được điều tới khoa Ngoại Tim mạch.

Y tá trưởng Lưu vừa luôn tay hỗ trợ đóng lồng ngực, vừa chỉ điểm người mới mấy câu: "Sau này đừng cuống lên vậy nữa, giáo sư Y không thích ồn ào khi phẫu thuật, sẽ..." Ngẫm nghĩ một lát, y tá trưởng Lưu thuật lại nguyên văn, "Sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của giáo sư Y."

Diệp Lam nhớ lại hình ảnh của Y Na sau khi cởi bỏ khẩu trang và lớp áo xanh bên ngoài.

"Nhưng nhìn trẻ vậy đã là giáo sư rồi?"

Bác sĩ Triệu sau khi khâu vết mổ xong, nói: "Quan trọng là cái đầu. Tốt nghiệp ở Anh với những tấm bằng danh giá muốn cũng không được."

Diệp Lam ngẩn ngơ, thiên tài sao?

Y tá trưởng tổng kết: "Nói chung là giáo sư Y chỉ giúp chúng ta ca phẫu thuật này thôi chứ khoa chính là khoa Thần kinh chứ không phải lồng ngực. Có thể nói, chỉ cần giáo sư Y gật đầu thì dù một chân đã bước vào quan tài vẫn có thể kéo về."