Gặp nhau vào ngày mưa bão

Chương 29: Cái gọi là yêu? Không

Nhìn Khúc Lệ mà trong người cô chán ghét.

"Không có gì đâu, em đừng để ý."

Nghe anh nói vậy Khúc Lệ cũng không dám nói thế gì. Bởi vì cô ta biết tính tình anh ra sao. Anh ghét những loại phụ nữ không biết nghe lời. Bất kể ai đi chăng nữa chống đối hắn cho dù là chuyện nhỏ thì hậu quả khó mà lường.

"Nếu không có gì tôi đi trước." Cô bất ngờ lên tiếng.

"Khoan đã." Anh muốn giữ cô lại không cho cô đi.

Thấy tình hình có vẻ không ổn. Cô ta là cái gì mà anh ấy lại như thế chứ Khúc Lệ níu tay áo anh làm nũng.

"Hàn Thiên à mình đi đi. Anh và em vẫn còn chưa chọn nhẫn xong nữa kia mà."

Đi chọn nhẫn? Cô còn chưa có nhẫn còn cô ta...sao lại có chứ!! Lẽ nào Âu Dương muốn cưới thêm vợ ư?

Suy nghĩ đến đây tim cô đột nhiên không biết tại sao nhưng nó rất đau. Cô lạnh lùng quay lưng bỏ đi không nói tiếng nào. Đeo tai nghe vào bật âm lượng lớn chẳng muốn nghe bất cứ gì nữa.

Anh chỉ đứng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô rời đi cho đến khi nó khuất dần đi.

"Hàn Thiên? Anh sao vậy?"

"Anh bận việc nên về trước."

"Ơ vậy còn em?"

"Em mua đồ xong thì về sau cũng được. Anh sẽ cho người đến đón em về."

Nói xong anh cũng bỏ đi luôn bỏ lại 1 mình Khúc Lệ đứng đó. Quay lại chỗ cô, cô đang đi thì gặp Y Dương Triết.

"Na Na." Y Dương Triết chạy đến chỗ cô.

"Anh hai."

Tìm được em gái yêu quý của mình anh lo lắng không ngớt.

"Em đi đâu vậy? Em có biết khi anh quay lại không thấy em đâu anh lo lắng cho em lắm không?"

"Em xin lỗi vì đi lâu như vậy."

"Rốt cuộc em đã đi đâu thế Y Na?"

"Em chỉ là đi dạo 1 chút thôi. Tại anh đi lâu quá."

"Được rồi nhưng lần sau không được đi 1 mình như thế nữa biết chưa?"

"Biết rồi mà. Em đâu còn là con nít nữa đâu." Cô phồng má nhìn Y Dương Triết.

Y Dương Triết khẽ cười lấy tay bẹo nhẹ má cô.

"Giờ có việc ở công ty, anh sẽ kêu người chở em về?"

"Không sao đâu!! Em tự về được. Anh có việc thì cứ đi đi."

Sau đó cũng quay lưng đi về. Về đến nhà.

"Em về rồi đó à." Thấy Y Na về Thẩm Nhược Giai hỏi.

"Ụa chẳng phải chị đang đi quay phim sao lại về rồi."

"Chị để quên đồ à mà anh trai em đâu?"

"Anh ấy có việc ở công ty nên chắc lát mới về. Em lên phòng đây."

Nói xong cô bỏ lên lầu. Nằm trong phòng hôm nay tâm trạng của cô không được tốt. Nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Càng suy nghĩ đến chuyện khi nảy nó chỉ khiến trái tim cô đau thắt lại thôi.

Cạch. Nghe được tiếng cửa mở cô ngước mặt lên nhìn xem. Người đi vào không ai khác là Thẩm Nhược Giai . Đi tới ngồi kế cô.

"Em sao vậy? Có chuyện gì không vui à?"

"Không đâu chị."

"Đừng để trong lòng. Nó sẽ rất khó chịu. Kể chị nghe có chuyện gì xảy ra. Chị có thể giúp em."

"... Anh trai em có bao giờ làm chị bị tổn thương bao giờ chưa."

"Anh trai em sao? Anh ấy ấy dĩ nhiên là có."

Nghe Thẩm Nhược Giai nói thế cô nhìn chị.

"Nhưng việc đó là 1 lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. Sau khi 2 tụi chị làm lành anh ấy đã yêu thương chị hơn rất nhìều. Mang những thứ tốt đẹp đến cho chị."

"Cho đến bây giờ khi có Tiểu Trạch thì anh ấy vẫn luôn yêu thương chị nhiều hơn cùng với đứa con trai."

"Phải. Đối với anh ấy. Chị và Tiểu Trạch là tất cả của anh ấy."

Cô không ngờ anh trai của mình lại yêu thương Thẩm Nhược Giai nhìu đến thế. Chuyện tình của họ ra sao thì Thẩm Nhược Giai cũng có kể cho cô nghe 1 lần. Nhưng vì lúc đó cô chưa biết tình yêu là gì, sau khi cô trải qua nhiều mối tình thì mới biết rằng là thì ra Y Dương Triết yêu Thẩm Nhược Giai như thế nào.

"Có phải em có chuyện liên quan tới Âu Dương Hàn Thiên hay không?"

Nghe Thẩm Nhược Giai nhắc tới anh cô im lặng không nói gì.

"Y Na đã có chuyện gì xảy ra ư?"

"Chị à...em...muốn ly hôn." Đột nhiên có 1 giọt nước mắt của cô rơi xuống gò má. Đây là lần đầu tiên cô khóc trong việc yêu đương này.

"Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

"Anh ấy...vừa nảy đi xem phim cùng anh hai. Em đi dạo 1 tí đợi anh thì gặp anh ấy đi với 1 người phụ nữ khác hức...em nghe cô ta nói...anh ấy và cô ta đi chọn nhẫn với nhau hức hức...Chị có biết là em là vợ của anh ta vậy mà không có chiếc nhẫn và một hôn lễ nào.... chẳng phải là đang khinh sao.."

"Được rồi được rồi. Ngoan nào."

"Em sẽ ly hôn. Anh ta muốn có cô vợ bé thì em chiều." Không hiểu tại sao nhưng tim của cô rất đau. Nước mắt thì rơi rất nhìu.

"Em đã yêu Hàn Thiên rồi sao Y Na?"

Nghe Thẩm Nhược Giai hỏi thế cô ngạc nhiên. Tại sao cô lại phải khóc vì anh ta cơ chứ. Chẳng lẽ cô đã yêu anh rồi ư? Không không phải cô không thể yêu 1 loại người như thế được.

Lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt. Cô lắc đầu.

"Không có, em làm sao có thể yêu anh ta được chứ. Không hiểu tại sao lúc nảy con lại phải khóc nữa." Cô tự cười bản thân mình.

Thẩm Nhược Giai không nói gì lắc đầu.

"Y Na có phải em đang dối lòng mình có đúng không?"

"Em không có. Thật sự mà chị không tin em hay sao? Em làm sao có thể yêu anh ta."

"Được rồi. Có chuyện gì cứ nói với chị hoặc anh hai em đừng để trong lòng 1 mình được chứ. Như vậy em sẽ khó chịu lắm."

"Ừm em biết rồi." Cô mỉm cười gần đầu.

"Em nghỉ ngơi đi, cũng tới giờ đi quay lại phim trường rồi."

Cô gật đầu sau đó Thẩm Nhược Giai đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa phòng được đóng lại. Y Na lấy điếu thuốc trong tủ ra hút, mùi thuốc khiến cô thấy dễ chịu hơn.

Tại sao lúc nãy mình lại đi khóc chứ? Tỉnh lại đi.