Gặp nhau vào ngày mưa bão

Chương 32: Casino ở cái tầm

Sau khi trở Phác Tử Du về, cô nhận được điện thoại của Liễu Huệ Di liền lái xe đến đó. Nơi này cách bệnh viện cô tầm vài phút là tới nơi.

Chỗ này xa hoa tột đỉnh, đến thang máy cũng được làm bằng kính trong suốt. Y Na nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ đêm, trong khi ngày mai cô lại có lịch khám ngoại trú.

Cửa thang máy mở ra, đây là tầng 20 cao nhất tòa nhà. Bên trong, ánh đèn neon thắp sáng cả căn phòng giống như ban ngày. Những người chơi bài ở đây màu da nào cũng có, giới tính nào cũng có. Mỗi người một sắc mặt, người thắng thì bật cười hả hê, người thua thì cau mày nhăn mặt mà chửi thề.

Thể loại bài ở đây thì vô số kể nào là Mạc Chược, BlackJack, Craps, Roulete hay Baccarat...Y Na chăm chú nhìn vào dãy bàn đánh Baccarat, cô khá thích thú với loại bài này.

Một cô gái tóc vàng vẫy tay Y Na, cô bước đến ngồi xuống. Nhìn mọi người xung quanh ai nấy cũng nhìn cô cười thân thiện.

"Huệ Di cậu giờ này còn chơi casino sao chứ? Bọn kia đâu?"

Liễu Huệ Di cầm ly rượu mới được nhân viên rót đưa cho Y Na uống, khuôn mặt có nét lai Tây gõ tay xuống bàn.

"À bọn nó nói mai sẽ tới bệnh viện cậu."

"Gì!!! Sao lại tới bệnh viện bị gì à?"

Y Na uống cạn ly rượu nhìn mọi người chơi bài.

"Cậu không biết gì sao? Bác gái của Vũ Gia bị u máu thể hang. Chuyển từ bên Mỹ về đây, bên đó nói giáo sư của họ đã đi công tác không phẫu thuật được nhưng bác của Vũ Gia cần phẫu thuật gấp."

Nghe xong hiểu ra được vấn đề, Liễu Huệ Di nói tiếp.

"Gia đình Vũ Gia muốn cậu làm phẫu thuật."

Y Na bỗng cười lớn dơ ngón trỏ trước mặt Liễu Huệ Di: "Ok mình sẽ làm."

Một người đàn ông da trắng ngồi ở bàn bên cạnh, độ tuổi ở khoảng trung niên, ông ta nhìn hai người, lắc đầu khuyên nhủ, nói bằng tiếng Anh.

"Hai cô gái cũng có hứng chơi loại bài này nhỉ? Nếu vậy thì tôi khuyên 2 cô nên đổi chỗ đi, bàn này không may mắn. Từ tối tới giờ cả mười người đánh là mười người thua! Tôi nghĩ cô cũng không ngoại lệ."

Liễu Huệ Di nhếch cười, cảm ơn ý tốt của ông ta: "Vậy sao? Thế phải để bạn thân tôi thử xem!"

Liễu Huệ Di nói với người đàn ông đó xong rồi quay lại nhìn Y Na: "Chơi đi lâu rồi cậu chưa đụng mà."

Cô gật đầu, quay lại nhìn Dealer: "Tôi muốn chơi!"

Sau một khoảng thời gian Y Na và Banker đặt cược, Dealer phát xen kẽ cho cô và Banker mỗi người hai lá bài rồi ngưng.

Y Na vốn dĩ không giống như những người dân chơi bài chuyên nghiệp ở bên cạnh nên sau khi Dealer phát bài xong thì cô liền cầm hai con bài rồi tấp lên xem chứ không phải he hé, chập chờn như họ. Y Na nhíu mày khẽ nói: "Nine point!"

Thế là cô đã thắng rồi mà không cần bốc thêm là bài thứ ba nữa. Người đàn ông bên cạnh cô lúc nãy, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc trước kết quả như vậy, ông ta nhướn mày quan sát biểu hiện của cô, ông ta cũng đoán chắc rằng cô gái này chưa từng chơi loại bài này lần nào nhưng lại dành được chín điểm một cách dễ dàng và nhanh chóng như vậy. Đúng thật là không thể hiểu nổi.

Đến lúc Banker mở bài thì lại thua điểm cô. Y Na tiếp tục, hăng hái chơi thêm vài ván nữa, về sau dù có thua nhưng không đáng kể.

Âu Dương Hàn Thiên ngồi trên một chiếc ghế chủ đạo ở trong căn phòng làm việc, tư thế vô cùng ung dung và hiển hách. Đúng như một tiềm chất của một lão đại phải có. Gương mặt anh vẫn luôn sắc đá và lạnh lùng hệt như ngày nào.

Bạch Doanh Thần nhìn lên màn hình camera lớn được đặt trên một góc của trần nhà, anh nhẹ giọng nói với Âu Dương Hàn Thiên: "Vợ cậu đúng là một dân chơi cá biệt..."

"Ừm."

Một lát sau, Yến Vương cùng một người đàn ông từ phía cửa đi vào. Người đàn ông này có tên là Samuel - là người phụ trách quản lý casino được Yến Vương giao phó. Từ trước tới giờ, ông Samuel chỉ được nghe tới cái tên Âu Dương Hàn Thiên chứ chưa gặp mặt anh bao giờ.

Lúc này đây, ông ta được chứng kiến tận mắt một nhan sắc tuyệt mỹ ở trước mắt, ông ta sững người vài giây, không ngờ rằng người nắm quyền lực to lớn nhất nhì trong giới hắc đạo lại là người trẻ tuổi như vậy.

Mặc dù, Âu Dương Hàn Thiên nhỏ hơn Samuel rất nhiều tuổi nhưng dù gì quyền lực của ông cũng thua kém anh rất xa, vả lại anh đang nắm giữ mạng sống của ông ta nên ông ta vô cùng tôn trọng và dùng kính ngữ để nói chuyện với anh.

"Ông chủ!" Samuel cúi đầu, trên tay ông cầm một tập hồ sơ chứa những dữ liệu vô cùng quan trọng, ông ta vươn tay đưa lấy tập hồ sơ cho anh: "Ông chủ, đây là toàn bộ thông tin và doanh thu gần đây của casino."

Âu Dương Hàn Thiên nhận lấy, anh lật ra xem qua loa rồi đưa nó lại cho Bạch Doanh Thần, không quên căn dặn chặt chẽ cho Samuel.

"Nhớ kiểm tra an ninh casino cho chặt chẽ vào, đừng có để xảy ra bất kì sơ sót nào!" Âu Dương Hàn Thiên lạnh nhạt nói.

Bạch Doanh Thần nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Âu Dương Hàn Thiên thì quay sang nhìn ông Samuel.

"Được rồi, việc của ông tới đây là đã xong, giờ ông có thể ra ngoài!"

"Vâng." Samuel gật đầu, cúi chào rồi cất bước đi ra khỏi phòng.

Y Na chơi ngán rồi tiền mặt bỏ vào thẻ, cô mở tròn mắt với số tiền mà mình kiếm được chỉ chưa tròn một tiếng, không ngờ cô lại thắng chiều tới như vậy. Nhìn số tiền trên bàn ước tính chừng khoảng tám trăm đến chín trăm vạn.

"Huệ Di cậu nhìn xem số tiền này mình nên làm gì?"

"Hay là cậu dùng tiền này cho bệnh nhân đi. Ai có khó khăn hay gì thì cứ dùng tiền này giúp."

Cũng là ý kiến hay, Y Na bỏ thẻ vào túi lấy ly rượu trên bàn uống cạn.

Ôi trời ơi, con số này bằng cả một tháng lương của Trần Hiệp đấy. Trần Hiệp trợn tròn mắt, nuốt nước bọt khó khăn xuống cổ họng, rồi nhìn lên cô với một ánh mắt mơ hồ: "Cô...cô chơi giỏi thật đấy, cái này chắc là cô chơi quen rồi nên mới có nhiều kinh nghiệm, chiêu trò như vầy đúng không?"

Nghe thế Y Na nhíu mày nhìn Trần Hiệp từ trên xuống dưới.

"Anh theo dõi tôi?"

Trần Hiệp không biết nói gì đành bịa ra lí do khác.

"Thì...là tôi tới đây cho giảm stress á mà."

"Ừm."

Liễu Huệ Di nhìn Trần Hiệp một lượt thấy anh ta cũng không đến nỗi nhưng khuôn mặt này chẳng có gì thân thiện vậy mà Y Na lại có thể nói chuyện được.

"Na Na!! Mình đi ra ngoài trước đợi cậu."

Cô gật đầu nhìn Liễu Huệ Di bước ra ngoài. Trần Hiệp không biết nên nói gì tính trốn đi nhưng lại bị Y Na kéo lại.

"Trò này tôi từng chơi bên Anh rồi không cần anh phải trầm trồ. Nói với lão đại của anh là...số tiền này coi như quá.... ít."

Trần Hiệp chậc lưỡi, nói thầm: "Phu nhân than ít vậy thì có thể lão đại sẽ đóng cửa sòng bạc này sớm mất!"

Y Na không bận tâm nói gì nữa, cô quay người bước đi. Trần Hiệp ở sau thấy cô đi liền vứt đi những suy nghĩ vu vơ trong đầu.