Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 13

Tống Tịnh Nhiễm cắn môi, đứng dậy: “Thôi bỏ đi, mình nên về thôi, cứ vậy tới giờ đóng cổng lại không hay.”

Lý Phá Tinh đưa đầu cuối cho cô: “Cũng được, nếu cậu không biết gì về game này thì cứ hỏi mình.”

Bên ngoài trời còn mưa, học sinh ra vào khiến sàn nhà ướt đẫm. Tống Tịnh Nhiễm vừa đi được hai bước, không cẩn thận giẫm phải chỗ trơn, suýt thì ngã, vô thức khẽ kêu một tiếng.

Lý Phá Tinh ngồi trên ghế, thấy vậy liền nghiêng người, nhanh lẹ vươn tay, vững vàng ôm Tống Tịnh Nhiễm vào lòng. Tống Tịnh Nhiễm bị dọa sợ, đôi mắt ướt nhẹp như nai con nhìn Lý Phá Tinh. Tới khi tỉnh táo lại, thấy khoảng cách giữa mình và Lý Phá Tinh, khuôn mặt cô hơi đỏ lên.

Hôm nay, Tống Tịnh Nhiễm cố ý xịt rất ít xịt che tín tức tố Omega, thậm chí cô có thể cảm giác được mùi hương Omega ngọt ngào của mình đang lan tỏa. Cô biết rõ tín tức tố của Omega có sức hấp dẫn tuyệt đối với Alpha, huống chi Lý Phá Tinh còn thích cô. Cô không vội đứng dậy, trái lại còn tận lực kéo gần thêm khoảng cách giữa hai người, hàng mi khẽ run, ngước đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn Lý Phá Tinh. Sau đó, giữa khung cảnh ám muội, cô dần nhắm hai mắt.

Ám chỉ đã khá rõ ràng.

Bây giờ Lý Phá Tinh mà không làm gì thì thật có lỗi với cái sảnh trống trải, với cơn mưa ngoài trời, với cái bầu không khí mập mờ này.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lúc đi Lý Phá Tinh không đóng kín cửa, làm Điêu Điêu chạy ra ngoài, bị Tế Tu phát hiện. Tế Tu ra ngoài bế Điêu Điêu về, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy cảnh tượng đằng đó.

Nam sinh anh tuấn ngồi trên ghế, nạng rơi dưới đất, tay ôm thiếu nữ mặc váy trắng vào lòng, hai người gần thật gần, dường như chỉ một giây nữa là sẽ hôn nhau.

Nam sinh chầm chậm cúi đầu.

Tế Tu bỗng xoay người, không muốn nhìn cảnh tượng này, tay vô thức dùng lực. Nghe tiếng Điêu Điêu khẽ sủa, Tế Tu mới cuống quýt buông lỏng tay.

Tế Tu gục đầu, mở cửa vào phòng. Y hơi thất thần, ôm Điêu Điêu tựa lưng vào cửa.

Không biết đang suy nghĩ điều gì.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh cảm thấy, trong tình huống này, mình hẳn là nên thuận theo tự nhiên hôn Tống Tịnh Nhiễm.

Vậy nhưng đôi mắt hắn lại không nhúc nhích nhìn môi Tống Tịnh Nhiễm.

Bản thân hắn cho rằng hôm nay Tống Tịnh Nhiễm trang điểm rất đẹp, nhưng khi nhìn ở khoảng cách này, hắn bỗng thấy màu đỏ trên môi cô có vẻ đáng sợ.

Ừm… Hình như cũng không hoàn toàn là màu đỏ, có tí xíu vàng, không đúng, không phải vàng, cái màu này hình như là màu vỏ quýt…

Đầu Lý Phá Tinh cứ mất kiểm soát mà suy nghĩ vẩn vơ.

Son môi tô dày như thế, mình ăn vào không bị sao chứ?

Hơn nữa, nếu mình cứ thế hôn lên… Có phải sẽ làm hỏng lớp son không?

Nếu lớp son này dính lên miệng mình thì phải làm sao, nếu không lau sạch được, lát vào phòng mọi người đều biết mình vừa làm gì đúng không?

Vậy thì mất mặt lắm.

Các huynh đệ sẽ nghĩ mình thế nào?

Tế Tu sẽ nghĩ mình thế nào?

Lý Phá Tinh bỗng ngừng lại, hắn kéo khoảng cách với Tống Tịnh Nhiễm một chút, sau đó tận lực nói thật nhẹ nhàng, mà lại không thấy xấu hổ tí nào: “Ồ, Tịnh Nhiễm, hình như son cậu hơi chườm ra ngoài môi trên rồi này, để mình lau giúp cậu.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Khóe môi Tống Tịnh Nhiễm giật giật.

Cô mở mắt, đứng dậy.

Cớ sao tôi lại tự dằn vặt mình như thế?

Thêm một lần nữa, Tống Tịnh Nhiễm chân thành đặt câu hỏi với bản thân.

Tống Tịnh Nhiễm lấy đầu cuối, cầm ô, cắn răng giữ nụ cười ưu nhã nhất: “Mình đi đây, tạm biệt.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Khi Lý Phá Tinh quay về phòng, các huynh đệ đã bắt đầu ăn, chừa một chỗ cho hắn.

“Sao anh Tinh đi lâu thế? Anh đưa Tống Tịnh Nhiễm về ký túc xá thật à?!”

Lý Phá Tinh đổ nước tương, đáp: “Chân anh thế này sao mà đưa về được? Bên ngoài còn mưa, Tịnh Nhiễm ngại mưa lớn nên ngồi ở sofa trong đại sảnh, anh dạy cô ấy chơi game.”

“Giỏi ha anh Tinh! Cố ý ra ngoài ngồi với nhau!” Cá nói xong, khiêu khích nhìn Trần Lâm An.

Trần Lâm An yên lặng cúi đầu, không nói gì.

Lý Phá Tinh nghĩ lại, đúng thật là mình bị trời xui đất khiến mới ra ngoài đơn độc với Tống Tịnh Nhiễm.

Cá hỏi tiếp: “Phát triển thế nào rồi, có gì mang tính thực chất không?”

Khuôn mặt Lý Phá Tinh hơi đỏ lên, hắn nhúng thịt bò, tận lực nói sang chuyện khác: “Ăn đi ăn đi, nói chuyện này làm cái gì!”

Cá cười tà ác: “Có phải là chuyện gì không dành cho trẻ em không thế…”

Đá cũng ồn ào: “Cô nam quả nữ, cô A quả O!”

Cá đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy Tế Tu ra ngoài tìm Điêu Điêu mà, có thấy anh Tinh và Tống Tịnh Nhiễm đang làm gì không?”

Mọi người đưa mắt về phía Tế Tu.

Tế Tu không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Đang hôn.”

Cả phòng nhất thời yên tĩnh ba giây, sau đó, Cá, Nhóc mập và Đá Tảng nhao nhao lên.

“Bộp!” Trần Lâm An đặt bát xuống bàn, mặt đen lại: “Mình đi đây.”

Lý Phá Tinh: “Ôi chao, sao đi nhanh vậy, còn chưa ăn mà!”

Trần Lâm An: “Ngày mai trong khu có một cuộc thi, mình đi chuẩn bị.”

Cá bật cười: “Đúng là giỏi giả bộ.”

Trần Lâm An ngừng bước, tay nắm chặt, tiếp tục đi về phía trước.

Cá sau lưng hô: “Mẹ nó đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghe không?”

Lý Phá Tinh huých cùi trỏ vào Cá: “Chú nói gì mà nghe giọng kì thế?”

Cá liếc xéo Trần Lâm An, giễu cợt: “Anh, anh không biết đâu, Trần Lâm An thích chị dâu —“

Trần Lâm An xoay người nhìn Cá, lạnh lùng nói: “Cậu câm miệng đi.”

Cá: “Miệng trên người tôi, cậu mịa nó bảo tôi câm thì tôi phải câm à?! Tôi nói thì sao, cậu thích Tống Tịnh Nhiễm còn không dám nhận hả! Tôi nói cho cậu biết cậu không có —“

“Ầm!” Trần Lâm An hung hăng túm cổ áo Cá, phẫn nộ quát: “Tôi bảo cậu câm miệng!!!”

Cá không sợ, hắn nghĩ Trần Lâm An chỉ là con mọt sách, dù là Alpha cũng đâu hơn được một kẻ suốt ngày đánh lộn như mình, gân giọng hô: “Ô, cậu kì cục nhỉ, còn không cho người ta nói, có bản lĩnh thì đừng —“

Trần Lâm An bị sự vô lại của Cá chọc cho tức run người, vung tay muốn đấm lên mặt hắn, bị Đá tảng và Nhóc mập kéo ra.

Lý Phá Tinh quát lên: “Làm gì thế hả? Đây là ký túc xá của Tế Tu, muốn đánh nhau thì mẹ nó ra ngoài đánh!”

Trần Lâm An thấy Lý Phá Tinh lên tiếng, khuôn mặt vẫn giận đỏ bừng, nhưng không nói gì nữa.

Lý Phá Tinh vỗ lưng Cá: “Cá, mịa sao chú lắm miệng thế? Người khác thích ai liên quan gì tới chú.”

Cá bất mãn: “Anh, em đang vì anh mà!”

“Cút qua một bên đi!” Lý Phá Tinh ngẩng đầu, khuôn mặt đầy cuồng vọng và tự tin: “Người phụ nữ của ông đây còn cần chú canh giữ à, kể cả cậu ta thích Tống Tịnh Nhiễm thì thế nào, có thể đập hoa cướp chậu sao?”

Trần Lâm An giận ê cả răng: “Mình không thích Tống Tịnh Nhiễm…”

“Vậy cậu thích ai?” Lý Phá Tinh hỏi.

Trần Lâm An nắm chặt nắm đấm, hắn thoáng nhìn Lý Phá Tinh, hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.

Thật lâu sau, hắn đành cúi đầu, thấp giọng nói: “Mình đi trước.”

Tế Tu nhìn bóng lưng ủ rũ lúc rời đi của Trần Lâm An. Không biết tại sao, y chợt nhận ra. Người Trần Lâm An thích kỳ thực là Lý Phá Tinh.

***

Buổi tối.

Tế Tu và Lý Phá Tinh nằm chung một chiếc giường.

Lý Phá Tinh gãi đầu, thuận miệng lẩm bẩm: “Dạo này thằng nhóc Trần Lâm An cứ là lạ. Chú nghĩ coi hôm nay tại sao Trần Lâm An tức giận thế, hình như cũng không ai chọc cậu ta.”

Tế Tu không trả lời, y trầm mặc một lúc, chợt hỏi: “Tống Tịnh Nhiễm có biết anh là Omega không?”

“Cô ấy không biết, vẫn tưởng anh là Alpha.” Lý Phá Tinh hơi ngượng ngùng đáp.

Tế Tu: “Vậy xem như anh đang lừa gạt người ta.”

Lý Phá Tinh vội vàng ba xạo: “Anh không lừa! Anh cũng không bảo với cô ấy anh là Alpha.”

“Nhưng cả trường đều nghĩ anh là Alpha.”

Tế Tu hơi ngừng lại, rồi bổ thêm một đao: “Anh cố ý giấu giếm thân phận Omega, lại còn hẹn hò với Omega, thế là lừa gạt rồi.”

Lý Phá Tinh: “Sau…Sau này anh sẽ nói cho cô ấy biết!”

Tế Tu thong thả đáp trả: “Muộn rồi. Nếu sau này Tống Tịnh Nhiễm biết anh là Omega, chia tay với anh, mỗi khi nhớ lại nụ hôn không minh bạch giữa hai người, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy mình bị lừa.”

“Anh không có làm!” Lý Phá Tinh giải thích: “Anh không hôn cô ấy!”

Tế Tu yên lặng ba giây.

Sau đó hỏi: “Không hôn thật sao?”

Quản ngủ lại kiểm tra ký túc xá bên cạnh, cái đèn pin kia sáng như đèn pha, lia qua lia lại ánh lên trần nhà phòng Tế Tu.

Lắc qua lắc lại đau mắt người.

Lý Phá Tinh kéo chăn qua đầu, rầu rĩ nói: “Không hôn. Môi cô ấy tô đầy son, anh không hôn được…Mịa, hình như anh từng hôn chú rồi!”

Nói xong, Lý Phá Tinh bỗng thấy tai mình nóng lên. Hắn rụt người vào chăn, không nói gì nữa.

Vệt sáng loang loáng từ cái đen pin cực đại của quản ngủ trên trần rốt cục cũng biến mất.

Trong vùng tăm tối, khóe miệng của Tế Tu khẽ cong lên.