Từ lần đầu tiên nhìn thấy bảng xếp hạng công trạng, Liên Hề đã đặt ra cho mình một mục tiêu nho nhỏ: Đánh bại Vô Tích.
Hôm nay vừa bước vào những ngày cuối tháng chín, khu vực Giang Tô có tổng cộng hai mươi lăm thành phố, Tô Thành xếp hạng nhất đếm lên, điểm công trạng chưa tới 2000, Vô Tích nằm ở vị trí hạng hai từ dưới đếm lên, điểm công trạng không đến 4000. Nhưng trừ hai thành phố này thì quỷ sai Kim Hoa xếp hạng ba từ dưới đếm lên, đã có hơn 8000 điểm công trạng rồi!
Đúng vậy, lựa chọn Vô Tích không phải vì sợ Kim Hoa, lo rằng chơi không lại Kim Hoa, chỉ đơn giản nghĩ rằng đặt mục tiêu gần cho dễ phấn đấu, không cần bay cao chạy xa làm gì, cứ đàng hoàng làm một quỷ sai đúng chuẩn đi bắt quỷ là được.
Nhưng bây giờ, xem ra công trạng cũng không khó hiếm ha!
Lao động hai ngày mà hai đồng chí đã kiếm được 2000 điểm công trạng, vượt mặt Vô Tích.
Liên Hề không khỏi cảm khái: “Vì sao điểm tích lũy của quỷ sai Vô Tích lại thấp thế nhỉ? Bọn họ thật lười biếng, không có chí tiến thủ gì cả.”
Liệt Thần cực kỳ hài lòng ngắm thứ tự trên bảng xếp hạng công trạng, khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cậu.
Mấy cưng xem, hai người bọn họ chỉ mới chăm chỉ bắt quỷ một đêm, mà vớt được hẳn 2000 điểm công trạng, chứng tỏ món hời này quá dễ kiếm.
Nhìn lại quỷ sai Vô Tích coi nào.
Ái chà, sao Địa Phủ lại có những quỷ sai thiếu chuyên nghiệp thế này chứ?
Hai tên này đã hoàn toàn quên rằng, 2000 điểm công trạng kia là thó trộm của người ta.
Thế nhưng quỷ sai làm việc sao có thể quy chụp là trộm cắp được, tất cả cũng chỉ vì cống hiến chút sức lực cho mục tiêu kiến thiết Dương gian hài hòa mà thôi!
Ăn xong tô mì là chiều hoàng hôn buông đã dần phai.
Liên Hề: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến, hôm nay cũng bận cả ngày đêm rồi, hay là anh về nhà trước đi, rạng sáng chúng ta lại ra ngoài bắt quỷ được không?”
Bỗng nhiên thăng được hạng hai từ dưới đếm lên khiến tâm trạng Liên Hề sung sướng vô cùng, cũng không vội chạy điểm tích lũy.
Mà tâm trạng Liệt Thần cũng không tệ lắm: “Ừm.”
Sau khi gọi một chiếc xe cho Liệt Tổng, xác nhận lại địa điểm trả khách cho tài xế, Liên Hề trịnh trọng tiễn Hắc Vô Thường. Cậu nhìn đồng hồ mới năm giờ chiều, mà thời gian hẹn với bác sĩ Vương là năm rưỡi, thế này cũng kịp lúc.
Ba mươi phút sau, bệnh viện viên khu Tô Thành, sảnh lớn tầng một khoa ngoại trú.
Năm giờ chiều là bệnh viện tạm dừng đón tiếp và thăm khám, sáu giờ sẽ đóng cửa. Bây giờ là năm rưỡi, ở sảnh lớn khoa ngoại trú và phòng khám chỉ còn lại thưa thớt vài người nhà cùng bệnh nhân, thấp thoáng có vài hàng dài đang đứng trước cửa hiệu thuốc, xếp hàng chờ lấy thuốc kê đơn.
Cậu thanh niên cao gầy đẹp trai, một tay xách túi hoa quả một tay mang theo túi yến sào, lặng lẽ đứng chờ trong sảnh lớn khu điều trị ngoại trú.
Năm phút sau, bác sĩ thực tập mặc áo blouse trắng bước ra từ thang máy.
Vương Tử Hạo liếc xa xa thấy Liên Hề tay xách nách mang đứng đó, biểu cảm “chớ lại gần ông đây” quanh năm treo lên mặt mới dễ nhìn hơn một chút, anh ta lại gần: “Mua đồ tặng chị Cầm sao?”
Liên Hề nhẹ nhàng gật đầu.
Anh bác sĩ thực tập cười bảo: “Cậu cũng có lòng đấy nhỉ.”
Liên Hề: “Có thể tìm được y tá đỡ sinh hơn hai mươi năm trước, thật sự không dễ chút nào, chị Cầm vất vả rồi.”
Vương Tử Hạo chép miệng trả lời: “Đúng là không dễ chút nào. Kho dữ liệu của bệnh viện chúng tôi có chu kỳ hai mươi năm lọc một lần, chị Cầm bỏ rất nhiều công sức mới có thể tìm ra người kia cho cậu…”
Cửa lớn khoa phụ sản đã đóng, Vương Tử Hạo dẫn Liên Hề đi thẳng vào khoa nội trú. Nhưng hai người không tìm thấy chị Cầm.
Y tá: “Chị Cầm chạy tới cấp cứu rồi, vừa nãy đột nhiên có hai thai phụ đến đây.”
Sau khi đóng cửa bệnh viện thì phòng khoa duy nhất còn mở chính là khoa cấp cứu.
Vương Tử Hạo: “À à, vậy tôi tìm chị ấy sau.”
Hai người lại chạy vội đến khoa cấp cứu.
Vừa bước vào sảnh lớn khoa cấp cứu, đã nghe từng tiếng kêu ồn ào phát ra.
Khoa cấp cứu sạch sẽ sáng trưng, đâu đâu cũng chật kín người. Có người xếp hàng đi xếp hàng nộp viện phí, có người ngồi trên ghế nhựa thẫn thờ, có bác sĩ y tá vẻ mặt gấp rút rảo bước nhanh qua.
Trong góc tường có hai cái cáng xe cứu thương di động, một cái là người đàn ông trung niên đầu đổ máu đang ngồi, cái còn lại là người phụ nữ ôm bụng bầu kêu gào. Hai người đều nóng lòng chờ bác sĩ kiểm tra, chốc lát sau đã có một bác sĩ trẻ tuổi chạy tới, anh ta vừa kiểm tra phần bụng thai phụ thì người đàn ông trung niên bên cạnh cáu kỉnh nói: “Tôi chảy máu đầy đầu mà mấy người không đi kiểm tra cho tôi, lại khám cô ta trước.”
Bác sĩ cũng không quay đầu nói: “Người ta đến trước.”
“Nhưng tôi chảy máu thì sao?”
“Vết thương của anh chờ lát nữa sát trùng sạch sẽ rồi khâu lại là ổn, chúng tôi đã sắp xếp bác sĩ khám cho anh rồi, không sao cả.”
Người đàn ông trung niên đứng bật dậy: “Cậu nói thế là có ý gì, đầu tôi đổ máu thế này mà bác sĩ cũng mặc kệ à?”
Bác sĩ trẻ nhíu mày, đang định trả lời thì bỗng nhiên có y tá chạy lại, cô hổn hển lấy cáng cứu thương di dộng bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông trung niên: “Cô làm gì thế?”
Y tá trừng mắt nhìn ông ta: “Xe cứu thương đã đến ngoài cửa rồi, ông không bị thương chân cẳng thì đứng đó là được!”
Người đàn ông trung niên: “Cái ĐM thái độ của chúng mày là sao, mày còn dám trợn mắt với tao à?!”
Y tá đã đẩy cáng cứu thương đi xa.
Vương Tử Hạo chứng kiến từ đầu đến cuối, anh ta thấp giọng mắng một câu “Ngu xuẩn”.
Đột nhiên Liên Hề hiểu ra lý do vì sao cậu sinh viên khoa y cùng trường này, bao giờ cũng bày bộ mặt thối hoắc, không muốn nói nhiều với người khác rồi.
Ngày nào cũng phải tiếp xúc với kiểu bệnh nhân: ‘bố mày số hai thì không ai số một’ thế này, cho dù là ai cũng không hòa nhã nổi.
May mắn là loại người ngu ngốc như vậy cũng ít thôi, phần lớn đến khoa cấp cứu đều là những người bình thường. Bệnh nhân thật sự nghiêm trọng thì bị đẩy vào phòng cấp cứu, không nghiêm trọng mới ngồi ngoài chờ.
Vương Tử Hạo nhờ y tá đi nhắn với chị Cầm, còn hai người đứng đợi bên ngoài.
Chờ mấy phút sau lại có hai cô gái trẻ vội vàng chạy vào, một người trong đó che miệng, vẻ mặt quái dị. Người còn lại gấp gáp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, kéo cô y tá đi qua hỏi vội: “Chị ơi, bạn của tôi bị đâm xuyên lưỡi, có bác sĩ ở đây không?”
Y tá ngạc nhiên: “Bị đâm xuyên lưỡi là sao?”
Cô gái: “Đúng thế, lúc chúng tôi đang ăn hải sản thì bị vỏ tôm hùm đâm xuyên qua đầu lưỡi, cậu ấy bị chảy nhiều máu lắm!”
Y tá: “Bây giờ không có bác sĩ khoa răng hàm mặt ở đây, để tôi đến khoa đó gọi bác sĩ đến giúp cô, cô chờ chút.”
Y tá đang định đi thì Vương Tử Hạo lên tiếng: “Tôi là bác sĩ thực tập tháng này của khoa răng hàm mặt.”
Y tá quay phắt lại nhìn anh ta, rồi nhìn bảng tên trên ngực Vương Tử Hạo, nói: “Bác sĩ Vương, vậy anh khám giúp đi.”
Vương Tử Hạo mang khuôn mặt lạnh lùng khó ở, nói với cô gái đang che miệng: “Há miệng tôi kiểm tra.”
Liên Hề cũng tò mò nhìn cô bé.
Hai mắt cô gái đỏ bừng, há miệng.
Vương Tử Hạo: “Lè lưỡi ra đi.”
Cô gái nghe lời há mồm lè lưỡi ra.
Vương Tử Hạo quan sát vài giây.
“Không sao, về nhà đi.”
Hai cô gái: “???”
Vương Tử Hạo: “Tôi nói không sao, về nhà đi.”
Một cô gái trong đó do dự hỏi: “Bác sĩ, không sao thật ư? Bạn của tôi chảy nhiều máu lắm, bác sĩ bôi ít thuốc được không?”
Vương Tử Hạo cười lạnh: “Đó là do các cô tới sớm thôi, muộn hai phút nữa là miệng vết thương khép lại rồi.”
Hai cô gái: “…”
Y tá và Liên Hề đứng bên cạnh: “Phụt.”
Hai cô gái vừa đi vừa trách móc lẫn nhau.
“Tớ đã nói không thấy miệng vết thương mà, lúc trên taxi tớ đã kiểm tra cho cậu, vết thương hết rồi!”
“Nhưng tớ chảy máu rõ nhiều, Viện Viện cậu cũng nhìn thấy mà, phải cả bát máu!”
Bác sĩ mặt lạnh tức giận nói: “Đầu lưỡi là một trong những bộ phận cơ thể người có khả năng tự lành nhanh nhất, nước bọt còn có tác dụng tiêu độc. Lãng phí thời gian.”
Liên Hề quay đầu nhìn anh bác sĩ độc mồm, hỏi: “Vậy cắn lưỡi tự tử thì sao?”
Vương Tử Hạo: “Ha ha, ngu thấy bà nội.”
Liên Hề: “…”
Người này cũng khá thú vị à nha.
Mười phút sau, rốt cuộc chị Cầm cũng xong việc đi ra. Cô nhìn đồ đạc trong tay Liên Hề rồi cười bảo: “Cứ nói thẳng cho cậu ấy địa chỉ đi tìm là được rồi, còn mắc công đến đây một chuyến làm gì?”
Vương Tử Hạo: “Cậu ấy muốn trực tiếp cảm ơn chị.”
Liên Hề cực kỳ hiểu chuyện gửi quà tặng cho người ta: “Chị Cầm, phiền chị nhiều quá.”
Chị Cầm phất tay: “Chuyện nhỏ ấy mà.”
Đã có cách thức liên lạc từ chỗ chị Cầm, chuyện không thể chậm trễ thêm nữa. Liên Hề vội tạm biệt bác sĩ Vương và chị Cầm, ra cửa đón xe đi tìm vị y tá già kia.
Theo như chị Cầm nói, cô đã hỏi mấy người đồng nghiệp lớn tuổi cuối cùng xác định được, hôm Liên Hề chào đời có tất cả bốn y tá trực ban. Ba người hoàn toàn không có ấn tượng gì với cậu, chỉ còn một người gọi là “chị Hồng” nói là còn nhớ rõ cậu, nếu như Liên Hề muốn tìm thì chị Cầm có thể đưa địa chỉ của bà cho Liên Hề.
Vương Tử Hạo hơi ngạc nhiên: “Mỗi y tá trải qua biết bao ca đỡ đẻ, thế mà vẫn có người nhớ cậu sao? Lúc cậu chào đời có chuyện gì xảy ra à?”
Liên Hề thuận miệng nói bừa một lý do: “Lúc đó mẹ tôi bị khó sinh.”
Vương Tử Hạo gật đầu không hỏi nhiều.
Trên đường tìm đến địa chỉ vị y tá già, Liên Hề gọi thử vào số điện thoại chị Cầm cho. Điện thoại vang lên tiếng tút tút nhưng không có ai bắt máy.
Liên Hề cảm giác kỳ quái, sau khi bắt xe đến cổng khu dân cư, cậu xuống xe tìm người hỏi đường, lần mò đến tòa nhà nơi chị Hồng ở.
Đây là một khu tập thể cũ được xây từ thế kỷ trước.
Khu nhà bình dân có tất cả sáu tầng, không tầng nào có thang máy. Trong khu dân cư có rất nhiều người, từng tốp các ông các bà kéo ghế dựa ngồi ven đường hóng mát buôn chuyện với nhau. Hiển nhiên trong khu dân cư này phần lớn là các hộ gia đình có cùng tuổi đời với nó, đều là những người già về hưu.
Gần đó còn có một quảng trường nhỏ khá vắng vẻ, bài hát “Vũ nữ” đang vang lên đinh tai nhức óc. Mười mấy ông cụ bà cụ mặc đồng phục màu trắng luyện công với nhau, tay ai cũng cầm quạt giấy màu đỏ múa may theo nhịp, động tác ăn khớp tập trước quảng trường.
Liên Hề bịt tai đi đến dưới lầu nhà chị Hồng, im lặng bước lên cầu thang rồi gõ cửa vài tiếng. Nhưng cậu gõ hồi lâu mà mãi không có ai ra mở cửa.
“Có ai ở nhà không?”
Không có tiếng trả lời.
Âm nhạc dưới quảng trường dội vào tai mà như muốn xuyên thủng màng não, Liên Hề cau mày đứng đợi thêm mười phút.
Xem ra không có ai ở nhà thật rồi.
Liên Hề thở hắt, đành phải ra về. Vừa xuống tầng, bỗng nhiên cậu vô tình nhìn thấy một bà cụ mặc quần áo luyện công, tay cầm quạt đỏ đi đối diện mình.
Liên hề ngẩn ra, nghiêng người né qua một bên nhường cho bà đi trước.
Bà cụ bước qua cậu, đi thẳng lên tầng.
Lúc Liên Hề đang định tiếp tục xuống lầu, chợt nghe bà cụ hỏi: “Này nhóc con, vừa rồi cậu đứng trước cửa nhà tôi làm gì thế?”
Liên Hề thoắt cái quay lại ngay: “Chị Hồng?”
Hai mắt bà cụ sáng lên: “Cậu nhận ra tôi sao? Cậu là ai thế?”
***
Vào trong nhà, chị Hồng rót một chén trà nóng cho Liên Hề.
Chị Hồng cười ha ha bảo: “Cậu chính là Tiểu Liên sao, đừng gọi chị Hồng, nhóm Tiểu Cầm gọi tôi là chị thì cũng bình thường, nhưng tôi bằng tuổi ông nội cậu đấy, cậu kêu chị làm gì, gọi bà nội đi.”
Liên Hề: “…”
Thôi tôi cứ gọi ngài bằng chị là được rồi.
Chẳng qua cậu nhạy bén phát hiện ra một chuyện: “Ngài quen biết ông nội cháu sao?”
Chị Hồng cười nói: “Chứ còn gì nữa, nếu không tôi bảo ngươi ta cho cậu địa chỉ làm gì. Tôi là đồng hương của ông nội cậu, hồi đó chúng tôi còn chung lớp tiểu học đó.” Rơi vào dòng ký ức vài chục năm trước, bà cụ mái đầu hoa râm không hề có vẻ già đi, ngược lại trông bà càng phấn chấn tinh thần hơn: “Hồi đó ông nội cậu là người duy nhất trong lớp có xe đạp, gia đình khấm khá rất có tiền.”
Đáng tiếc chẳng mấy chốc ông nội cháu sa sút, nghèo đến mức bị người ta cười chê, Liên Hề nghĩ thầm.
Không ngờ chị Hồng còn là bạn cũ của ông nội mình, Liên Hề cũng thả lỏng hơn nhiều. Bảo sao chị Hồng lại nhớ rõ cậu, còn tặng cậu chiếc chuông đồng. Liên Hề: “Cháu đến đây là để hỏi một chuyện, từ lúc chào đời cháu luôn đeo một chiếc chuông đồng, ba cháu nói là được ngài tặng cho, không biết ngài còn nhớ chuyện này không?”
Chị Hồng sửng sốt: “Chuông đồng?”
Liên Hề giơ cổ tay trái lên rồi nhẹ nhàng lắc vài cái. Chiếc chuông đồng thanh tao mộc mạc khẽ lắc lư trong không trung nhưng lại không phát ra tiếng: “Chính là chiếc chuông này, ngài còn nhớ nó không?”
Đột nhiên biểu cảm của chị Hồng trở nên quái lạ. Bà cụ nhìn Liên Hề bằng ánh mắt kỳ quái, chốc lát sau bà đứng dậy, lại gần giá sách trong phòng khách rồi rút một cuốn sách cũ ra.
“Hơn hai mươi năm nên tôi cũng sắp quên chuyện này rồi, cậu cũng đã lớn bằng này.”
Liên Hề ngồi thẳng dậy: “Ngài còn nhớ sao?”
“Nhớ chứ, sao mà không nhớ rõ được. Tiểu Liên này, cậu từng thấy qua cuốn sách này chưa?”
Liên Hề cúi đầu nhìn xuống, là cuốn ‘Hồng Lâu Mộng’: “Dạ, đã thấy qua.”
Chị Hồng: “Hồi còn trẻ tôi từng đọc cuốn sách này, năm nay lại lôi ra xem, đọc khó hiểu quá. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó là tôi lại nhớ đến cậu. Cậu biết Giả Bảo Ngọc chứ?”
Đột nhiên trong lòng Liên Hề có loại dự cảm không lành: “Biết ạ…”
Chị Hồng cảm thán nói tiếp: “Năm đó tôi từng nói với ông nội cậu, Giả Bảo Ngọc người ta ngậm ngọc ra đời nên mới được người ta gọi là Giả Bảo Ngọc. Ông nội cậu đặt tên cho cậu, vậy nên dùng vật gì đây. Cậu nói xem, cậu cầm chiếc chuông ra đời, tôi thấy nên đặt tên cậu là Liên Chuông mới đúng!”
Liên Hề: “?!”
Tôi cầm chuông chào đời?
Thế nào là cầm chuông chào đời?
…Không đúng, khoan khoan, Liên Chuông là qq gì thế?
HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI BA