[Trần Khải: Thiến Thiến tỉnh lại rồi, Liên Hề, thật sự rất cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua.]
Lúc nhận được tin nhắn này, Liên Hề đang kéo nick Liệt Tổng và Tô Kiêu chơi game.
Đúng thế, binh đoàn fan của streamer câm điếc lại kết nạp thêm một người, chính là Tô Kiêu.
Không tính phu canh ba ngày thì hai ngày không thấy bóng, trong nhà tổng cộng chỉ có ba người, mà hai người đều chơi game, bỗng nhiên Tô Kiêu cảm giác mình bị cô lập. Cậu ta không chần chừ, lập tức xông pha vào game luôn. Thế là từ việc gánh một con gà, Liên Hề trở thành game thủ một nách hai con gà. Nếu không phải cậu rất giỏi, một mình câm team, thì chắc chắn không thể gánh nổi hai cục tạ này.
Lại thêm một bàn thắng nữa, Liên Hề mở Wechat ra.
[Liên Hề: Không có gì, chú ý nghỉ ngơi nhé.]
[Trần Khải: Tôi đã nói mọi chuyện với Thiến Thiến rồi.]
Liên Hề nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, thoáng sửng sốt.
[Trần Khải: Cô ấy cũng quyết định giữ lại đứa bé. Bây giờ cô ấy sẽ tập trung hồi phục cơ thể, lễ kết hôn của chúng tôi dời sang tháng sau, đến lúc đó mời cậu uống rượu mừng.]
[Liên Hề: Ok.]
Hai người nói thêm vài câu, rồi tạm biệt nhau. Liên Hề lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại còn đang phát sáng.
“Ấy Liên Hề, kéo lẹ lên, chiều tôi có tiết á.”
Liên Hề tỉnh táo lại, nhìn tên gà mờ số 2 kiêm bạn cùng nhà, cuối cùng mặt không đổi sắc nói: “Học tập quan trọng hơn, cậu đi học đi, bái bai.”
Tô Kiêu: “…”
Thái độ của cậu đối với tôi, còn tệ hơn nhiều so với Hắc quỷ sai!
Tô Kiêu nổi sùng chơi tiếp một ván game nữa, xong mới soạn sửa đồ đạc lên trường học. Trước khi đi cậu ta còn ngoảnh lại, nhìn hai người bạn cùng nhà đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, trong lòng vừa tủi vừa tức, chỉ thấy Liệt Thần dường như lơ đãng ngẩng đầu, trùng hợp nhìn sang phía cậu ta.
Hai người thoáng sửng sốt.
Sau đó Liệt Thần nhướng mày, cười sâu xa khó dò.
Tô Kiêu: “…”
Anh đừng đắc ý vội!!!
Lúc Tô Kiêu xuống tầng, tình cờ gặp phu canh đang xách túi hoa quả về nhà. Phu canh cười hì hì nhìn cậu ta: “Đại nhân ra ngoài làm việc sao?”
Ha, cái tên này thì chỉ biết nịnh nọt Hắc quỷ sai! Tô Kiêu hừ một tiếng, nghênh ngang bỏ đi.
Phu canh gãi đầu, khó hiểu lẩm bẩm: “Tật xấu gì vậy cà?” Ông lắc đầu rồi vui vẻ xách hoa quả lên tầng, vừa mở cửa nhà là mở mode nịnh hót tung trời: “Đại nhân, tôi mua cho ngài món quýt mà ngài thích nhất đây, toàn là hoa quả nhập khẩu đắt đỏ!”
Cuộc sống cứ thế trôi qua.
Lúc đến nhà Trần Khải đã là cuối tháng. Thêm bốn năm ngày nữa, là đến ngày bảng xếp hạng công trạng hàng tháng chính thức tổng kết.
Trong khoảng thời gian này, Liên Hề và Liệt Thần không có ăn vạ ở nhà rồi đổ mọi việc cho phu canh nữa, bọn họ cũng ra ngoài bắt quỷ được mấy đợt. Chẳng qua thứ trong tay phu cạnh là Bạch Vô Thường Chứng hàng auth, dù tốc độ tìm quỷ hay tốc độ bắt quỷ, đều bỏ xa cặp Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành mấy con phố.
Cho nên với tất cả số điểm tích lũy kiếm được, phu canh kiếm phần lớn, còn Liên Hề và Liệt Thần kiếm chỉ coi như con số lẻ.
Đến trưa, Liên Hề vừa mở mắt đã vội giở cuốn Bạch Vô Thường Chứng của mình ra, tìm đến bảng xếp hạng công trạng hàng tháng. Chỉ thấy trên trang giấy trắng mực đen của Quỷ Sai Chứng, thình lình hiển thị dòng chữ…
Vị trí thứ nhất: quỷ sai Tô Thành tỉnh Giang Tô, 245.332 điểm công trạng.Vị trí thứ hai, quỷ sai Ôn Châu tỉnh Chiết Giang: 182.553 điểm công trạng.Vị trí thứ ba: quỷ sai thành phố Thượng Hải, 72.258 điểm công trạng.…
Lúc này Liên Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
“Dẫn trước người ta sáu chục ngàn điểm, lần này sẽ không thua đâu nhỉ?”
Người giống cậu còn có Liệt Thần. Sáng sớm Liệt Tổng đã gọi phu canh, phu canh cực kỳ chân chó trả cuốn Hắc Vô Thường Chứng cho Liệt Tổng, còn vô cùng chu đáo lật đến trang có bảng xếp hạng công trạng cho hắn luôn.
“Đại nhân xem đi này.”
Liệt Thần hạ mắt liếc qua: “Ừm.”
Phu canh cười hehe nói: “Đại nhân yên tâm, hôm nay chắc chắn hai vị đại nhân có thể giữ ngôi đầu của bảng xếp hạng công trạng. Tiểu tướng công Ôn Châu là cái méo gì đâu, chỉ mình cậu ta thì tuổi gì mà cướp được danh tiếng của hai vị đại nhân!”
Liệt Thần vô cùng vừa ý: “Không tệ, không tệ.”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Liên Hề và Liệt Thần đều không dám thả lỏng cảnh giác.
Bọn họ đã có bóng ma tâm lý rồi.
Rõ ràng tháng trước đã suýt được xếp hạng nhất, ai ngờ đâu quỷ sai Ôn Châu đột nhiên điên cuồng tăng hơn 10.000 công trạng chỉ trong một giây cuối cùng, giữ vững ngôi vị quán quân. Thế là đến tối, hai người cực kỳ ăn ý không chơi game nữa, chăm chỉ ra ngoài bắt quỷ. Phu canh thầm kinh ngạc, nghĩ bụng: Các cậu làm quá rồi đó. Ông đây chính là quỷ sai chính quy có kinh nghiệm mấy trăm năm, liều mạng kiếm công trạng như thế, lý nào không đấu lại tên tiểu tướng công kia?
Có Liên Hề và Liệt Thần tham gia, thật ra trong lòng phu canh cũng không vui lắm.
Ảnh hưởng đến quá trình làm việc của ông chứ sao!
Liệt Thần là quỷ thần Địa Phủ, mặc dù hình như tên này mất trí nhớ, không sử dụng được nhiều pháp thuật nhưng dù sao cũng là quỷ thể, không chịu nhiều hạn chế ở Dương gian. Nhưng Liên Hề thì khác, cậu chỉ là một người thường không biết pháp thuật. Ngày thường lúc bắt quỷ, phu canh toàn biến thành thân hình quỷ mị linh hoạt, khi kim quang dẫn đường định vị được tọa độ khách hàng, ngay lập tức ông ta sẽ độn thổ bằng tốc độ nhanh nhất.
Bây giờ có Liên Hề ở đây, hiệu suất làm việc của phu canh giảm mạnh.
Liên Hề nhận ra sự khó chịu của phu canh, cậu nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Ông đi bắt quỷ một mình đi, tôi đi với Liệt Thần là được.”
Phu canh như trút được gánh nặng: “Cảm ơn đại nhân, vậy tiểu nhân đi đây.” Phu canh nói xong, gõ vang chiếc chiêng đồng trong tay: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!” Dứt câu thì một luồng âm khí dâng lên, phu canh độn thổ biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa thì đã cách hơn mười mét.
Cuối cùng cũng có thể thỏa thích bắt quỷ rồi!
Thấy hành động của phu canh, Liên Hề giật mình đứng yên tại chỗ, mất mấy giây sau, cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn đồng nghiệp nhà mình: “Ông ta đang dùng thuấn di hả? Chắc anh cũng làm được pháp thuật thế này đúng không?”
Liên Hề gặp rất ít quỷ sai, huyền tu lại càng khó thấy.
Tổng cộng chỉ có vài quỷ sai gồm Liệt Thần, Đường Tử và Hồ Tiểu Ly. Trong ba người này, bỏ qua Liệt Thần không xét đến; Đường Tử là một người thường, Hồ Tiểu Ly là một hồ ly tinh tay mơ, cho dù có đánh nhau với hai quỷ sai Vô Tích, bọn họ cũng không có cửa ăn Liên Hề.
Mà huyền tu, cả thảy Liên Hề chỉ gặp có hai người là Tô Kiêu và ông lão răng đen.
Trình độ Tô Kiêu thế nào thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ; còn ông lão răng đen…
“Lần trước lúc chúng ta đuổi theo ông già nhếch nhác kia, cũng đâu thấy ông ta thuấn di, toàn chạy bằng hai cẳng.” Liên Hề khó hiểu nhớ lại: “Chẳng lẽ vì ông ta là con người, nên dù mạnh đến đâu cũng không thể thuấn di?”
Liệt Thần nheo mắt nhìn bóng dáng dần xa theo tiếng chiêng của phu canh. Hắn nhắm mắt như đang hồi ức lại, sau đó nhìn Liên Hề bình tĩnh nói: “Biết.”
Liên Hề: “???”
Trong đêm tối, Liệt Thần vươn tay, thong dong tự nhiên nhìn Liên Hề.
“Đưa tay đây.”
Liên Hề ngơ ngác vươn tay, đặt lên bàn tay Liệt Thần.
Khi ngón tay ấm áp chạm vào lòng bàn tay lạnh buốt, hai người đều sững sờ. Cảm xúc tinh tế và nhiệt độ khác biệt xuyên thấu qua làn da đang tiếp xúc với nhau, truyền thẳng đến đại não. Liên Hề vô thức ngẩng đầu nhìn Liệt Thần, Liệt Thần cũng đang nhìn cậu. Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có chút cảm giác khác lạ nảy lên trong lòng.
Mãi lâu sau, Liệt Thần: “Thử một chút.”
Hả? Liên Hề vẫn chưa kịp hiểu ra: “Cái…”
Chữ gì rớt lại trong cổ họng, một giây sau, Liên Hề mở to mắt, kinh hãi há miệng. Cảm giác dồn dập như điện giật truyền đến từ phía trước đại não, bùm một cái, truyền đến cuối cùng. Cả người như bị ném vào hố sâu tăm tối, cảm giác không trọng lực mãnh liệt ùa lên, cùng với cảm giác buồn nôn do nội tạng bị xao động dâng trào dữ dội.
Tất cả xảy ra rất chóng vánh, chỉ ngắn ngủi có nửa giây mà hai người đã xuất hiện ở mảnh đất trống cách đó hơn trăm thước.
Sau khi hai chân đứng vững trên đất, cảm giác buồn nôn cũng biến mất theo. Nhưng Liên Hề cảm giác tinh thần mình vừa nhận cú sốc quá lớn, cơ thể không còn khó chịu nhưng cậu vẫn khom lưng mà nôn khan.
“Huệ…”
Liệt Thần trầm ngâm nói: “Cũng hơi hiểu rồi, lần sau sẽ di chuyển nhanh và xa hơn nữa.” Dứt lời lại vươn tay, “Thử cái đi.”
Liên Hề còn đang nôn: “…”
Ai muốn chết chùm với anh? Ai rảnh?
Thấy Liên Hề không nắm lấy tay mình, mà cứ khom người nôn khan mãi, còn dùng ánh mắt kỳ quái liếc xéo mình. Liệt Thần hơi khó hiểu, chẳng phải lúc nãy cậu đòi sao, bây giờ lại không thích nữa?
Con người thật sự không nói lý mà.
“Huệ…”
Liên Hề đang nôn khan thì cơ thể chợt cứng đờ, cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang đồng nghiệp.
Trong gió đêm se lạnh, vẻ Hắc Vô Thường lạnh lùng hờ hững rũ mắt nhìn cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu. Thấy Liên Hề ngoảnh lại nhìn mình, Liệt Thần bình tĩnh trả lời như thật: “Trên TV, sau khi phụ nữ loài người nôn ói thì người khác thường sẽ an ủi kiểu này… Chẳng lẽ không đúng?”
Đó là đối với phụ nữ có thai… Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng Liên Hề vẫn không nói ra miệng.
Cảm giác buồn nôn đã vơi đi nhiều, Liên Hề đứng thẳng dậy lặng lẽ nhìn đồng nghiệp, khóe miệng khẽ nhếch: “Bắt quỷ không?”
Liệt Thần đút hai tay vào túi: “Ừm.” Thấy khóe miệng Liên Hề hơi vểnh lên, trong lòng Liệt Thần hơi rung động, chẳng biết vì sao cũng thấy vui lây.
“Bắt quỷ đi.”
….
Từ khi có phu canh, lâu lắm rồi hai người không đồng lòng góp sức cùng nhau bắt quỷ thế này.
Tuy rằng cả đêm chỉ bắt được sáu con quỷ, nhưng tâm trạng hai người đều rất vui vẻ.
Bốn con quỷ đầu tiên đều không có chấp niệm gì, hoặc nên nói là chấp niệm không sâu, có thể trực tiếp đưa xuống Địa Phủ. Nhưng hai con quỷ khác, một con muốn được gọi điện thoại cho mẹ mình để nghe tiếng mẹ lần cuối. Đây là một cô gái trẻ tuổi đột tử vì tăng ca làm việc quá sức, cô ấy chỉ có người mẹ đơn thân nuôi mình khôn lớn, không ngờ lại ra đi đột ngột thế này, để lại mẹ cô một mình lẻ loi.
Có vẻ nguyện vọng này rất khó, nhưng thật ra cũng rất đơn giản.
Liên Hề: “Cô còn nhớ số điện thoại của mẹ cô không?”
Nử quỷ gật đầu, đọc một dãy số.
Liên Hề móc điện thoại ra gọi, rất nhanh có người bắt máy: “Alo?”
Nghe giọng nói này, đôi mắt nữ quỷ sáng rực, cô gái vội vàng kêu: “Mẹ!”
Nhưng người bình thường không thể nhìn thấy quỷ, càng không thể nghe tiếng của quỷ.
Đầu dây bên kia, người mẹ đợi hồi lâu vẫn không ai trả lời, khó hiểu hỏi: “Alo, có ai không? Gọi nhầm số à?”
Nữ quỷ rơi nước mắt như mưa, nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt tái nhợt của cô.
Liên Hề cầm điện thoại lên: “Ngại quá, hình như nhầm số rồi.”
Dừng một chút, bên kia điện thoại có tiếng trả lời: “À, không sao.”
Liên Hề cười nói: “Làm phiền bác rồi.” Cậu đang định cúp máy, bên tai chợt vang lên giọng nói khàn khàn của người mẹ: “Hình như vừa rồi, tôi nghe thấy tiếng con gái nhà tôi trong điện thoại của cậu. Ừm, chàng trai này, tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là tôi thấy mã vùng của cậu là Tô Thành, con gái tôi cũng làm việc ở Tô Thành.” Ngừng chốc lát, loa điện thoại truyền ra tiếng nức nở khó nén của người phụ nữ trung niên: “… Nhưng nó ra đi tháng trước rồi, có thể là tôi nghe nhầm cũng nên.”
Nghe mẹ nói thế, nữ quỷ mở to mắt, liên tục gọi: “Mẹ, mẹ ơi, con ở đây này, mẹ có nghe thấy không?”
Nhưng lần này, người mẹ ở đầu dây bên kia không nghe thấy nữa: “Ngại quá, chàng trai, cậu cúp máy đi.”
Liên Hề im lặng, nhìn cô gái đang khóc nước mắt ướt nhòe, cô gái nhìn vào điện thoại trong tay cậu, một lúc sau cô mới lau khô nước mắt, gật đầu cười.
Liên Hề: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tạm biệt.”
Điện thoại ngắt kết nối.
Tâm nguyện của cô gái đã được thỏa mãn, mặc dù cô không thể gặp trực tiếp mẹ mình, bởi vì quê nhà của cô xa mấy ngàn cây số về phía Tây Bắc. Nhưng có thể nghe được giọng nói của mẹ, là cô đã vui lắm rồi.
Cô tự nguyện bước vào cánh cửa Địa Phủ vừa được Vô Thường Chứng mở ra, rời khỏi Dương gian.
Sau khi tiễn xong con quỷ này, con quỷ cuối cùng được phát hiện ở khu vực xung quanh bệnh viện viên khu.
Đây cũng là nữ quỷ nhưng tuổi tác khá nhỏ, trông dáng vẻ chỉ độ học sinh cấp hai. Chấp niệm của cô bé này không sâu bằng nữ quỷ kia, nhưng so với bốn con quỷ dễ dãi chưa gì đã chạy tót xuống Địa Phủ thì lại sâu hơn.
Bé gái quỷ cười hì hì, khoe hai lúm đồng tiền bé xinh.
“Các anh là quỷ sai đến bắt em xuống Địa Phủ à? Thì ra thật sự có Âm tào địa phủ tồn tại.”
Cũng hiếm thấy con quỷ nào giống này, chết rồi mà vẫn vui vẻ như vậy. Liên Hề và Liệt Thần cùng tập trung nhìn một chút, nhận ra bộ đồ trên người cô bé là trang phục bệnh nhân, trong lòng Liên Hề thoáng hiểu ra: “Em chết vì bệnh sao?”
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, em vừa chết sáng hôm nay. Em bị bệnh máu trắng, 4 năm rồi mà vẫn không tìm được tủy phù hợp. Em và cha mẹ đã chấp nhận từ lâu rồi, hơn nữa em vừa có em gái. Rất tốt, bọn họ chắc hẳn sẽ nhanh chóng vượt qua thôi.”
Liên Hề trầm mặc chốc lát, cậu ngồi xổm xuống: “Em không chịu đi đầu thai, là vì còn nguyện vọng gì sao?”
Cô gái tươi cười xán lạn nói: “Có ạ.”
“Là gì?”
“Em muốn chơi một ván Vương giả vinh quang!”
“???” Liên Hề kinh ngạc há hốc miệng.
Liệt Tổng đứng bên cạnh khoanh tay từ đầu đến cuối, hai mắt sáng lên: “Chấp niệm của nhóc là muốn chơi Vương giả vinh quang?”
Cô bé cười gật đầu: “Đúng thế, nghe lạ quá nhỉ. Em thường xuyên nằm viện, thật sự rất chán, trước đây từng được chơi trò này rất nhiều lần, vô cùng thú vị. Nhưng sau này bệnh tình trở nặng nên không chơi game được nữa. Cũng hơn nửa năm rồi em chưa chơi lại đó.” Cô bé xòe ngón tay đếm nhẩm.
Liệt Thần: “Đơn giản.” Dứt câu thì lấy điện thoại di động trong túi áo ra, đưa cho cô bé.
Cô bé vui sướng hai tay nhận lấy, nhưng năm ngón tay lại xuyên qua điện thoại di động.
Liệt Thần nhíu mày, hắn khép hai ngón tay, nhẹ nhàng chấm một cái lên điện thoại. Chỉ thấy một vệt kim quang yếu ớt từ đầu ngón tay hắn xuyên qua chiếc điện thoại, giây sau cô bé đã có thể cầm được điện thoại di động.
“Hả, em có thể chạm vào rồi này?”
Vẻ mặt Liệt Thần bình tĩnh, ánh mắt nhìn cô bé quỷ càng thêm đồng tình và tán thưởng.
Thích chơi game này giống mình, có phong cách, không tệ.
Rốt cuộc Liên Hề cũng lấy lại tinh thần, cậu ho khan hai tiếng, nói: “Vậy em dùng nick của anh ta đi, để anh kéo em chơi một ván. Vui vẻ lên nhé, em muốn chơi gì cũng được, chắc chắn sẽ giúp em thắng.”
Cô bé nở nụ cười: “Vâng, cảm ơn anh ạ!”
Kỹ năng chơi game của Liên Hề thực sự quá cao, mà thao tác của cô bé này còn điêu luyện hơn Liệt Thần một chút. Dù Liên Hề có kéo dài thời gian thế nào, thì mười lăm phút sau hai người đã dễ dàng nhận bàn thắng.
“Cảm ơn anh, em trả điện thoại này.”
Liên Hề cất điện thoại: “Vậy thì em nên đi đầu thai.”
Cô bé cười gật đầu: “Được.”
Trên không trung lấp lánh vầng sáng màu vàng, cô bé quỷ tóc ngắn vừa vẫy tay tạm biệt với Liên Hề, Liệt Thần, vừa bước vào vòng sáng, rời khỏi Dương gian.
Chờ cô bé đi rồi, Liên Hề mới bình tĩnh hỏi: “Hình như đây là lần đầu tiên anh giúp quỷ hoàn thành tâm niệm, đúng không?”
Trước đây lúc Liên Hề và Liệt Thần cùng nhau đi bắt quỷ, hai người không nhất định sẽ giúp quỷ hoàn thành chấp niệm rồi mới đưa chúng xuống Địa Phủ. Thứ nhất vì cả hai bận rộn lắm việc, mỗi ngày có rất nhiều quỷ hồn cần phải bắt, mà bọn họ phải vội vàng cày điểm công trạng không có thời gian để hoàn thành những chấp niệm kỳ lạ đó; thứ hai, chấp niệm của đa số quỷ hồn đều vô cùng khó hiểu, kiểu như muốn làm người giàu nhất thế giới, muốn thế giới hòa bình. Trước những chấp niệm này, Liên Hề đến nghe cũng lười, trực tiếp tống đi đầu thai luôn.
Chỉ có số ít nguyện vọng tương đối đơn giản, ví dụ như gọi điện thoại, chơi ván game, thì hai người mới có thể hoàn thành được.
Nhưng hai tháng qua, đây là lần đầu tiên Liệt Thần chủ động giúp quỷ hoàn thành nguyện vọng.
Buổi tối hôm nay sau khi hoàn thành hai chấp niệm, chợt có hai vệt kim quang bay ra từ người hai nữ quỷ, đáp vào lòng bàn tay Liên Hề. Tuy rằng chút kim quang cỏn con này không mang lại thay đổi gì, chỉ có thể khiến Liên Hề cảm thấy tỉnh táo và cơ thể đỡ mệt mỏi hơn.
Mà Liệt Thần thì không nhận được đốm kim quang nào. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều được bao phủ bởi vô số kim quang, nên cho dù có đi hoàn thành chấp niệm của quỷ cũng không thể nhận thêm kim quang. Thế nên xưa nay hắn không thèm chủ động giúp đỡ ai, lần nào cũng là Liên Hề làm hết, Liệt Thần chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi. Có đôi khi hắn còn bày ra vẻ mặt rất thúi, bởi vì làm thế rất lãng phí thời gian.
Chỉ có lần này, hắn đột nhiên chủ động hỗ trợ.
Nghe cậu thanh niên nói, Liệt Thần hỏi lại: “Thật sao?”
Liên Hề nhìn hắn: “Đúng, đây là lần đầu tiên anh giúp quỷ hoàn thành chấp niệm, lúc trước anh cũng toàn đứng nhịp giò nhìn tôi làm thôi.”
Liệt Thần nghĩ nghĩ: “Bởi vì những nguyện vọng đó đều rất nhàm chán.”
Liên Hề: “Nhàm chán á? Ví dụ như cô gái kia, cô ấy muốn được nghe giọng mẹ mình lần cuối mà cũng nhàm chán à?” Dù biết rằng giúp quỷ hoàn thành chấp niệm có thể không nhận được công đức, thậm chí còn có thể rước phải nghiệt chướng, nhưng Liên Hề vẫn làm. Bởi vì nguyện vọng của cô gái kia thật sự rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy so với giấc mộng “trở thành người giàu nhất” thì chẳng có chút sức nặng nào. Nhưng nó lại rất nặng, nặng như Thái Sơn.
Liệt Thần hơi nghi hoặc, yên lặng nhìn cậu: “Không nhàm chán à?”
Chẳng lẽ nghe xong thì có thể không đi đầu thai? Nghe xong là kiếp sau vẫn có thể nhớ kỹ? Nghe xong là có thể sống lại sao?
“Vậy cô bé vừa rồi, cô nhóc muốn chơi game thì không nhàm chán à?”
Liệt Thần hơi sửng sốt.
Ánh mắt Liên Hề vẫn bình tĩnh: “Chơi game cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì. Cô bé vẫn phải đi đầu thai như thường lệ, vẫn phải rời khỏi thế giới này. Vậy tại sao anh chủ động giúp cô bé chơi game, nhưng không giúp cô gái muốn được nghe giọng mẹ mình?”
Mãi lâu sau Liệt Thần vẫn không trả lời.
Liên Hề thở dài, cậu đã tìm được đáp án cho đồng nghiệp nhà mình: “Bởi vì anh thấu hiểu chấp niệm muốn chơi game hơn. Thật ra cũng tương tự vậy thôi, việc cô gái nghe được giọng mẹ cũng giống như cô bé muốn chơi game, cả hai đều quan trọng như nhau.” Thậm chí còn quan trọng hơn.
Hồi lâu, Liệt Thần mới hỏi: “Vậy chấp niệm muốn làm người giàu nhất thế giới thì sao?”
Liên Hề: “…”
Anh có thể đừng phá hỏng bầu không khí được không?!
Liên Hề ho khan, trả lời: “Cái này là chuyện khác!”
Thấy vẻ mặt bực bội của cậu thanh niên, Liệt Thần nhếch một bên mày cười lên. Vốn dĩ hắn định nói, tất cả chấp niệm của quỷ hồn đều như nhau, cần gì phải đi phân biệt. Dù sao hắn cũng không phân biệt ra, hai tháng nay hắn chỉ cảm thấy chấp niệm của cô bé ban nãy là có ý nghĩa, rất cá tính, đáng được giúp đỡ.
Liên Hề cẩn thận suy nghĩ: “Cho nên sau này anh phải nhớ kỹ, những chấp niệm nhìn qua không hề có ý nghĩa gì, rất dễ thực hiện, nhưng chúng cũng quan trọng như chấp niệm đòi chơi game của cô bé kia. Anh nghĩ lại xem, anh thích chơi game đến mức nào, thì người ta cũng tha thiết muốn hoàn thành nguyện vọng giống vậy. Đều như nhau cả, phải đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu họ nghĩ gì.”
… Đặt mình vào vị trí của người khác?
Liệt Thần nhớ lại: “Chấp niệm của cô gái đó, không phải là nghe giọng của mẹ mình.”
Liên Hề ngạc nhiên: “Sao cơ?”
Liệt Thần: “Ước nguyện tận đáy lòng của cô ta là được gặp lại mẹ. Nhưng cô ta không nói ra.”
Liên Hề nghĩ cả buổi: “Chắc hẳn trong lòng cô ấy cũng hiểu đây là Tô Thành, cách quê cô ấy quá xa nên không có cách gặp được mẹ, cho nên mới yêu cầu nguyện vọng khác dễ hơn.”
“Cũng chưa chắc.”
Liên Hề khó hiểu ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp.
Liệt Thần: “Chỉ cần dùng pháp thuật là có thể gặp được, không khác mấy so với pháp thuật vừa nãy áp dụng vào điện thoại, đều rất đơn giản.” Chẳng qua lúc nãy hắn lười giúp mà thôi.
Suýt nữa tui quên mất đồng nghiệp nhà mình là quỷ thần, còn là một quỷ thần siêu xịn! Liên Hề lắc đầu, bất đắc dĩ: “Nhưng cô ấy đã đi đầu thai rồi, thôi.”
Liệt Thần liếc cậu một cái, khóe miệng nhếch lên.
Một giây sau, hắn lật lòng bàn tay, cuốn sổ màu vàng lập tức xuất hiện giữa không trung.
“Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn, mở!”
Liên Hề: “???”
Chỉ thấy giữa nền trời đêm đen nhánh, một vầng kim quang chói mắt bắn ra từ cuốn sổ vàng, ánh sáng chiếu khắp không gian, sau đó biến mất trong nháy mắt.
Đây không phải là vầng kim quang mà người thường có thể nhìn thấy, gần như nó chiếu sáng toàn bộ Tô Thành này!
Tô Kiêu đang chơi game trong phòng, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy vầng kim quang. Cậu ta kinh hãi rú lên, nhoài người ra cửa sổ xem, thì lại không thấy gì: “Hoa mắt hả ta?”
Phu canh đang cười gằn bắt một con quỷ là tham quan mập ú, sau khi đạp một phát tống người ta vào Địa Ngục, ông còn mắng: “Dám béo hơn ta? Đầu mi toàn là mỡ à?!” Chợt thấy vầng kim quang lóe lên, nụ cười trên mặt ông ta biến mất, một cỗ uy áp khủng khiếp như toà núi lớn hung hăng nện lên người khiến ông ta không tự chủ được phải quỳ sụp xuống, cộp một tiếng đầu gối chạm vào đất, cung kính không dám ngẩng đầu lên.
Đây, đây là cái gì?!
Mà ở nơi khác, Liên Hề hoảng sợ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn ánh sáng vừa bắn ra từ cuốn sổ vàng, nó đang rọi sáng một cảnh tượng như mộng ảo lờ mờ giữa không trung.
Trong thế giới mộng ảo đó, dòng sông dài đục ngầu đang điên cuồng chảy xiết, bên bờ sông là một hàng dài những cái đầu đen rậm rạp nối đuôi nhau, bóng tối dày đặc bao trùm toàn bộ ảo cảnh.
Cuốn sổ vàng rít lên một tiếng trên không trung, sau đó lại phóng vào màn ảo cảnh kia, thình lình tóm một nữ quỷ đang xếp hàng về đây.
Trong phút chốc, toàn bộ Địa Phủ đều chấn động.
Bên bờ Vong Xuyên, hai vị quỷ thần khoác áo quan nguy nga trang nghiêm đang gây gổ với nhau, cả hai cười lạnh cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, chỉ cần ai ra tay trước thì nhất định người còn lại sẽ nắm cơ hội đánh trả.
Mà khi kim quang chiếu sáng Vong Xuyên, đột nhiên hai người cảm giác được nguồn áp lực cực lớn đè lên người mình, bả vai phải sụp xuống nửa tấc, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. May mà áp lực này chỉ kéo dài chưa đến vài giây, nó biến mất ngay khi nữ quỷ bị bắt về Dương gian.
Nhưng hai vị Diêm Vương lại hoảng sợ nhìn nhau, cả người mồ hôi nhễ nhại, không thể tin nổi.
“Ngài ấy chưa chết?”
“Chẳng phải ngài ấy đã chết rồi sao?!”
Tại sao ngài ấy vẫn chưa chết!!!
Hai vị quỷ thần nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương. Phút chốc hai người cực kỳ ăn ý cùng quay đầu bỏ chạy, mạnh ai nấy trở về Điện Diêm Vương của mình, run lẩy bẩy mở mấy tập công vụ ra giả vờ chăm chỉ, không dám ho he nữa.
Dọa quỷ thần quá đi mất!
Đương nhiên, Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành không biết chuyện đang xảy ra dưới Địa Phủ.
Sau khi Liệt Thần bắt nữ quỷ kia về Dương gian, hắn ném thẳng cho Liên Hề: “Này, cậu hỏi cô ta xem, có phải chấp niệm của cô ta là được gặp mẹ một lần không?”
Nữ quỷ ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tôi, tôi đang đi đầu thai mà, không phải sao?”
Liên Hề: “…”
Thì ra quỷ đi đầu thai cũng có thể bắt lại luôn!!!
HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI MỐT