Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 87: “This Is Fine”

Quảng Hàn Tiên Tử không hổ là đệ nhất mỹ nhân trên Thần Đình 600 năm trước.

Da trắng như tuyết, mặt đẹp hơn hoa, mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày cũng khiến trái tim người khác trật nhịp.

10 vạn 8 ngàn Thần Minh trên Thần Đình, ít nhất cũng phải có 30 ngàn người crush Quảng Hàn Tiên Tử, đây là kết quả sau khi đã loại trừ các nữ Thần Minh. 

Người đâu hay, trong đêm trăng đó, giữa trời tuyết bay, một Thần Minh áo trắng thanh thoát hạ xuống. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, má lúm đồng tiền xinh đẹp tuyệt thế vô song, chao đảo cả tam giới! Đời này Thôi Phán Quan chỉ được gặp Quảng Hàn Tiên Tử một lần, nhưng chỉ vì uống nhầm một ánh mắt 800 năm trước, mà hắn ta đã say một giấc mộng xuân suốt trăm ngàn năm qua!

Nếu chưa gặp Quảng Hàn Tiên Tử thì bạn sẽ không bao giờ biết được, trên đời lại có người xinh đẹp thuần khiết đến như thế.

Đột nhiên nhớ tới gương mặt xinh đẹp của nữ thần trong mộng, khuôn mặt thư sinh tuấn tú của Thôi Phán Quan không khỏi đỏ ửng lên, ánh mắt lộ ra vẻ si mê. Sau đó, hắn ta cúi đầu xuống thì thấy….

Phu canh gãi lỗ tai: “Quảng Hàn Tiên Tử là ai? Tưởng Quỷ, mày có biết không?”

Thôi Phán Quan: “….”

Tên Mập Mạp tai to mặt lớn, lấm la lấm lét này sao có thể là Quảng Hàn Tiên Tử của mình được?!!!

Trong không khí tĩnh lặng của miếu Văn Đế, vẻ mặt phu canh hoang mang, không ngừng sáp đến trước mặt đồng nghiệp nhà mình để gặng hỏi Quảng Hàn Tiên tử rốt cuộc là ai. Sắc mặt Tưởng Quỷ đen hơn đáy nồi, tát một phát vào khuôn mặt to béo của đối phương, định bụng nhắm mắt làm ngơ.

Gương mặt thanh tú trắng nõn của Thôi Phán Quan còn khó coi hơn cả ăn cứt, đau đớn như chết cha chết mẹ.

Liệt Thần thấy thế, có chút đăm chiêu mà nhíu mày: “Sổ Sinh Tử nhầm lẫn sao?”

Liên Hề: “…” Không còn lời nào để nói.

Quan sát vẻ mặt cổ quái của cậu thanh niên bên cạnh, Liệt thần bình tĩnh nói: “Nếu cậu cảm thấy có vấn đề thì xem lại lần nữa là được.” Dứt lời, hắn duỗi tay định lấy Sổ Sinh Tử trong tay Thôi Phán Quan, thế nhưng Thôi Phán Quan lại giống như ăn phải gan hùm mật gấu, không chút do dự giấu Sổ Sinh Tử ra sau lưng mình, khiến cho bàn tay Liệt Thần lúng túng dừng lại giữa không trung.

Liệt Tổng: “…?”

Thôi Phán Quan cảm thấy không ổn, Liệt Thần là sếp của hắn ta, đừng nói là muốn lấy Sổ Sinh Tử, cho dù muốn giết hay đập hắn ta hồn phi phách tán cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều, Thôi Phán Quan vẫn đứng vững dưới uy áp của Liệt Thần, môi khẽ mấp máy, mang theo sự yếu đuối bi thương khó hiểu, run run nói: “Đại, đại nhân, không cần phải xem nữa đâu ạ!”

Liệt Thần: “Hửm? Nhưng anh vừa nói Sổ Sinh Tử có nhầm lẫn mà.”

“Đương nhiên là có nhầm lẫn!” Thôi Phán Quan buột miệng thốt lên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, có chút sửng sốt, khổ sở nói: “Nhưng mà….Không cần xem lại.”

Vẻ mặt Liệt Thần sâu xa khó lường.

Rõ ràng biết là sai, còn không cho xem lại? Sự hiếu kỳ của Liệt Thần lập tức được gợi lên. Ngón tay khẽ nhúc nhích, một vệt kim quang từ đầu ngón tay hắn lóe lên, dường như muốn cướp lại cuốn Sổ Sinh Tử mà Thôi Phán Quan đang giấu sau đít. Chỉ là Liên Hề lại nhanh chóng đè bàn tay muốn làm chuyện xấu của Liệt Tổng lại.

Liệt Thần: “???”

Liên Hề quay đầu nhìn nét mặt bi phẫn của Thôi Phán Quan thì thở dài, nói với vẻ đồng tình: “Thôi, coi như nó sai đi.”

Nhìn chăm chú cậu thanh niên trước mắt, rốt cuộc Liệt Thần cũng khẽ mà ừm một tiếng, không tiếp tục truy tìm nguyên nhân nữa.

Liên Hề bất đắc dĩ lắc đầu.

Có một số việc không nên bới móc quá sâu.

Thôi Phán Quan đã sụp đổ rồi, nếu còn cố tình dội thêm một bát H2SO4 đậm đặc vào vết thương của người ta thì mất nhân tính lắm.

Đau xót một hồi lâu, Thôi Phán Quan hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt to béo của phu canh. Vẻ mặt phu canh mờ mịt, chẳng hiểu mô tê gì, còn Thôi Phán Quan thì đã nghĩ thông.

Kiếp trước không phiền lụy kiếp này.

Quảng Hàn Tiên Tử của hắn ta đã chết trong trận đại nạn 600 năm trước, đã chết thật rồi, không thể sống lại được nữa!

“Đưa Sổ Sinh Tử cho tôi.”

Thôi Phán Quan khẽ thở ra, bỗng nhiên nghe thấy lời của Liệt Thần, hoảng sợ trợn tròn mắt: “Đại, đại nhân, thế này…”

Liệt Thần quét mắt liếc hắn ta một cái: “Không xem kiếp trước kiếp này của ông ta nữa, xem của người khác.”

Như trút được gánh nặng, Thôi Phán Quan nhận mệnh mà giao Sổ Sinh Tử ra.

Liên Hề đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cảnh giác nhìn Liệt Thần: “Anh muốn xem của ai?”

Liệt Thần đáp: “Của cậu.”

Liên Hề: “…”

Tuy trong lòng có cảm giác là lạ, song Liên Hề vẫn luôn giữ một thái độ vô cùng bình tĩnh đối với loại chuyện luân hồi chuyển thế này. Nếu đời trước bản thân đã làm chuyện gì mất mặt xấu hổ, cậu cũng không để tâm, bởi đó không phải do cậu làm. Huống chi, so với việc bản thân giết người phóng hỏa ở kiếp trước, thì chuyện phu canh là Quảng Hàn Tiên Tử càng khiến người chú ý hơn.

Vẻ mặt Liên Hề vô cùng thản nhiên, nhìn Liệt Thần mở Sổ Sinh Tử ra, chỉ thấy một hàng chữ nho nhỏ hiện lên.

Liệt Thần thấp giọng đọc lên: “Liên Hề, nam, sinh năm 1998…..” Thanh âm đột ngột dừng lại, Liệt Thần sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Phán Quan: “Hết rồi?”

Liên Hề nhìn thấy dòng chữ ngắn ngủn trong Sổ Sinh Tử cũng hơi ngạc nhiên: “Nhiêu đó thôi à?”

Đúng vậy, trên Sổ Sinh Tử, phía sau tên Liên Hề chỉ có dòng chữ “Nam, sinh năm 1998”.

Thôi Phán Quan kinh hãi: “Sao có thể?” Nói xong, hắn ta nhận lấy Sổ Sinh Tử, cũng thi triển pháp lực để tra xét kiếp trước kiếp này của Liên Hề.

Phu canh là một quỷ thần, cho nên chỉ dựa vào thực lực của Thôi Phán Quan thì không thể nào xem được kiếp trước kiếp này của ông ta, mà phải có Liệt Thần ra tay mới được. Nhưng Liên Hề thì khác, Liên Hề chỉ là người thường, Thôi Phán Quan có thể tra kiếp trước kiếp này của cậu. Chỉ có điều, sau khi Thôi Phán Quan thi pháp thì kết quả nhận được cũng giống hệt Liệt Thần.

Thôi Phán Quan ngẩng đầu, khó nén nỗi kinh ngạc: “Tại sao chỉ có năm sinh, mà không có ngày mất? Thậm chí còn không có kiếp trước?!”

Phu canh cũng chen mồm vào: “Đúng thế đúng thế, sao kỳ cục vậy?”

Nghe thấy giọng nói của phu canh, Thôi Phán Quan thoáng sửng sốt, đột nhiên mừng rỡ như điên. Trong mắt lóe lên tia sáng hy vọng, kích động trả lại Sổ Sinh Tử cho Liệt Thần, nhịn không được nói: “Chắc hẳn Sổ Sinh Tử thật sự có nhầm lẫn! Đại nhân, chi bằng ngài thử coi của Tưởng Quỷ xem, có thể cũng không tra được!”

Tưởng Quỷ hoàn toàn không ngờ cái nồi này tự nhiên lên úp sang đầu mình, sốt sắng nói: “Gì vậy Thôi Phán Quan? Tôi không muốn bị người khác tra kiếp trước kiếp này đâu…”

Liệt Thần: “Ừ, xem của anh ta.”

Tưởng Quỷ không có nhân quyền, gã còn chưa nói xong Liệt Thần đã trực tiếp mở Sổ Sinh Tử ra, tra xét kiếp trước kiếp này của gã, căn bản không để tâm tới ý kiến của gã.

Tưởng Quỷ: “…”

Các người có thể cho tôi chút quyền riêng tư được khum?!

Bốn người cực kỳ ăn ý, dứt khoát bỏ qua ý kiến của Tưởng Quỷ. Thôi Phán Quan hưng phấn tới độ hai mắt phát sáng như đèn ô tô, dòm Sổ Sinh Tử dần dần hiện ra kiếp trước kiếp này của Tưởng Quỷ. Hắn ta rất căng thẳng, vội đọc lên: “Tưởng Lan Chi, sinh năm 1213…..”

Phu canh kinh ngạc mà “úi cha” một tiếng: “Tên của Tưởng Cẩu cũng hay đáo để nhể?”

Tưởng Quỷ: “…”

Sống cho ra dáng con người đi!

“…. Chết năm 1232. Hửm? Có đầy đủ.” Thôi Phán Quan trừng mắt, “Vậy còn đời trước? Đời trước không phải người, là một con chim. Kiếp trước nữa thì sao….”

Càng đọc, sắc mặt Thôi Phán Quan càng khó coi.

Sao có thể đầy đủ như vậy? Mỗi một kiếp của Tưởng Quỷ đều được viết vô cùng tường tận!

Không!

Sổ Sinh Tử chắc chắn có nhầm lẫn, Sổ Sinh Tử nhất định có nhầm lẫn!

Thôi Phán Quan cắn răng, lại đưa Sổ Sinh Tử cho Liệt Thần: “Đại nhân, xin ngài hãy tra kiếp trước kiếp này của thuộc hạ.” Chỉ cần chứng minh Sổ Sinh Tử có sai sót, việc gì hắn ta cũng dám làm.

Liệt Thần bình tĩnh nhìn Thôi Phán Quan, khóe môi cong lên, mở Sổ Sinh Tử ra.

“Thôi Giác, nam, sinh năm 585…”

Chất giọng nam trầm, đầy từ tính vang lên, thế nhưng nghe thanh âm này vẻ mặt Thôi Phán Quan càng trở nên mờ mịt. Cuối cùng, tia hy vọng nơi đáy mắt cũng đã tắt ngóm, tựa như ngọn đèn hiu hắt trước gió. Trên gương mặt thư sinh thanh tú kia đều là tan vỡ và tuyệt vọng, rõ ràng là gương mặt thiếu niên thanh xuân nhưng tinh thần lại tang thương già cỗi, nói trong đau khổ: “Đại nhân, Sổ Sinh Tử không sai. Cuộc đời của Liên Hề đại nhân không thể hiện lên, có lẽ bởi vì ngài ấy từng là một Thần Minh vô cùng lợi hại, còn mạnh hơn cả Văn Tụng Đế Quân, cho nên Sổ Sinh Tử không thể tra được kiếp trước kiếp này. Hoặc vì kiếp này ngài ấy sẽ trở thành quỷ thần cường đại hơn thuộc hạ, nên Sổ Sinh Tử không có cách nào hiện lên lai lịch của ngài ấy.”

Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả. Nói tóm lại, lai lịch của Liên Hề không thể hiện trên Sổ Sinh Tử là vì lý do cá nhân của cậu, chứ không liên quan tới Sổ Sinh Tử.

Sổ Sinh Tử không sai!

Giải thích này vô cùng hợp lý, Liên Hề nghĩ nghĩ, cậu cúi đầu nhìn về phía chiếc chuông đồng đang nằm im lìm trên cổ tay mình, trong lòng đã có đáp án.

Có lẽ, cậu từng là một Thần Minh? Chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng, bởi đó đã là chuyện trước kia. Cậu của hiện tại chỉ là chính mình, không phải kẻ khác. Sáu trăm năm trước, Thần Đình bị diệt cũng chẳng liên quan tới cậu.

Chuyện tới nước này, sự thật phơi bày rõ ràng trước mắt không cách nào thay đổi, khiến Thôi Phán Quan không thể không đối diện với nó. Nỗi bi thương trong lòng chẳng thể xóa nhòa, Thôi Phán Quan cúi đầu, thê lương nói: “Đại nhân, không cần xem nữa.”

Vừa nói, Thôi Phán Quan vừa muốn lấy lại Sổ Sinh Tử trong tay Liệt Thần. Hiện giờ, gần như tất cả những người ở đây đều đã được tra xét kiếp trước kiếp này rồi, Sổ Sinh Tử cũng nên trả lại cho hắn ta. Thế nhưng cánh tay Thôi Phán Quan vừa duỗi ra, còn chưa kịp chạm vào Sổ Sinh Tử thì đột nhiên khựng lại, trơ mắt nhìn Liệt Thần nhét Sổ Sinh Tử vào trong túi áo khoác!

Thôi Phán Quan tỉnh táo hẳn: “Đại nhân???”

Liệt Thần: “Thứ này không tồi.”

Mọi người: “…”

Liệt Thần: “Hiện tại nó là của tôi rồi!”

Hai tay cắm trong túi áo, Liệt Tổng bình tĩnh ngẩng đầu, mặt không đổi sắc.

Thôi Phán Quan: “???”

“…”

“!!!”

Ngài cảm thấy như vậy hợp lý không?

____________________HẾT CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI BẢY