Cao Gia Tầm cũng không rõ vì sao lúc hay tin Vương đại thiếu gia gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên của ông chính là tìm kiếm sự giúp đỡ từ người thanh niên mới có duyên gặp gỡ một lần kia.
Nửa năm trước, Cao Gia Tầm gặp được hai người trẻ tuổi trong một tiệm cà phê. Vốn nghĩ chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà sau khi Vương Dục Quân gặp quỷ, trong đầu ông lại hiện lên dáng vẻ hai người thanh niên ấy.
Chẳng rõ vì lý do gì mà ông luôn cảm thấy… Có lẽ hai người thanh niên kia sẽ giải quyết được chuyện này.
Ông đã đưa danh thiếp của mình cho một người trong đó, chỉ tiếc đối phương chưa từng liên lạc với mình. Cho nên Cao Gia Tầm đã sử dụng một ít thủ đoạn, tìm được ảnh chụp của hai người này trong camera giám sát. Nhân viên môi giới bất động sản Tiểu Lưu chuyên môn phụ trách tiểu khu này, Cao Gia Tầm bèn gửi ảnh chụp qua nhờ cô tìm người giúp. Không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế, Tiểu Lưu quen biết hai người thanh niên kia, mới qua mấy phút đã tìm được người cho ông rồi.
Trong khu biệt thự xa hoa cao cấp, gió đêm rét lạnh thổi qua mặt hồ rộng lớn khiến hàng cây cảnh hai bên đường xào xạc lay động. Ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu trên mặt hồ Cảnh Độc, từng mảng sáng trôi nổi dập dờn.
Đợi hai mươi phút đồng hồ, một chiếc ô tô đỗ lại ven đường, Cao Gia Tầm lập tức đi tới.
Người xuống xe đầu tiên là trợ lý của ông, thấy sếp mình đứng chờ bên ngoài thì kinh ngạc hỏi: “Cao tiên sinh, sao ngài không vào trong, bên ngoài lạnh lắm.”
Cao Gia Tầm khoát tay: “Không sao, Liên tiên sinh đã đến chưa?”
Tài xế cũng xuống mở cửa xe, nhóm người Liên Hề lập tức bước ra. Cao Gia Tầm thấy có nhiều người đến cũng hơi ngạc nhiên, ông không ngờ trợ lý của mình lại rước về cả đám người như vậy, dòm kĩ thì ít nhất cũng tận năm người!
Chẳng qua Cao Gia Tầm đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rất nhanh đã thu lại vẻ kinh ngạc, ông vừa liếc mắt đã tìm thấy Liên Hề với Liệt Thần. Cao Gia Tầm bình tĩnh đi tới trước mặt Liên Hề vươn tay ra, giọng vô cùng bình tĩnh: “Liên tiên sinh, chúng ta đã liên lạc qua điện thoại rồi, tôi là Cao Gia Tầm. Không biết các cậu còn nhớ tôi chăng? Nửa năm trước chúng ta đã gặp nhau trong một tiệm cà phê.”
“Tôi nhớ.” Nửa năm không gặp, Cao Gia Tầm vẫn không thay đổi một chút nào, Liên Hề đương nhiên nhận ra ông. “Cao tiên sinh, chỉ nói qua điện thoại nên tôi chưa rõ lắm… Tình huống hiện tại của bạn ngài là… gặp quỷ sao?”
Nghe vậy Cao Gia Tầm không khỏi nở nụ cười chua xót, nhưng chẳng rõ vì sao ông cũng lén lút thở phào. Ánh mắt nhìn tới gương mặt lạnh lùng viết đầy chữ “đừng chọc bố” của Liệt Thần đang đứng bên cạnh, trong lòng Cao Gia Tầm lại có cảm giác an tâm khó hiểu.
Có hai người thanh niên này ở đây, mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết….
Cao Gia Tầm lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cũng trịnh trọng hẳn lên, bắt đầu kể tất tần tật những chuyện đã gặp phải trong một tuần vừa qua: “Đúng thế, quả thật có thể xem như một người bạn của tôi, cậu ta đã gặp quỷ.”
Một tuần trước, Cao Gia Tầm tham dự một bữa tiệc thì hay tin đại thiếu gia nhà họ Vương – Vương Dục Quân quay về Tô Thành. Công ty ông có hợp tác với nhà họ Vương, tuy việc hợp tác này đối với nhà họ Vương chỉ là râu ria chẳng đáng nhắc tới, nhưng đối với Cao Gia Tầm thì đây chính là mối làm ăn lớn nhất năm nay. Vì vậy ông mới cố gắng lê thân thể mệt mỏi đi tới club Kempins, với mục đích muốn gặp mặt Vương đại thiếu gia.
Không kể đến chuyện phải chờ đợi mấy tiếng trong câu lạc bộ, trợ lý của Vương đại thiếu gia nói gã sắp tới rồi, nhưng vẫn rề rà không xuất hiện. Trợ lý cảm thấy có chuyện chẳng lành nên liên tục gọi điện cho Vương Dục Quân, nhưng không có ai bắt máy.
Đến lúc này khuôn mặt của trợ lý và Cao Gia Tầm đều biến sắc, lập tức gọi điện thông báo cho người phụ trách câu lạc bộ, đồng thời ra ngoài tìm Vương đại thiếu gia.
Liên Hề khẽ nhíu mày, hỏi: “Đến muộn cũng có thể là do uống rượu say rồi ngủ quên ở đâu đó. Các ông phái nhiều người đi tìm như vậy, là đã sớm cảm thấy anh ta sẽ xảy ra chuyện sao?”
Bình thường thì một người đột nhiên mất tích ở mấy nơi ăn chơi như hộp đêm quán bar, rất có thể là do nốc rượu quá chén rồi nằm ngất ở đâu đó. Đương nhiên là phải đi tìm, nhưng giọng điệu của Cao Gia Tầm lúc này lại rất nặng nề nghiêm túc.
Cao Gia Tầm sắc mặt cổ quái, trầm mặc một lát mới nhỏ giọng nói: “Thật ra, cũng không phải điều gì to tát cả. Chủ yếu là cái câu lạc bộ kia đã từng xảy ra chuyện, chỗ này không có người ngoài nên tôi nói thẳng với Liên tiên sinh vậy. Chúng tôi không nghĩ Vương đại thiếu gia gặp quỷ, mà là sợ cậu ấy… bị xâm hại.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra như phỗng.
Cao Gia Tầm ho khan: “Bộ phận an ninh của câu lạc bộ kia rất nghiêm ngặt, người ngoài không dễ dàng vào trong, nhưng quả thật từng xảy ra chuyện. Năm ngoái có một tên nhà giàu say rượu, không biết thế nào lại chạy tới một căn phòng ở lối VIP. Theo lý thuyết thì hành lang phòng khác nhau sẽ không thông với nhau, nhưng vì phòng tránh cháy nổ nên vẫn có chỗ nối liền. Kết quả gã chạy tới nơi đó, xảy ra quan hệ với một tên thiếu gia say rượu khác. Hai bên đều uống rượu, trong đó có một người nhà họ Phương rất có quyền thế, cho nên mọi chuyện đều bị ém sạch sẽ.”
Cao Gia Tầm cũng có chút xấu hổ nói: “Cho nên lúc ấy chúng tôi lo Vương thiếu gia uống say, bị người khác nhận nhầm…”
Mọi người: “…”
Mọi người đều biết, đàn ông con trai ra ngoài cũng phải chú ý đến sự an toàn của bản thân.
Cao Gia Tầm luôn giữ mình trong sạch, nếu không phải vì gặp Vương đại thiếu gia, ông cũng sẽ không tới cái nơi ong bướm này. Mà trong tất cả những người ở đây, Tưởng Quỷ là một tay lão luyện thân kinh bách chiến trong chuyện giường chiếu, nên khi nghe kể gã cũng chẳng thèm nhíu mày. Phu canh và Thôi Phán Quan là quỷ thần nhiều năm có chuyện gì mà chưa thấy qua, bởi vậy không có phản ứng quá mức.
Liên Hề vốn không cảm thấy gì, nhưng thanh âm bình tĩnh của Liệt Thần đột nhiên vang lên: “À, các người sợ hắn bị người khác nhận nhầm rồi đem lên giường hả?”
Tầm mắt của mọi người đồng loạt quét về phía hắn.
Liệt Thần khẽ nhướng mày, có chút khinh thường nhìn những người xung quanh: “Hửm? Chẳng lẽ các người không biết, đàn ông với đàn ông cũng có thể làm chuyện vợ chồng sao?”
Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ lại không biết thật sao?
“…”
Anh lấy đâu cái tự tin cho rằng mình là người có kinh nghiệm phong phú, hiểu chuyện giường chiếu nhất ở đây vậy hả?
Mấy người vừa đi vừa nói, cuối cùng cũng tới trước cổng biệt thự tư nhân của Vương đại thiếu gia.
Khi nhấn chuông chờ người ra mở cổng, Liên Hề im lặng sắp xếp mạch suy nghĩ của mình: “Cho nên ý của Cao tiên sinh là sau khi ngài và trợ lý đi tìm người, chẳng mấy chốc đã tìm thấy bạn mình ở hành lang. Hơn nữa anh ta còn mơ hồ gặp phải quỷ, sau đó thì vẫn luôn mê sảng sao?”
Cao Gia Tầm cười khổ nói: “Đúng thế. Chúng tôi lập tức đưa cậu ấy tới bệnh viện, tiêm thuốc an thần, ngủ được một giấc thì đã khá hơn rồi. Cứ tưởng là do uống quá nhiều rượu, lúc Vương thiếu tỉnh lại cũng không nhớ chuyện đêm hôm trước. Ai ngờ suốt một tuần sau đó cứ đến buổi tối là Vương đại thiếu gia giống như phát điên, luôn miệng nói có ma, còn ban ngày thì vẫn bình thường.”
Vừa dứt lời, cổng biệt thự chậm rãi mở ra.
Mọi người quay đầu nhìn.
Một người đàn ông đeo kính trông rất nhã nhặn đứng ở trước cửa, hắn ta nhìn Cao Gia Tầm trước, sau đó mới nhìn về phía nhóm người Liên Hề: “Tôi là trợ lý của Vương tổng, họ Lâm, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Lâm. Chắc Cao tổng đã nói tình huống hiện tại rồi với các vị rồi, tiếp theo tôi sẽ dẫn các vị đi gặp Vương tổng.”
Trong tòa biệt thự rộng lớn xa hoa, trợ lý Tiểu Lâm dẫn nhóm người Liên Hề vào thang máy đi lên tầng ba.
Không phải Liên Hề chưa tới mấy khu biệt thự sang trọng bao giờ, Trần Khải – bạn học thời đại học của cậu cũng sống trong khu nhà giàu nhưng biệt thự của cậu ta nhỏ hơn ngôi biệt thự này nhiều lắm. Ngôi biệt thự tráng lệ này tựa như một tòa thành, sau khi vào thang máy đi lên tầng ba, cửa thang máy vừa mở ra bọn họ đã thấy bốn vệ sĩ mặc tây trang cùng với hai vị bác sĩ đang đứng giữa đại sảnh.
Nhìn thấy trợ lý Lâm, một vệ sĩ tiến lên trước gật đầu chào hỏi: “Trợ lý Lâm.”
Trợ lý Lâm: “Vương tổng thế nào rồi?”
“Bác sĩ vừa mới tiêm thuốc an thần, bây giờ đang ngủ.”
Trợ lý Lâm gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại nhìn bác sĩ đang đứng bên cạnh.
Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm trọng: “Thuốc an thần chỉ có thể cưỡng chế cơ thể Vương tiên sinh đi vào giấc ngủ, còn tinh thần của cậu ấy vẫn bất ổn như lúc trước. Hơn nữa, hiệu quả của thuốc an thần cũng càng ngày càng kém.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Trợ lý Lâm: “Các vị… bác sĩ này là do Cao tổng mời tới. Tôi dẫn bọn họ vào trong xem Vương tổng trước.”
Nghe vậy đám người bác sĩ và vệ sĩ đều nhìn về phía nhóm người Liên Hề, chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì.
Ngoài miệng trợ lý Lâm gọi là “bác sĩ”, thế nhưng bọn họ đều biết, mấy người này hẳn là “đại sư” mà Cao tổng tìm tới.
Chứ đào đâu ra bác sĩ nào trẻ vậy!
Nếu bác sĩ có thể trị được bệnh của Vương thiếu gia thì gã đã khỏi từ lâu rồi, cần gì phải chịu giày vò cả một tuần như thế. Sau khi Vương Dục Quân gặp chuyện không may, ông cụ Vương đã tìm rất nhiều bác sĩ, thậm chí còn mời cả chuyên gia của tổ chức “Y học Trung Quốc” tới khám bệnh, nhưng không có chút tác dụng nào. Bọn họ còn tìm cả đại sư đến giúp, trong đó có vài người bản lĩnh rất cao cường. Thế giới quan của những người sống trong tòa biệt thự đã bị chấn động sâu sắc sau khi tận mắt chứng kiến bản lĩnh của những vị đại sư kia. Chẳng qua những vị đại sư thần kỳ này, cũng không thể tìm ra nguồn gốc căn bệnh của Vương thiếu gia.
Mà từ lúc Vương Dục Quân gặp chuyện không may, ngoại trừ người nhà họ Vương thì Cao Gia Tầm chính là người quan tâm tới gã nhất. Cao Gia Tầm ngàn lần không ngờ bản thân chỉ muốn làm quen thăm hỏi Vương đại thiếu gia một chút, thế mà đụng phải chuyện như vậy. Mặc kệ thế nào thì Vương Dục Quân xảy ra chuyện khi trên đường tới gặp ông, nếu gã không khỏe lại thì miếng đất ở ngoại ô kia Cao Gia Tầm đừng hòng rớ tới.
Cao Gia Tầm rầu rĩ cả một tuần, thật vất vả mới nghĩ ra cách tìm Liên Hề hỗ trợ. Đây là biện phát cuối cùng của ông rồi, nhà họ Vương giàu có quyền lực hơn ông nhiều, nhưng ngay cả đám đại sư bọn họ mời về cũng đều bó tay thì sao nhóm đại sư ông dẫn tới lợi hại hơn mấy người đó được? Ông đã cùng đường bí lối rồi, chỉ có thể ‘được ăn cả, ngã về không’ thôi.
Mọi người đi đến trước cửa căn phòng ngủ cuối cùng trên tầng ba.
Cao Gia Tầm dừng bước rồi nhìn sang Liên Hề, sự nghiệp mà ông đã vất vả gây dựng nửa đời đều gắn sau cánh cửa này, Cao Gia Tầm vô cùng bình tĩnh, chân thành nhìn Liên Hề, nói vô cùng thành khẩn: “Liên tiên sinh, tôi rất biết ơn cậu có thể tới đây, bất kể chuyện ngày hôm nay có giải quyết được hay không, tôi vẫn sẽ có hậu lễ đáp tạ.”
Liên Hề dừng một chút: “Cao tiên sinh, chúng tôi không tới đây vì tiền.”
Cao Gia Tầm nở nụ cười: “Đây chỉ là một chút tâm ý của tôi mà thôi.”
Liên Hề không nói thêm gì nữa. Cậu với Liệt Thần quả thật không phải vì tiền mới đến đây, bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường của Tô Thành, bất luận thân phận thật sự của Liệt Thần là gì thì Hắc Bạch Vô Thường hiện tại của Tô Thành vẫn là bọn họ, có chuyện xảy ra trong khu vực Tô Thành bọn họ đương nhiên phải phụ trách. Hơn nữa… Người đàn ông tên là Cao Gia Tầm này xứng đáng được giúp đỡ, thế gian đã có quá nhiều chuyện khiến những người vẫn luôn cố gắng sống thật tốt đau khổ thất vọng rồi, không nên để có thêm chuyện bi thương nữa….
Trước khi mở cửa, Liên Hề nhìn người đàn ông đứng cạnh mình: “Vừa rồi nói nhiều như vậy, nghe rất giống tình huống trước kia của vợ Trần Khải.”
Vợ Trần Khải lúc trước cũng gặp quỷ, cho nên đêm nào đều bị quỷ ám, không sao ngủ ngon giấc được.
Liệt Thần thản nhiên nói: “Mở cửa đi.” Hắn vươn tay, bàn tay thon gầy đặt trên ván cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Là người hay quỷ, chỉ cần gặp là rõ.
*Cạch*
Cửa phòng chậm rãi mở ra, ánh đèn bên trong mờ mịt, một chiếc giường lớn đập thẳng vào mắt bọn họ.
Cao Gia Tầm nín thở, ông đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có lẽ sẽ có một con ác quỷ dữ tợn lao ra khỏi phòng, nhưng hết thảy lại vô cùng yên tĩnh.
Một hồi sau.
Liên Hề: “….Mấy người có nhìn thấy quỷ không?”
Phu canh sửng sốt: “Không có, đại nhân, tiểu nhân không nhìn thấy quỷ.”
Tưởng Quỷ: “Đúng là thú vị, đừng nói là quỷ, ngay cả một tia âm khí cũng chẳng có. Mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ.”
Thôi Phán Quan: “Nơi này sạch sẽ đến khó tin.”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Liên Hề không khỏi trầm xuống. Cậu chỉ đành gửi gắm niềm vọng cuối cùng cho người đàn ông đang đứng cạnh mình lúc này.
Liên Hề xoay người nhìn hắn: “Liệt Thần, anh đã tìm thấy quỷ chưa?”
Ngay sau đó chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai, mặc áo đen kia khẽ hừ một tiếng, hắn giơ tay búng một cái thật kêu.
Tách!
Cảm giác lạnh như băng đánh tới từ bốn phương tám hướng. Hai mắt Liên Hề sáng ngời, chỉ thấy một chùm sáng bốn màu từ bốn góc phòng nhanh như chớp bay vào tay Liệt Thần. Ngón tay hắn vừa siết, một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.
Thôi Phán Quan kinh ngạc hô lên: “A, có âm khí! Hóa ra là pháp thuật của Huyền Tu đã xua tan âm khí ở trong phòng. Bản quan đã bảo rồi mà, trên đời này làm gì có nơi nào sạch sẽ đến mức không có một tia âm khí chứ. Âm dương cộng sinh, đã có dương khí ắt sẽ có âm khí.”
Cao Gia Tầm hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không nhìn thấy luồng ánh sáng màu trắng bay vào tay Liệt Thần. Nhưng nghe nhưng lời Thôi Phán Quan vừa nói, trong lòng lập tức dấy lên một tia hy vọng mãnh liệt: “Làm sao vậy, có phải đã tìm ra điểm bất thường rồi không?”
Vẻ mặt Liên Hề hơi trầm xuống, cậu bước vào trong phòng ngủ, nhìn chung quanh một vòng. Mặc dù mấy người Thôi Phán Quan cảm thấy không cần thiết, nhưng thấy Liên Hề đi vào trong, bọn họ cũng chỉ đành vào theo, lại còn ra vẻ như thể rất nghiêm túc kiểm tra.
Liên Hề quay đầu hỏi: “Tìm được chưa?”
Phu canh: “Đại nhân, thật sự là không có. Tuy rằng âm khí đã trở lại nhưng ngay cả một con tiểu quỷ cũng tìm không ra.”
Liên Hề hơi mím môi.
Liệt Thần trầm mặc nhìn cậu một cái, bàn tay vừa lật, một cuốn sổ màu vàng lập tức hiện ra.
Giọng điệu Tưởng Quỷ có chút cổ quái: “Thế này mà vẫn phải tìm sao, mắt mù cũng biết ở đây không có quỷ.”
Phu canh nhanh chóng trở tay, vả Tưởng Quỷ cái chát: “Cần mày lắm miệng chắc!”
Liệt Thần chẳng buồn nhìn ông ta, hắn thu hồi tầm mắt đang nhìn Liên Hề chăm chú, ngón tay khẽ chạm vào cuốn sổ màu vàng.
“Sắc Lệnh Bắc Âm Phong Đô… Âm Dương luân chuyển, Càn Khôn hiệu lệnh!”
_____________________
HẾT CHƯƠNG THỨ CHÍN MƯƠI HAI