Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 94: “Mèo nhỏ em thì có ý xấu gì được chứ?”

Mọi sinh vật trong trời đất khi bước vào Sáu Cõi Luân Hồi, đều mang trên mình vận mệnh.

Vận mệnh bao gồm hai loại, một là do bản thân tạo thành, hai là đã được sắp đặt từ trước. Khi một người chuyển kiếp đầu thai, thời khắc giáng xuống nhân gian “mệnh” của người đó đã được ấn định và ghi vào Sổ Sinh Tử, không thể thay đổi. Thế nhưng “vận” của người đó Sổ Sinh Tử không thể chi phối hoàn toàn, nó vẫn thuộc một phần của Sáu Cõi Luân Hồi, có thể thay đổi ở mức độ nhỏ hoặc tuân theo một phương vị rộng rãi.

Tay trái Thôi Phán Quan cầm Sổ Sinh Tử, tay phải cầm Bút Phán Quan. Hắn ta vung bút quét vào giấy, toàn bộ tin tức trong tứ trụ bát tự* của Vương Dục Quân hiện lên rõ nét trên Sổ Sinh Tử.

(*‘Tứ trụ’ là 4 cột gồm: năm, tháng, ngày, giờ sinh; ‘bát tự’ theo nghĩa đen là 8 chữ được kết hợp với tứ trụ để phán đoán số phận của một người, nhưng thường được biết đến với nghĩa là bộ môn khoa học [phong thủy] có hệ thống lý luận dự đoán vận mệnh con người hoặc hiện tượng thiên nhiên được hình thành dựa trên những số liệu thống kê cụ thể.)

Thôi Phán Quan: “Quả là hiếm thấy trên đời! Đại nhân ngài không biết chứ, tứ trụ bát tự của tất cả sinh vật ở Dương Gian đều được Âm Dương Càn Khôn ấn định kể từ thời khắc người đó chào đời. Thuộc hạ giữ chức Phán Quan Âm Luật Ty mấy ngàn năm, có lẽ đây là lần đầu tiên bắt gặp sinh linh có mệnh cách dễ vỡ như vậy!”

Liên Hề nheo mắt: “Ý anh là mệnh cách của Vương đại thiếu gia kia có vấn đề?”

Thôi Phán Quan gật đầu cái rụp: “Đúng thế ạ! Mệnh cách sinh linh là chuyện rất khó nói, nhưng tứ trụ bát tự của Vương Dục Quân giống như sợi dây cung sớm đã bị kéo căng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy tan xương nát thịt. Căn cứ ghi chép trên Sổ Sinh Tử, thuộc hạ đoán đáng lẽ lúc ba tuổi, giỏi lắm là ba tuổi thì Vương Dục Quân phải chết yểu vì mệnh cách quá mỏng.”

Liên Hề: “Bị quỷ hồn giết hại sao?”

“Chưa hẳn.” Thôi Phán Quan lắc đầu nói, “Chưa chắc có liên quan đến quỷ hồn, chỉ là chết oan thôi. Dẫu sao người này cũng không thể sống tới bốn tuổi.”

Nếu sự thật là vậy thì có một số chuyện đã rõ ràng rồi.

Chính miệng Thôi Phán Quan đứng đầu Tứ đại Phán Quan Địa Phủ cũng đã cắt nghĩa, Vương Dục Quân không thể sống quá ba tuổi. Thế nhưng năm nay gã đã 28, sống lâu hơn 26 năm.

Hai mươi sáu năm này chắc chắn có thứ gì đó đã giúp gã nối dài mệnh số, hoặc nên nói là làm ổn định mệnh cách dễ vỡ của gã. Không còn gì nghi ngờ nữa, thứ đó chính là sức mạnh kỳ lạ ngăn cản Sổ Sinh Tử ghi chép vừa nãy.

Nghĩ đến đây, Liên Hề trông về phía Sổ Sinh Tử, ánh mắt dần trở nên đông cứng.

Sổ Sinh Tử là bảo vật tối cao của Địa Phủ, dựa theo lời Thôi Phán Quan thì nó cùng một cấp bậc với pháp khí của Liệt Thần, thậm chí còn mạnh hơn cả cuốn sổ vàng và con dấu bạch ngọc. Bởi vì Sổ Sinh Tử là chí bảo trời sinh, chủ nhân chân chính của nó không phải Thôi Phán Quan, mà là Sáu Cõi Luân Hồi.

Có thể ngăn cản Sổ Sinh Tử dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đã chứng minh thực lực người thi triển pháp thuật tuyệt đối sâu không lường được.

Phu canh lập tức hiểu ý: “Chẳng lẽ chính người thi pháp đã khiến tên người phàm ở trên lầu suýt chết sao?”

Tưởng Quỷ cười xì.

Phu canh nổi sùng: “Tưởng cẩu, bây cười cái gì?”

Tưởng Quỷ còn chưa kịp khịa thì đã nghe thấy giọng Liên Hề: “Không phải do người thi pháp đó quấy phá đâu.”

Phu canh quay sang nhìn Liên Hề, ngạc nhiên hỏi: “Không phải sao ạ?”

“Đúng.” Vẻ mặt Liên Hề nghiêm túc, cậu ngẩng đầu: “Vừa rồi Thôi Phán Quan đã nói mục đích của người thi pháp là để bảo vệ đại thiếu gia nhà họ Vương, cho nên hắn không thể là hung thủ được. Nếu hắn thật sự muốn giết Vương Dục Quân thì chỉ cần bỏ pháp thuật đi là đủ, Vương Dục Quân sẽ lập tức bỏ mạng ngay.”

Thôi Phán Quan nhíu mày: “Nhưng ở Dương Gian huyền tu có thể qua được đôi mắt của Liệt Thần đại nhân vô cùng hiếm, chứ đừng nói chi đến hãm hại người khác. Có lẽ huyền tu thi pháp này là một trong số vài người ít ỏi đó, bởi vì nếu như là ác quỷ hại người thì chứng cứ sẽ không bị tiêu diệt gọn gàng như vậy, âm khí cũng che giấu rất kĩ càng, đến nỗi ngay cả đại nhân cũng không phát hiện được.”

Liên Hề cân nhắc: “Huyền tu này là ai nhỉ? Chúng ta không tìm thấy nhưng chắc chắn có người biết.”

Thôi Phán Quan: “Ừm, ý đại nhân là?”

Liệt Thần hờ hững nhìn Liên Hề, nhếch khóe miệng: “Hửm, muốn biết sao?”

Liên Hề ngoái đầu dòm, phút chốc rơi vào đôi mắt sâu thẳm, thoáng giật mình, cậu im lặng gật đầu: “Ừm.”

Liệt Thần thản nhiên cười, chỉ thấy hắn giơ tay phải vỗ một chưởng giữa không trung.

Mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột, từ lúc Thôi Phán Quan cầm Bút Phán Quan định viết lên Sổ Sinh Tử cho tới khi mọi người bàn bạc tìm ra đối sách, tính toán chu đáo bước hành động tiếp theo, tất cả chỉ xảy ra vỏn vẹn trong mấy giây. Tên bảo vệ muốn đến đuổi người nhưng nom thấy hành động kỳ quái của Thôi Phán Quan nên dừng chân đứng ngó hồi lâu, đợi không còn động tĩnh gì nữa mới sấn tới.

Gã xua tay quát đám thần côn*, hung hăng lên giọng: “Lưu tiên sinh bảo mấy người cút, không nghe thấy sao, hả?!”

(*Thần côn chỉ những người giả vờ mình có phép thuật, khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)

Bỗng nhiên một ngọn gió cực kỳ lạnh lẽo quất ngang sống lưng bảo vệ, vèo một cái xuyên qua cơ thể gã, cái rét buốt như băng giá thấu tận xương tủy khiến bảo vệ sợ run cả người, gã không biết chuyện gì đang xảy ra nên hoảng sợ hét toáng lên.

Ở một bên khác, Cao Gia Tầm cũng ngơ ngác cảm giác như có thứ gì đó chợt lóe vụt qua trước mặt ông, tuy nhiên dụi mắt coi kỹ thì chẳng nhìn thấy gì cả. Cao Gia Tầm nhìn người đàn ông đẹp trai mặc đồ đen bên cạnh Liên Hề kia nhấc tay lên không trung, điệu bộ giống như đang chộp lấy hay kéo ai đó.

Luồng sức mạnh thần bí đáng sợ quất đến từ phía sau, lướt nhanh lên lầu ba tóm lấy trợ lý Lâm lôi xuống phòng khách lầu một. Cũng giống như Cao Gia Tầm và bảo vệ, hắn ta trợn trừng mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, não load không kịp.

Một giây trước hắn ta còn đang ở trên lầu ba, một giây sau đã bị quăng xuống lầu một…

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Ba người còn đang sững sờ thì một tiếng hét kinh hồn chói tai vang vọng khắp biệt thự.

“Á á á, cái quần què gì vậy?!” Bảo vệ ngã bệt mông xuống sàn, hai mắt như muốn nổ tung, kinh hoàng liên tục lùi ra sau: “Cứu, cứu mạng!!!”

Hả?

Cao Gia Tầm và trợ lý Lưu nhìn theo hướng bảo vệ chỉ, sau đó cũng run bắn người, há hốc mồm ú ớ không thốt nổi câu nào.

Trên cầu thang xoáy được làm từ gỗ lim, cơ thể trợ lý Lâm đang bước giật lùi xuống lầu. “Hắn ta” đi từng bước một trên cầu thang về phía Liệt Thần. Liệt Thần hơi nhướng mày, buông tay ra.

Rốt cuộc Cao Gia Tầm cũng thấy rõ người bị Liệt Thần “xách” trong tay…

Vậy mà là trợ lý Lâm!

Quỷ thần bắt người phàm để tra hỏi, tốc độ cực nhanh, hắn ta chưa kịp phản ứng thì linh hồn đã bị bắt trước. Cho nên mới có cảnh tượng mà Cao Gia Tầm và bảo vệ chứng kiến: Linh hồn lò dò bước theo tìm thân xác chủ nhân.

Trong khoảnh khắc xác thịt và linh hồn hợp làm một, cơ thể trợ lý Lâm không bị thương nhưng hắn ta hét chói tai ngã ngang xuống sàn, không dám tin nhìn đám thần côn… Không, là đại sư đang vây quanh mình!

“Đại, đại sư, cầu xin các anh tha cho tôi một mạng đi, đại sư tha mạng!”

Trợ lý Lâm không biết các đại sư này có pháp thuật cao siêu như thế, có lẽ không thể so sánh với những người mà gia đình họ Vương mời lúc trước. Tuy nhiên hiện tại hắn ta đã hiểu, dù là huyền tu “không có bản lĩnh”, nhưng muốn giết một người phàm nhỏ bé như hắn vẫn dễ như trở bàn tay. Hắn ta sợ thật rồi, không dám đắc tội với những người này nữa!

Sự phối hợp của trợ lý Lâm khiến Liên Hề ngạc nhiên, nhớ đến cách bắt người vô cùng lố của Liệt Thần ban nãy.

Liên Hề ho khan, bình tĩnh nói: “Anh cứ đứng dậy trước đã. Chúng tôi có chút việc muốn hỏi anh.”

Trợ lý Lâm đâu dám đứng dậy, khắp đầu hắn ta toàn là mồ hôi, gắng gượng lắm mới nhấc được mông, hai chân run lẩy bẩy mất sạch dáng vẻ hung hăng vênh váo vừa rồi: “Anh hỏi đi ạ.”

Liên Hề: “Lúc Vương Dục Quân còn nhỏ có từng gặp huyền tu không?”

“Hả?” Trợ lý Lâm sửng sốt, vẻ mặt hắn ta hơi quái lạ gật đầu: “Đúng thật là có chuyện này…”

Trợ lý Lâm là trợ lý riêng của Vương Dục Quân, vô cùng thân thiết với gã, nhưng dù làm việc ở vị trí đó hắn ta vẫn chưa đủ tư cách để biết bí mật của nhà họ Vương. Mãi cho đến khi Vương đại thiếu xảy ra chuyện.

Lúc Vương Dục Quân gặp chuyện thì ông chủ Vương đến thăm mấy lần, thông qua đủ loại quan hệ mời về không ít huyền tu. Muốn cứu Vương Dục Quân thì không thể che giấu, nhất định phải trình bày rõ ràng tình huống, giống như Trung y cần nhìn-nghe-hỏi, Tây y cần hiểu rõ tiền sử bệnh án của bệnh nhân. Huyền tu bắt quỷ cần biết Vương đại thiếu có từng kết thù hay không, hoặc nhà họ Vương có làm việc gì trái lương tâm không, thiếu bất kỳ chi tiết nào cũng sẽ hại chết Vương Dục Quân.

Thế là khi đó, trợ lý Lâm đã nghe được một bí mật.

“Sức khỏe Vương tổng hồi còn nhỏ không tốt. Ông cụ Vương, cũng chính là ông nội của Vương tổng tìm một vị đạo sĩ chẳng biết từ đâu ra, đưa cho Vương tổng một khối ngọc bội, lúc đó Vương tổng mới khỏe lại. Nghe ông chủ Vương nói đạo sĩ này nợ nhà họ Vương một ân tình nên mới giúp, có điều từ đó về sau.đạo sĩ kia nói mình đã trả ơn xong rồi bỏ đi bặt tăm. Lần này ông chủ Vương cũng sai người đi tìm đạo sĩ đó nhưng tìm mãi vẫn không thấy.”

Mọi chuyện đã sáng tỏ.

Liên Hề xoa môi, ghép từng mảnh sự thật: “Cho nên, mệnh cách của Vương Dục Quân trời sinh dễ vỡ, nhờ một đạo sĩ báo ân nên mới bảo vệ được mạng anh ta. Mà bây giờ…” Cậu nhìn trợ lý Lâm, “Miếng ngọc đạo sĩ cho vẫn còn chứ?”

Trợ lý Lâm liên tục gật đầu: “Còn chứ còn chứ, ngày đầu tiên Vương tổng xảy ra chuyện, ông chủ Vương đã cấp tốc kiểm tra ngọc bội, nhưng ngọc bội nguyên vẹn không hư hại gì, sau đó vẫn luôn để cạnh Vương tổng. Đại sư, có cần tôi lên kiểm tra ngay bây giờ không?”

Liên Hề lúng túng hắng giọng: “Không cần đâu.”

Dù không kiểm tra Liên Hề cũng biết, khối ngọc bội đó chắc vỡ nát rồi. Pháp thuật của đạo sĩ bí ẩn thi triển lên người Vương đại thiếu gia, lúc nãy đã bị một tay Liệt Thần đập nát. Dù ngọc bội được buff pháp thuật, gặp nguy cơ cao thì cũng toang thôi.

Trợ lý Lâm: “À, được được.”

Liên Hề lươn với trợ lý Lâm, giấu nhẹn việc ngọc bội đã vỡ tan tành. Nhưng kẻ đầu sỏ thì không hề có chút tự giác nào, điện thoại di động trong túi rung lên, Liệt Thần móc ra xem. Chợt phát hiện ánh mắt Liên Hề, hắn ngẩng đầu dòm, bốn mắt trao nhau, lát sau Liệt Thần nói: “Thông báo game.”

Liên Hề: “…”

Ai hỏi anh cái này?!

Á, không đúng.

Liên Hề chau mày nói: “Thông báo game gì?”

Liệt Thần: “Vương giả vinh quang. Qua 0h là sang tuần mới, được nhận thưởng tuần đó…” Hắn hơi ngừng, ngạc nhiên nhìn Liên Hề: “Cậu không biết sao?”

Liên Hề: “…”

Ghê thật! Đến cả loại phần thưởng bé như chân muỗi này mà anh cũng hám? Còn cài cả nhắc nhở riêng nữa cơ đấy, rốt cuộc anh sốt ruột muốn online nhận phần thưởng cỡ nào hả?!

Sự im lặng bao trùm không gian, Liên Hề nhìn sang 1,5 quỷ thần đáng tin ở đây – Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ. Thôi Phán Quan tính là 1 quỷ thần, còn Tưởng Quỷ chỉ tính nửa (0.5) quỷ thần đáng tin. Còn Liệt Thần và phu canh…

Hừm! Sắt vụn bỏ đi.

Vẻ mặt Liên Hề bình tĩnh: “Đã lúc này rồi đừng nên giấu diếm gì nữa. Vương Dục Quân không đắc tội với ai, càng không giống như đang trả thù nhà họ Vương. Vậy nên chuyện quái lạ đang xảy ra trên người anh ta rất có thể liên quan tới mệch cách bẩm sinh, Thôi Phán Quan, người có mệnh cách dễ vỡ sẽ khó tránh khỏi chết yểu… Chẳng lẽ vì mệnh cách của mình mà anh ta mới như vậy sao?”

Quả nhiên Thôi Phán Quan rất đáng tin cậy, hắn ta suy nghĩ rồi phân tích: “Chắc là không. Đại nhân, theo thuộc hạ thấy thì khối ngọc bội bảo vệ Vương Dục Quân trước đêm nay sẽ không vỡ, thậm chí còn sức đi đối đầu với Sổ Sinh Tử. Điều này chứng minh pháp thuật vẫn chưa mất hiệu lực.”

Liên Hề: “Không phải do mệnh cách, vậy thì nguyên nhân gì?”

Điểm đặc biệt của Vương Dục Quân chính là mệnh cách. Ngay cả chủ nhân Địa Phủ cũng không thể phát hiện được chuyện tâm linh bất thường này, nếu không phải do mệnh cách quái lạ chỉ chịu sự quản lý của Sáu Cõi Luân Hồ thì còn nguyên nhân gì nữa?

Ngay lập tức mọi người lại rơi vào câu hỏi khó.

Đúng lúc này, một tiếng cười khàn khàn lạnh lẽo vang lên: “Nguyên nhân sao? Chỉ có mệnh cách thôi!”

Liên Hề và Thôi Phán Quan đồng loạt ngoảnh đầu.

Vẻ mặt Thôi Phán Quan không vui: “Tưởng Quỷ, cậu muốn nói gì cứ nói thẳng. Bản Phán Quan tu hành nhiều hơn cậu ngàn năm, chuyện mà bản Phán Quan không biết mà cậu biết được chắc?”

Tưởng Quỷ cười lạnh: “Thôi Phán Quan, anh tọa trấn Âm Luật Ty nhiều năm, cao quý không ai sánh bằng, nhưng chắc gì kiến thức của anh đã rộng rãi bằng Tưởng Quỷ tôi?”

“Cậu…!” Thôi Phán Quan tức giận trong lòng, nhưng là người đọc sách nên hắn ta cũng không thể mắng chửi người khác: “Được, vậy cậu nói xem là trường hợp nào?”

Tưởng Quỷ cười: “Không đơn giản thế đâu. Huyền tu người phàm dùng ngọc bội pháp thuật để che chở mệnh cách người phàm khác đúng không?”

Thôi Phán Quan: “Đúng vậy.”

Tưởng Quỷ: “Nếu chuyện này giao cho Địa Phủ chúng ta xử lý, Thôi Phán Quan, xin hỏi Địa Phủ sẽ làm gì? Hoặc là anh sẽ làm thế nào?”

“Ý cậu là che chở mệnh cách cực kỳ mong manh của người phàm kia, bảo vệ tính mạng gã sao?”

“Đúng.”

“Hừ, mệnh cách của gã đã ấn định trên Sổ Sinh Tử, là số phận của gã, cớ sao bản Phán Quan phải giúp chứ?!”

Đồ ngu xuẩn cổ hủ! Trên gương mặt nữ tính độc ác của Tưởng Quỷ tràn đầy vẻ khinh thường, giọng điệu lười biếng: “Thôi Phán Quan, chỉ là so sánh nhỏ thôi. Huống chi nếu anh ra tay thật thì đây cũng là số mệnh của gã. Mệnh gã chỉ sống tới ba tuổi, nhưng như bây giờ đã sống đến hai mươi tám.”

Thôi Phán Quan liếc Tưởng Quỷ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt quái lạ.

Tôi nghi ngờ cậu đang chửi tôi, nhưng có vẻ không có chứng cứ…

Thôi Phán Quan: “Nếu bản Phán Quan giải quyết thì đơn giản, trực tiếp dùng Bút Phán Quan, che giấu thiên cơ hộ gã.”

Tưởng Quỷ: “Anh vừa nói là che giấu thiên cơ?”

Thôi Phán Quan lấy làm lạ hỏi: “Ừ? Thì sao, không đúng à?”

Tưởng Quỷ cười cười, còn chưa kịp lên tiếng thì Liên Hề đã giành trước: “Ý anh là pháp thuật vị đạo sĩ kia sử dụng không phải thay đổi mệnh cách cho Vương Dục Quân, mà chỉ che giấu thiên cơ đúng không?”

Tưởng Quỷ: “Huyền tu người phàm có thể mạnh được đến đâu? Toàn thứ rác rưởi, trình độ cùng lắm cỡ Thôi Phán Quan thôi.”

Thôi Phán Quan: “?!”

Đù? Mi dám mắng cả ta?

Tưởng Quỷ: “Đến cả Thôi Phán Quan cũng chỉ che giấu thiên cơ, chẳng lẽ huyền tu người phàm kia sửa nổi mệnh cách sao? Nằm mơ còn nhanh hơn. Sự thật cũng thế, mệnh cách của người phàm này không bị thay đổi mà chỉ là bị che đi. Dưới tầng tầng lớp lớp che giấu này, mệnh cách của gã vẫn dễ vỡ hiếm thấy trên đời. Đương nhiên bình thường không có vấn đề, hơn nữa bản thân gã là con nhà giàu, trên người chắc mang theo không ít bảo bối được huyền tu rót pháp lực vào bảo vệ, quỷ quái bình thường không thể tiếp cận được gã. Nhưng mà…”

Thôi Phán Quan: “Nhưng cái gì?”

Tưởng Quỷ cười quái dị: “Nhưng nếu gặp trúng ác quỷ siêu mạnh thì sao? Một ác quỷ mạnh gấp mấy lần quỷ quái bình thường, trên cơ tất cả đám huyền tu người phàm, trong biển người mênh mông liếc mắt đã phát hiện mệnh cách mỏng như lá tre của gã?” Dứt lời Tưởng Quỷ lén lút dòm Liệt Thần.

Nói anh đó, chính là anh chứ ai, tự giác dùm cái đi!

Nghe Tưởng Quỷ trình bày xong, mọi người đều im lặng suy nghĩ tính khả thi trong lời gã.

Liên Hề: “Những gì anh nói… Đúng là có khả năng. Dù mệnh cách bị che giấu nhưng thực tế Vương Dục Quân vẫn là người có mệnh cách mỏng manh nhất Tô Thành, thậm chí có thể là toàn Trung Quốc. Giống như một cái bồn nước thường có nắp đậy nên không ai biết mực nước trong đó là bao nhiêu. Nhưng sau đó có một ác quỷ siêu mạnh nhìn thấu cái nắp “ngọc bội” ngụy trang, phát hiện mực nước thấp nhất kia chính là Vương Dục Quân, nên muốn hại anh ta?” Liên Hề ngừng một chút rồi nói tiếp: “Rốt cuộc ác quỷ đó mạnh đến mức nào, mà khiến cả Liệt Thần không chú ý tới mệnh cách kỳ lạ của Vương Dục Quân?”

Môi Liệt tổng mấp máy, ánh mắt đảo qua gương mặt trầm tư của cậu thanh niên bên cạnh.

… Thật ra, hắn có chú ý tới.

Thế nhưng dưới tình huống mất trí nhớ nên không biết loại bất thường này là gì, cứ tưởng đó là phản ứng bình thường của người phàm sau khi gặp quỷ.

Liên Hề nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt tin tưởng không chút nghi ngờ: “Anh có chắc sẽ xử lý được con quỷ này không?”

Liệt – vừa chuẩn bị giải thích – Thần: “…”

“Chắc là được.”

Sự thật dường như sẽ bóc trần dáng vẻ ngu ngốc của mình. Dù sao cũng không có gì to tát, không cần nói cũng được… Nhể?

Liên Hề chợt nhớ ra điều gì, giọng thả lỏng: “Không sao, tôi còn chuông đồng.”

Nhìn Tưởng Quỷ không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là tank luôn cả đội. Phu canh sửng sốt, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, ông ta nói: “Đại nhân, tiểu nhân nghĩ có lẽ con ‘quỷ’ kia chưa chắc có ý hại người phàm kia đâu.”

Mọi người: “Hả?”

Phu canh ưỡn ngực, thân là lão quỷ sai có kinh nghiệm phong phú thứ hai trong những người ở đây, ông ta cất tiếng: “Ví dụ của đại nhân vô cùng bánh cuốn, hình ảnh sinh động như thật, như tắm gió xuân…”

Liên Hề trầm mặc nói: “Đừng nịnh nữa, nói vấn đề chính!”

Phu canh cười gượng hai tiếng: “Hê hê, tiểu nhân muốn nói tên ác quỷ siêu mạnh kia, không hẳn là có ý hại Vương Dục Quân, thậm chí nó còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của gã. Giống như đại nhân đây, mạnh tới nỗi dù mất trí nhớ vẫn khiến người khác khâm phục, chỉ cần liếc mắt đã biết ngài khác biệt…”

“Bảo ông đừng nịnh!”

“Khụ khụ, tên Vương Dục Quân bẩm sinh đã là mực nước thấp. Âm khí ma quỷ bình thường sẽ bị bảo vật trên người gã ngăn lại, nhưng nếu âm khí mạnh đến mức độ nhất định sẽ xuyên thủng qua món bảo vật đó, tấn công gã. Bởi vì gã yếu nhất, đơn giản vậy thôi!”

Đến Tưởng Quỷ cũng không ngờ tới đáp án này, gã suy nghĩ hồi lâu: “Vậy tại sao chúng ta không cảm nhận được sự công kích của ‘ác quỷ siêu mạnh’?”

Phu canh phản bác hùng hồn: “Vì chúng ta không yếu! Đòn tấn công bừa bãi của nó không mạnh nhưng được cái chất lượng, khiến chúng ta không cảm giác được gì, người bình thường thì thấy lạnh gáy chút đỉnh. Thế nhưng đối với Vương Dục Quân lại là một chiêu chí mạng?”

Tưởng Quỷ: “…” Gã thừa biết phu canh đang cố tranh giành xoát độ tồn tại với mình. Chẳng qua phân tích của ông ta nghe tuy vô lý nhưng cực kỳ thuyết phục.

Phu canh thấy Tưởng Quỷ im re thì vội vàng phản dame, hả hê khịa: “Sao nào, đừng tưởng chỉ có bây làm quỷ sai mấy trăm năm kiến thức rộng rãi nhé, bố đây cũng thế à!”

Thôi Phán Quan hừ lạnh, lườm hai tên cấp dưới: “Được rồi, coi như hai người nói có lý. Vậy thử nói xem, ác quỷ nào mà mạnh tới mức này? Đến nổi Phán Quan và Liệt Thần đại nhân đều không thể phát hiện ra chút dấu vết hả? Chẳng lẽ những Thần Minh dưới mười tám tầng Địa Ngục đều vượt ngục chạy ra hết sao? Hừ, hai cậu cho rằng tất cả Thần Minh đều như Văn Tụng Đế Quân à? Cho dù là Văn Tụng Đế Quân thì cũng do hắn có pháp lực mạnh mẽ, lợi dụng chức vụ cai quản sổ sách thiên hạ để lách luật, như vậy mới có chút cơ hội.”

“À chuyện này…”

Trong phút chốc, Tưởng Quỷ và phu canh đều không trả lời được.

Đúng thế, điều kiện tiên quyết của giả thiết mà bọn họ đưa ra là có một ác quỷ đủ mạnh tồn tại trên thế gian. Ác quỷ này không nhất định phải đạt tới trình độ của Liệt Thần, nhưng tối thiểu phải mạnh hơn Thôi Phán Quan. Vì huyền tu loài người cao nhất cũng chỉ cỡ Thôi Phán Quan thôi, cho nên pháp thuật trên cái ngọc bội kia ngang hàng với Thôi Phán Quan là cùng.

Đám người Liên Hề thảo luận sôi nổi, Cao Gia Tầm và trợ lý Lâm bên cạnh dỏng tai nghe trộm mà không hiểu gì cả. Toàn những từ đáng sợ như phán quan, quỷ sai… khiến người ta lạnh gáy nên thôi lựa chọn bỏ qua.

Thấy nhóm người tạm ngừng thảo luận, Cao Gia Tầm cẩn thận thăm dò: “Liên tiên sinh, xin hỏi có cách nào không?”

Liên Hề mím môi do dự: “Cao tiên sinh, thật ra…”

Đột nhiên giọng cậu ngưng bặt, một bàn tay lạnh lẽo che lấp môi Liên Hề, lòng bàn tay áp chặt vào đôi môi đang đóng mở, hơi thở thơm mát quen thuộc khiến cậu hơi mở to mắt, chậm rãi ngó người đàn ông bên cạnh.

“Suỵt.”

Người đàn ông khi nãy còn cầm điện thoại, trên mặt in hàng chữ “Chán quá chơi game thôi, nhưng chuyện này vẫn chưa giải quyết xong!”, giờ phút này đôi mắt hẹp dài nheo lại, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng sắc bén, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc nguy hiểm “chậc” một tiếng, sau đó nhếch miệng.

Tưởng Quỷ và phu canh ngơ ngác.

Liên Hề cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thôi Phán Quan ngó vẻ mặt Liệt Thần, biết ngay có gì đó không đúng, bản thân hắn ta cũng lờ mờ cảm ứng rồi lại chẳng phát hiện được gì.

“Liệt Thần.” Giọng nói bình tĩnh vang lên dưới lòng bàn tay.

Hơi thở nóng hổi phun vào khiến ngón tay Liệt Thần hơi nhúc nhích, hắn liếc mắt nhìn thanh niên trong ngực rồi thả tay xuống.

Liên Hề khó hiểu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Liệt Thần: “Còn mạnh hơn anh, đúng không?” Hắn chỉ vào Thôi Phán Quan.

Cả bọn ngơ ngác, chờ đến khi hiểu ra thì lập tức biến sắc.

“Ý anh là sao?”

Dõi mắt nhìn về phía Đông, Liệt Thần chợt nở nụ cười: “Ở đó, 3km, mạnh hơn anh.” Dừng một chút, hắn tính toán sơ qua trong lòng, “Chắc là… Gấp mười trình độ của anh.”

***

Cùng lúc đó, tại đảo Đào Hoa bên trong hồ Cảnh Độc.

Rạng sáng, gió lạnh vi vu thổi. Ánh trăng sáng vằng vặc phản chiếu mặt hồ lấp lánh, chỉ có trăng trong nước, người trên hồ.

Tô Thành là thành phố thích hợp để dưỡng lão và sinh sống, tuy chỉ là thành phố cấp hai nhưng sống ở đây bạn sẽ có cuộc sống về đêm phong phú, hoặc lựa chọn sống yên bình. Nhất là trong đêm đông rét lạnh thấu xương này, nhiều người dân Tô Thành đều nhất trí chọn làm ổ trong chăn thay vì đi paylak.

Giữa đêm vắng không người, trên hồ Cảnh Độc bỗng nhiên có hai “người” bay vọt lên, cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Dường như bọn họ bước ra từ trong không khí, một người mặc trang phục sai dịch màu đen, đầu đội mũ cao; một người khác thì vóc dáng vạm vỡ, hai mắt trừng to như chuông đồng, mặt mày uy nghiêm.

Vừa tới Dương Gian, Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam lập tức cảnh giác quan sát xung quanh, phát hiện bốn phía không có kẻ địch, cô ta mới thở phào một hơi, ngoảnh đầu đã thay đổi vẻ mặt, mách lẻo: “Đại nhân, đây chính là vị trí cuối cùng mà Thôi Phán Quan xuất hiện! Chính là ở đây, Thôi Phán Quan đưa tiểu nhân về Địa Phủ, một mình đi nghênh địch.”

Nhớ tới hôm vị phán quan nho nhã thư sinh hăng hái tự tin tiễn mình về, Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam lại thấy lo cho tính mạng của cấp trên, cô ta vội nói: “Điện hạ, ngài mau kiểm tra xem bây giờ Phán Quan đại nhân đang ở đâu đi!”

Chuyển Luân Vương trợn to đôi mắt hổ, cánh tay vạm vỡ phất lên: “Yên tâm, bản Điện hạ sẽ cảm ứng vị trí của Thôi Phán Quan.”

Vừa dứt câu, lỗ mũi Chuyển Luân Vương phun khí gầm lên. Một luồng sức mạnh hùng hậu lao vào trong hồ nước, xông ra tứ phía.

Chương trước từng nói giữa cường giả luôn tồn tại cảm ứng. Sau khi sức mạnh đạt tới cảnh giới nhất định, dù có cố ý che giấu thì trước mặt người ngang cấp, hoặc cao cấp thì cũng như ở truồng chạy lông nhông ngoài đường, cực kỳ bắt mắt. Cho nên khi Tưởng Quỷ và Thôi Phán Quan vừa đến Dương Gian, Liệt Thần đã phát hiện ra bọn họ nhưng bọn họ không hề phát hiện sự tồn tại của Liệt Thần.

Chỉ mất nửa phút, pháp lực của Chuyển Luân Vương đã truyền đến toàn bộ Tô Thành.

Sau đó.

Chuyển Luân Vương: “…”

“Bản Diêm Vương xem lại.”

Ting!

Lại thêm nửa phút trôi qua.

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam tha thiết nhìn gã: “Điện hạ, Phán Quan đại nhân và lũ giặc ác kia đang ở đâu?”

Chuyển Luân Vương: “…”

Lão hổ tinh từ nhỏ đã trung thực, ngoại trừ thích lười biếng bắt cá thì không có khuyết điểm gì, một quỷ thần thật thà nhất thiên hạ. Gã vỗ vai Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam, thở dài nói: “Bớt đau buồn. Bản Diêm Vương không tìm được hơi thở của Thôi Phán Quan, chờ khi trở về, bản Diêm Vương sẽ truy tặng cho hắn ta một thụy hiệu xứng đáng.”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “…”

Cô oà khóc ré lên, vị Phán Quan vừa chết chính là vị Phán Quan đáng yêu nhất, Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam đau lòng không thở nổi, vốn dĩ còn rất nhiều lời oán giận Thôi Phán Quan, nhưng trong đầu lúc này toàn ưu điểm của Thôi Phán Quan. Cô đỏ vành mắt: “Lũ giặc này, đúng, đúng là bất chấp vương pháp! Dám giết hại quỷ thần Địa Phủ, hoàn toàn không coi Địa Phủ chúng ta ra gì. Điện hạ, ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho Thôi Phán Quan!”

Chuyển Luân Vương cùng chung mối thù: “Hừ, lũ người trần mắt thịt dám giết cả Thôi Phán Quan sao? Như thế chẳng khác nào tát vào mặt bản Diêm Vương?!”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “…”

Sao cứ thấy có gì đó sai sai.

Khóc một lát, Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam lau khô nước mắt: “Điện hạ, vậy chúng ta tìm bọn họ bằng cách nào?”

Chuyển Luân Vương: “Không vội, Thôi Phán Quan chết nhưng Gương Chuyển Luân của bản Diêm Vương vẫn còn. Để bản Diêm Vương tìm nó đã.”

Gương Chuyển Luân khác với Thôi Phán Quan, Gương Chuyển Luân là pháp khí của Chuyển Luân Vương. Thứ này vốn không cần cảm ứng hơi thở, chỉ cần Chuyển Luân Vương hét to tên nó là nó sẽ trả lời Chuyển Luân Vương dù có ở đâu xa.

Lão hổ tinh uy vũ vạm vỡ bay lơ lửng trên hồ nước, dồn khí vào đan điền rồi quát lớn: “Gương Chuyển Luân!”

Trong phúc chốc, thời gian lẫn không gian như ngừng lại.

Giọng Chuyển Luân Vương xuyên qua trăm sông nghìn núi, dùng âm thanh người phàm không thể nghe thấy, trong chớp mắt truyền khắp Cửu Châu Ngũ Nhạc.

Tất cả quỷ sai chín tỉnh Trung Quốc, huyền tu sống trong rừng sâu núi thẳm, oan hồn ác quỷ trốn nơi âm u hẻo lánh đều nghe được tiếng hét giận dữ như tiếng sấm này. Tu vi thấp thì bị chấn động tới nỗi đầu choáng mắt hoa, tu vi cao thì biết đây là người không thể chọc vào, ai cũng thay đổi sắc mặt trốn thật xa.

Thế là trên vùng đất Trung Quốc* yên tĩnh, chỉ nghe thấy ba chữ này không ngừng quẩn quanh…

(*Nguyên văn là Thần Châu = Trung Quốc, từ cách chia Cửu Châu và tự xưng Thần Châu đã đủ chứng minh ý thức chủ sở hữu của Trung Quốc. Xuyên suốt truyện này, tác giả dùng một số từ để chỉ Trung Quốc như “Hoa Hạ”, “Thần Châu”…)

Gương Chuyển Luân…

Gương Chuyển…

Gương…

Gương.

Mười giây sau.

Chuyển Luân Vương: “…”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “?”

Chuyển Luân Vương lúng túng hắng giọng: “Bản vương gọi lại lần nữa.”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “À, vâng.”

“Gương Chuyển Luân, Gương Chuyển Luân, Gương Chuyển Luân!!!”

Gọi liên tục ba tiếng.

Đương nhiên mấy người Liên Hề đang chạy về phía hồ Cảnh Độc, cũng nghe thấy giọng của Chuyển Luân Vương.

Liên Hề và Liệt Thần không biết ai đang gào sảng, nhưng ba người Thôi Phán Quan thì nhận ra Chuyển Luân Vương ngay lập tức. Tưởng Quỷ và phu canh đều sửng sốt, còn Thôi Phán Quan dừng bước suy nghĩ nửa giây, đột nhiên: “…”

Khụ, hình như đã nhớ trước đó mình quên cái gì rồi! Quên mất vụ mình sút Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam về Địa Phủ tìm đồng bọn.

Thôi Phán Quan cười khan nói: “Đại nhân, không có việc gì đâu ạ, đây là Chuyển Luân Vương. Chắc là gã tưởng thuộc hạ gặp nạn nên mới tới Dương gian kiểm tra. Yên tâm, chỉ cần gã nhìn thấy đại nhân thì sẽ hiểu ra thôi, giờ gã đang gọi pháp khí của mình đó.”

Liệt Thần nghe xong thì hờ hững ồ một tiếng, lôi chiếc gương đồng hình tròn cổ kính trong ngực ra, trùng hợp ba tiếng kêu của Chuyển Luân Vương cũng vang tới, gấp gáp như đang lo lắng tìm kiếm người yêu. Gương Chuyển Luân bị tiếng gọi này làm cho nóng lên, vô thức muốn đáp lại.

Tuy Liệt Thần có chút không nỡ, nhưng có vẻ Chuyển Luân Vương kia là quỷ thần Địa Phủ. Mà quỷ thần Địa Phủ… chính là cấp dưới của hắn.

Chôm pháp khí của cấp dưới có vẻ không hay lắm.

Liệt Thần tiếc nuối buông tay.

Gương Chuyển Luân vèo một cái bay về phía Đông, nhưng vừa bay được nửa mét dưới gọi tha thiết của Chuyển Luân Vương, chỉ thấy chiếc gương đồng lặng lẽ quay đầu lại. Mặt gương bóng loáng hết dòm Liệt Thần rồi lại ngó Liên Hề.

Một giây sau.

Vèo!

Gương đồng vui sướng bay về trong ngực Liệt Thần, cọ cọ.

Liệt Thần: “…”

Liên Hề: “…”

Thôi Phán Quan: “…”

Liệt Thần: “Nó bị sao vậy?”

Thôi Phán Quan không biết phải trả lời thế nào, hắn ta cũng bó tay với cái liêm sỉ rớt ngoài chuồng gà của Gương Chuyển Luân.

Chỉ có phu canh u oán nhỏ giọng nói: “Câu này tôi biết. Haha… Chim khôn lựa cành mà đậu.”

Chuyển Luân Vương nào hay Gương Chuyển Luân đã gia nhập Nịnh Hót Team. Lão hổ chỉ biết mình tha thiết gọi bốn năm lần mà Gương Chuyển Luân không trả lời, không trả lời, không trả lời!

Chuyển Luân Vương đần mặt đứng trên hồ.

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam chờ mãi không thấy bóng dáng Gương Chuyển Luân bay về, cô ngơ ngác hỏi: “Điện hạ, Gương Chuyển Luân đâu ạ?”

Chuyển Luân Vương cũng ngơ ngác nói: “Không cảm ứng được…”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “Hể, vậy chẳng phải giống Thôi Phán Quan sao?”

Chuyển Luân Vương cứng ngắc ngước nhìn cô ta.

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “Gương Chuyển Luân cũng chết rồi?”

Chuyển Luân Vương: “…”

“Mi mới chết á, cả nhà mi mới chết á!”

“…”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam vô cùng oan ức. Thứ hổ gì vậy trời, không cảm ứng được Thôi Phán Quan thì Thôi Phán Quan chết; không cảm ứng được gương của gã, thì gương của gã còn sống sao? Có giỏi thì gọi nó về xem?! Chẳng lẽ Thôi Phán Quan không mạnh bằng cái gương à?

Chuyển Luân Vương không có tâm trạng quan tâm tới Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam, tủi thân ngồi xổm xuống, hai bàn tay vạm vỡ chống cằm bắt đầu suy tư về cuộc đời làm hổ.

Sao vậy cà? Kỳ vậy ta? Tại sao thế?

Gương Chuyển Luân của gã, thật sự mất rồi ư?

Thôi Phán Quan chết thì chết, cớ gì lôi cả Gương Chuyển Luân của mình theo chứ?

Lão hổ tủi thân khóc thành tiếng.

“Ối, Điện hạ, ngài xem kia là gì?”

Lòng dạ Chuyển Luân Vương rối bời, nghe giọng của Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam mà như cách một tầng sương mờ. Gã buồn bã ngẩng đầu, nhìn về phía ngón tay của Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam.

Ánh trăng như nước, trời đêm mát lành.

Năm bóng người bay bay trong gió, nhanh chóng tới đây.

Nếu hiện tại Chuyển Luân Vương có tâm trạng quan sát kỹ, gã sẽ phát hiện trong năm cái bóng đó có ba cái bóng bay bình thường, còn một cái bóng được một cái bóng khác ôm vào lòng, kéo theo bay về phía trước.

Khoảng cách quá xa, cộng thêm màn đêm quá tối nên không nhìn thấy rõ lắm. Nhưng mắt hổ của Chuyển Luân Vương lập tức sáng lên.

Hửm? Dám đến hồ Cảnh Độc vào lúc này, còn chạy về phía mình, chẳng lẽ là đám huyền tu ác quỷ đã giết Thôi Phán Quan sao?!

Chuyển Luân Vương thình lình đứng bật dậy, vẻ mặt thay đổi. Khí thế uy nghiêm thuộc về Thập Điện Diêm Vương phát ra mạnh mẽ, gã lật tay thì một thanh đao bằng xương bạch ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay gã.

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam thấy vậy, kêu hoảng lên: “Điện hạ, đây là gì?”

Chuyển Luân Vương lạnh lùng nói: “Hừ, đây là xương ngang của bản Diêm Vương sáng tạo lúc biến hình, thanh đao bằng xương này chỉ thua Gương Chuyển Luân, pháp khí số một của bản Diêm Vương. Hôm nay sẽ cho lũ giặc cướp Gương Chuyển Luân chết dưới thanh đao này!”

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam bàng hoàng.

Xương ngang là khó khăn lớn nhất khi động vật biến hình thành người. Người ta đồn rằng trong cổ họng các loài động vật đều có một xương ngang, nó là ranh giới ngăn cách giữa con người và động vật. Một khi xương nganh biến mất, động vật mới có thể nói được tiếng người.

Không ngờ Chuyển Luân Vương luyện xương ngang của mình thành vũ khí! Trên thanh đao xương bạch ngọc tỏa ra từng luồng hơi thở khát máu, quả nhiên Chuyển Luân Vương là một quỷ thần không dễ chọc.

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam thấy tự tin hẳn, cô ta cũng quát khẽ gọi pháp khí của mình, theo sát Chuyển Luân Vương.

“Giết!!!”

Gió đêm lạnh lẽo rít gào, ba người Thôi Phán Quan bay tà tà. Dù sao tốc độ bọn họ không sánh bằng Liệt Thần, Liệt Tổng vẫn luôn dẫn đầu bay trước, chẳng mấy chốc chỉ còn lại cái bóng.

Tưởng Quỷ chưa từng nghĩ Chuyển Luân Vương sẽ là đồng đội của mình, nếu Liệt Thần thật sự là ác quỷ thì hay rồi, nhưng hắn lại là người ở Địa Phủ, trên đời này không ai cứu nổi Tưởng Quỷ gã nữa. Một con quỷ chết 600 năm, bây giờ mới được chôn cất.

Còn phu canh thì vui vẻ hớn hở bay về phía trước.

Trước đây Thôi Phán Quan quyền cao chức trọng, hiếm có cơ hội nói chuyện với bọn họ. Nhưng bây giờ mọi người đều là đàn em, Thôi Phán Quan lúc rảnh rỗi sẽ phổ cập kiến thức cho bọn họ: “Dựa theo sự quan sát hàng ngày của bản Phán Quan, trong Thập Điện Diêm Vương, kẻ biết nịnh hót nhất chính là cái tên Chuyển Luân Vương này. Các cậu không biết đó thôi, Chuyển Luân Vương một ngày ba bữa, đúng giờ là đến bên cạnh dòng Vong Xuyên nịnh sảng. Ha ha, tưởng bản Phán Quan không biết sao, đình Quảng Hàn Mạc Bắc của Liệt Thần đại nhân ở dưới dòng Vong Xuyên! Vậy mà cũng dám xưng là lão hổ tinh, tôi thấy gã nên sửa lại là nịnh hót tinh mới đúng!”

Tưởng Quỷ cười haha tán thành, thật sự căm thù cái loại hành vi nịnh hót này đến tận xương tủy.

Phu canh đâm lo, sợ chó nịnh mới sẽ cướp mất vị trí của mình.

Cùng lúc đó, Chuyển Luân Vương và Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam đã đuổi tới trước mặt Liệt Thần và Liên Hề.

Được Liệt Thần ôm bay cả đoạn đường, Liên Hề chóng mặt hoa mắt, cảm giác buồn nôn tràn ngập trong khoang ngực. Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Anh, anh chậm một chút…”

Liệt Thần thản nhiên nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch: “Hửm? Đã chậm lắm rồi.”

Liên Hề: “Anh có dám dừng lại không…”

Liệt Thần: “Dừng lại làm gì?”

“Đánh, chết, anh!”

“…”

Đang nói thì phát hiện có hai quỷ thần đang dần sáp đến, Liệt Thần ngẩng đầu. Vận tốc quá nhanh nên lúc phanh có hơi đột ngột.

Liên Hề: “Huệ!!!”

Liệt Thần khống chế rất tốt, đương nhiên sẽ không để cậu nôn thật. Chẳng qua nhìn dáng vẻ khó chịu của Liên Hề, trong lòng Liệt Thần thấy hơi bồn chồn, trở tay lấy con dấu bạch ngọc ra ấn một cái lên trán Liên Hề.

Vầng sáng trắng êm dịu lập tức phủ quanh trán cậu thanh niên, nhiệt độ ấm áp lan ra toàn cơ thể.

Lúc Chuyển Luân Vương và Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam chạy tới thì thấy cảnh hai người đàn ông bay lơ lửng trên hồ Cảnh Độc, thản nhiên ôm ấp sờ mó nhau.

Đi đánh nhau mà còn phải chọn ngày chọn chỗ nữa sao?

Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam thấy trạng thái của Liên Hề không ổn, vội nói: “Điện hạ, tôi đánh tên đó trước!”

Chuyển Luân Vương: “Được, tên đen thì giao cho bản Diêm Vương!”

Tên đen? 

Liệt Thần kinh ngạc ngẩng đầu.

Khoan đã, hình như trên đường Thôi Phán Quan có nói tên Chuyển Luân Vương này hiểu lầm…

Trên mặt hồ bát ngát, ánh trăng rọi vào đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông lạnh lùng thâm trầm, khiến Chuyển Luân Vương đang cầm đao chém tới thoáng sửng sốt. Trong lòng có một âm thanh kỳ lạ lặng lẽ nói…

Trông quen lắm!

Nhưng một giây sau, sự tức giận vì Gương Chuyển Luân vỡ nát đã trào dâng mãnh liệt.

“Nghiệt súc, nộp mạng đi!!!”

Liệt – nghiệt súc màu đen – Thần: “…”

Thanh đao xương bạch ngọc bổ xuống, trời đêm sấm rền cuồn cuộn, luồng sức mạnh khủng bố từ thanh đao bổ thẳng vào mặt Liệt Thần. Đó là một thanh đao sáng chói, rạch xuyên màn đêm như tia bình minh hy vọng, bộc lộ tất cả sự kiên cường quyết tâm của Thần Minh lão hổ đã từng đạt được chiến công hiển hách trên Thần Đình một cách vô cùng sinh động! 

Ở bên khác, Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam ra tay như có như không. Đòn tấn công của cô ta xen lẫn trong từng nhát đao bén ngọt của Chuyển Luân Vương, rơi xuống lẻ tẻ khiến người ta không hề chú ý, lại nom vô cùng đáng sợ.

Liên Hề nheo mắt, nhanh chóng lấy chuông đồng đánh *boong* một tiếng, tiếng chuông vang lên khắp chốn!

Liệt Thần lặng lẽ nhìn thanh đao đang bổ về phía mình. Ánh đao màu trắng hắt vào đôi mắt đen nhánh, hắn lật tay, cuốn sổ màu vàng bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Sắc lệnh Bắc Âm Phong Đô, Càn Khôn đã định, Âm Dương vô cực!”

Lúc Chuyển Luân Vương nhìn thấy cuốn sổ vàng, âm thanh nhắc nhở trong lòng khi trước như được ấn loa ngoài, càng lúc càng to, liên tục quanh quẩn trong tai gã…

Có hơi quen mắt…

Nhìn quen mắt quá…

Trông quen ghê ó…

Quen…

Cuối cùng, nó biến thành một chữ đóng dấu trên đỉnh đầu Chuyển Luân Vương.

Toang!!!

Mắt hổ trợn tròn xoe, Chuyển Luân Vương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Liệt Thần, hình ảnh vốn dĩ khắc sâu trong ký ức kia nay chợt tái hiện ngay trước mắt.

3000 năm trước ở sân đình Quảng Hàn Mạc Bắc, vị thần cao quý khoác áo choàng vàng, dù bị khiển trách giáng chức xuống cõi Địa Phủ ô uế nhưng vẫn siêu phàm đến mức không ai dám nhìn thẳng!

Thấy nhát đao của mình sắp bổ bậy, Chuyển Luân Vương vội vàng thu về nhưng lưỡi đao đã không thể kéo lại được nữa.

“Không!!!” Lão hổ tinh rú khàn cả giọng!

Tiếng chuông trầm lắng vang lên, phá tan  đường đao hủy thiên diệt địa này.

Ngay sau đó, một chữ Sắc màu vàng kim nhảy ra chặn trước mặt Liệt Thần và Liên Hề. Chữ Sắc nhỏ bé tựa như giọt nước giữa biển khơi, đứng trước lưỡi đao hùng hổ đáng sợ có vẻ chỉ cần chọc nhẹ là vỡ tan ngay. Thế nhưng lưỡi đao mang sức mạnh như giông tố lại bị nó kẹp chặt, không thể nhúc nhích. 

Thanh đao bị tiếng chuông cổ và chữ Sắc vàng vây kín, khó khăn vùng vẫy. Cuối cùng chỉ nghe một tiếng rắc giòn rụm, thanh đao của Chuyển Luân Vương vỡ nát tan tành.

Trên mặt hồ tối om rét lạnh, Liệt Thần một tay ôm eo Liên Hề, rũ mắt nhìn người đàn ông cường tráng đang ngơ ngác trước mặt. Biến cố đột ngột xảy ra, Liên Hề cũng quên tránh khỏi tay Liệt Thần, cậu thu hồi chuông đồng, nghiêm túc nhìn về phía Chuyển Luân Vương và Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam.

Không ngờ hai huyền tu này lại mạnh đến mức vô lý như vậy, tròng mắt Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam đảo tròn, cắn răng nói: “Điện hạ, ngài đi trước đi! Ngài mau trở về Địa Phủ kêu viện binh!”

Nghe vậy, vẻ mặt Liên Hề trở nên quái lạ: “Viện binh sao?”

Liệt Thần cũng nhíu mày: “Viện binh gì?”

Ở bên kia, ba người Thôi Phán Quan thấy cảnh này tức tốc chạy tới. Bọn họ vừa đứng vững còn chưa kịp mở miệng đã thấy Chuyển Luân Vương – vẻ mặt thay đổi xoành xoạch – đột nhiên gầm tiếng hổ, hóa thành nguyên hình.

Cả bọn giật nảy mình.

Một con hổ to lớn sặc sỡ tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên hồ Cảnh Độc.

“Graooo!”

Mọi người: “…”

Con hổ kêu vậy sao? Tui ít đọc sách, đừng có mà lừa tui.

Con hổ to lớn sặc sỡ trừng đôi mắt hổ trong veo sạch sẽ, đầu tiên là nhìn kỹ Liên Hề. 

Ừm, không biết.

Lại nhìn về phía Liệt Thần…

“Graoooo! Huhuhu!” Câu trước đang bình thường, tự nhiên câu sau thành gào khóc khiến mọi người ngơ ngác, chỉ có phu canh sau khi hết ngạc nhiên thì bất chợt hiểu ra.

Khoan đã, không phải…

Giọt nước mắt to tròn chợt trào ra từ trong đôi mắt hổ, tí ta tí tách rơi xuống: “Huhuhu, đại nhân, vậy mà là ngài thật kìa! Thuộc hạ tìm ngài khổ sở vô cùng!”

Mọi người: “…”

Liệt Thần: “Anh gọi tôi sao?”

Chuyển Luân Vương: “Graoooo huhuhu, tất nhiên là đại nhân rồi. Huhuhu, đại nhân ngài không biết đó thôi, thuộc hạ ngày đêm mong nhớ ngài, ngài không ở đây mấy ngàn năm, hôm nào thuộc hạ cũng đến bên sông Vong Xuyên gọi tên ngài bất kể ngày đêm. Rốt cuộc, thuộc hạ cũng nhìn thấy ngài rồi. Ba ngàn năm nay, thuộc hạ chưa từng quên cảnh tượng lần đầu được gặp ngài ở sân đình Quảng Hàn Mạc Bắc, tư thế oai hùng đó, phong thái khí phách đó, sự phóng khoáng có một không hai đó. Thuộc hạ trọn-đời-không-quên!”

Liệt Thần thích thú liếc nhìn gã, hờ hững mà ồ lên một tiếng: “Trọn đời không quên, thế mà bây giờ mới nhận ra?”

Chuyển Luân Vương oan ức tự trách nói: “Tất cả là lỗi của thuộc hạ, bởi vì thuộc hạ là hổ tinh, sau khi hóa hình người thì thị lực không tốt lắm. Hiện tại trở về nguyên hình mới thấy rõ là đại nhân.”

Đù má, khá lắm, thì ra biến về nguyên hình là vì cái này.

Liệt Thần mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Cô ta vừa chém chúng tôi thì sao?”

Chuyển Luân Vương chả thèm dòm Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam bên cạnh, hé đôi mắt hổ to tròn nói: “Thuộc hạ thân là Chuyển Luân Vương đến Dương Gian gặp đại nhân, mang ít đặc sản quà quê cho đại nhân cũng là hợp lý mà.”

Đặc sản quà quê – Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam: “???”

Liệt Thần: “À, vậy vừa rồi anh cũng chém chúng tôi là thế nào?”

Chuyển Luân Vương: “Thuộc hạ thân là Chuyển Luân Vương mà mang chút đặc sản quà quê thì sao đủ, nhưng quà tặng bình thường không thể xuyên qua hai cõi Âm Dương được. Vì vậy thuộc hạ muốn đưa thanh đao xương ngang tùy thân cho đại nhân, cũng hợp tình hợp lý đúng hông?!”

Mọi người: “…”

Gió mát trăng thanh, sóng xanh hồ sáng.

Chú hổ khổng lồ màu sắc sặc sỡ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Mèo nhỏ em thì có ý xấu gì được chứ?

Mèo méo meo mèo meo~HẾT CHƯƠNG THỨ CHÍN MƯƠI TƯ