Edit + Beta: Jojo Nguyen
Ba ngày sau, hai người Linh Giang rốt cuộc gặp mặt người Thần Y cốc ở ven bờ sông Hoài.
Linh Giang đang muốn lái xe qua, bị Ân Thành Lan đè mu bàn tay xuống: "Chờ chút đã."
Linh Giang tiện tay đem một cái tay khác cũng xếp lên tay Ân Thành Lan: "Ngươi nói đi."
Ân Thành Lan: "..."
Như thế nào luôn có cảm giác mình bị đùa giỡn đây.
"Ở trong thư ngươi có nhắc tới việc có thể Quỷ Cô lão nhân là kẻ đã bắt hai người Nghiêm Sở hay không?" Ân Thành Lan đành phải lấy tay trở về, trừng mắt liếc nhìn y một cái.
Linh Giang xoa nắn ngón tay, tiếc nuối nhìn Ân Thành rút tay về, rất có ý tứ muốn kéo qua sờ sờ thêm, nhưng mà cố kìm nén lại, nói: "Thân phận của Quỷ Cô lão nhân là ta vừa từ trong miệng ngươi mới biết được, còn chưa nhắc tới, người Thần Y cốc hẳn là dựa theo phương hướng bọn cướp đào tẩu để tìm người, hửm? Làm sao vậy?"
Ân Thành Lan ngồi ở trong xe ngựa, hơi nheo mắt nhìn chằm chằm đám người dọc theo bờ sông đi về phía bên này, hắn sửa sang lại xiêm y nhăn nheo, hạ thấp giọng nói: "Ngươi còn nhớ phản ứng của Quỷ Cô lão nhân lúc nhận ra ta sao?"
Linh Giang giữ chặt dây cương, ghìm chậm tốc độ, thuận theo ngữ khí của Ân Thành Lan hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, rất mau lấy ra dị thường từ bên trong: "Hắn căn bản không biết đến thân phận của ngươi."
Linh Giang dừng một chút, phản ứng nhanh nhẹn nói: "Hắn không biết đến thân phận của ngươi, cho nên không biết tầm quan trọng của Nghiêm Sở, đương nhiên cũng không nghĩ tới nên dùng hai người đó uy hiếp ta."
Lông mi y ép xuống một hơi, con ngươi đen nhánh lập tức liền phản xạ ra một ý vị lạnh băng nguy hiểm: "Ngươi là chỉ người bắt Nghiêm Sở đi là kẻ khác, mà Quỷ Cô lão nhân kia xem như trùng hợp gặp được."
Ân Thành Lan sửa sang xong vạt áo, giương mắt thấy tàn khốc hiện lên giữa chân mày Linh Giang, không nhịn được duỗi tay vỗ y một chút, để y quay đầu, cài lại trâm gỗ trên tóc y, nói: "Không tính trùng hợp, lão già kia sau khi nhìn thấy ngươi hẳn là một đường theo đuôi chúng ta, chỉ có điều sợ bị phát hiện, đi cách quá xa, nửa chừng vừa vặn thấy Nghiêm Sở gặp chuyện, bèn mượn cơ hội này, đưa tin tới trong các, dụ ngươi ra ngoài."
Hắn nói: "Nếu như hắn biết thân phận của ta, nhất định sẽ hóa trang thành Nghiêm Sở để uy hiếp ngươi, mà không phải Quý Ngọc Sơn, hiểu chưa, dù sao ngươi cũng là người của ta."
Nghe đến câu sau cùng của hắn, ánh mắt vốn lạnh lẽo của Linh Giang bỗng nhiên từ trong sát khí lẫm liệt phóng ra một ý cười bé nhỏ, khóe mắt đều không tự chủ được cong lên, Ân Thành Lan nhìn thấy, trong lòng sinh ra một loại tư vị khó tả.
Y lại là để ý lời nói của mình như vậy sao.
Trong khoảng khắc hai người trò chuyện, nhân mã Thần Y cốc đã đến trước mặt, Ân Thành Lan đợi đến nơi mới thôi, hạ màn xe xuống không lộ mặt nữa, Linh Giang một chút liền thông, thu liễm sát ý lại, hờ hững nhìn người đến.
Người thương thảo với bọn họ là quản gia Thần Y cốc, tên gọi Vương Chúc, người quá nửa trăm, hai bên tóc mai đã có hoa râm, không biết có phải nguyên nhân chưa rõ tung tích Cốc chủ không, đáy mắt lão nhân mơ hồ có đốm nhạt.
Vừa thấy mặt, Vương Chúc lập tức sửng sốt: "Ngài không phải Liên tổng quản."
Trong xe Ân Thành Lan biết đến, tình cảnh này là tiểu lông vàng thế thân cho thân phận Liên Ấn Ca.
Linh Giang nói: "Đại tổng quản để ta đến hiệp trợ Thần Y cốc tìm tiếm tung tích thần y."
Vương Chúc liếc mắt vào trong xe ngựa một cái, không nghe Linh Giang giới thiệu, liền thu hồi hiếu kỳ, vô cùng lo lắng hướng y vái chào, dùng tay áo lau trán, giữa mày nhíu thành một cái khe, sốt ruột nói: "Chúng ta đuổi tới nơi này, tung tích liền đứt đoạn, chẳng hay công tử có manh mối?"
Linh Giang suy nghĩ một chút: "Có, tuy nhiên có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngày đó lúc xe ngựa bị cướp đi, Thần Y cốc có mấy người hộ tống bên cạnh?"
Vương Chúc nói: "Cốc chủ sợ Quý công tử trên đường biệt nữu không thoải mái, hiện thân chỉ có hai người lái xe. Thị vệ trong bóng tối có mười bảy người hộ tống."
"Vậy những người này đâu, không có một ai nhìn thấy dung mạo tên cướp sao, tên cướp là một người một ngựa, hay là nhiều?"
Trên mặt Vương Chúc trồi lên một biểu tình đau xót, hắn ảm đạm cúi đầu: "Cũng không rõ, người đều... Chết hết, vẫn là lão nô phái người nửa đường đi nghênh đón Cốc chủ, mới phát hiện xung quanh xe ngựa toàn xác chết, mà Cốc chủ cùng Quý công tử lại không thấy tung tích."
Trong mắt Linh Giang lóe lên một vệt u quang ám sắc, y ngồi ở trên càng xe, trong tay nắm một cây roi ngựa, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên dây thừng suy tư, ý thức được có chỗ không đúng rồi.
Quỷ Cô lão nhân là thời điểm theo dõi y, đúng lúc gặp được hai người Nghiêm Sở bị bắt, cho nên mới nhân cơ hội truyền tin dụ Linh Giang xuất hiện, như thế mà nói, lúc Nghiêm Sở gặp chuyện, hẳn sẽ không ở cách bọn họ quá xa, khoảng cách thời gian sẽ không quá dài.
Mà theo lời người này, bọn họ là thời điểm nửa đường nghênh tiếp Cốc chủ về cốc thấy xe ngựa trống không, mới biết người bị mất tích, từ điểm này cho thấy, lúc Nghiêm Sở gặp chuyện hẳn là cách Thần Y cốc không xa mới phải.
Trực giác Linh Giang cho thấy trong này nhất định có chỗ nào đó bọn họ không chú ý tới, mà cụ thể là chỗ nào, y còn chưa rõ lắm, trời sinh y là một con chim, coi như có thông minh thế nào, đối với âm mưu dơ bẩn phiền phức của thế gian vẫn là một đường ruột thiếu cong, đành phải bỏ cuộc, tính toán ném cho nam nhân trong xe ngựa phía sau đau đầu đi.
Đối với Vương Chúc nói: "Nếu tung tích đứt đoạn ở đây, chúng ta liền lục soát lại nơi này một lần."
Vương Chúc gật đầu, còn muốn nói điều gì, chỉ thấy Linh Giang đã quay đầu xe ngựa lại, đi về phía thôn xóm gần nhất trong phụ cận.
Sông Hoài là một vùng đồng bằng nhiều hồ nước, không có núi thẳm cũng chẳng có khe sâu vực cao, người đứng ở cao cao trên cửa thành nhìn ra ngoài, đều có thể đem ba thành sáu trấn mười một thôn xóm sông Hoài thu hết vào đáy mắt, nơi trống trải như vậy có thể làm tung tích bị đứt đoạn, cũng thật không dễ dàng.
Linh Giang không đi vào trong thành, mà chọn một thôn trang ngoài thành làm chỗ nghỉ chân.
Trong thôn chỉ có một khách điếm đơn sơ có thể dừng chân, nhưng là đối với hai người ăn gió nằm sương vài ngày bên ngoài mà nói, xem như không tệ, Linh Giang xòe tay, móc bọc quần áo nhỏ bằng lòng bàn tay, đem ngân phiếu ngày trước Ân Thành Lan nhét vào lấy ra.
Ân Thành Lan nhìn thấy, kinh ngạc: "Trên đường không dùng?"
Linh Giang đem bạc vụn còn thừa một lần nữa nhét vào trong bọc quần áo nhỏ, thu vào trong ngực, để tiểu nhị dắt xe ngựa đến sân sau ăn cỏ khô, đẩy xe lăn đi về phía phòng cho khách, dọc đường đi dùng khóe mắt liếc người Thần Y cốc ở phía sau bọn họ: "Ừm."
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Ta cực kỳ dễ nuôi, không cần tiền."
Ân Thành Lan không tỏ rõ ý kiến, thầm nghĩ dễ nuôi thì dễ nuôi, nhưng là hơi không lưu ý thì sẽ bị tức chết.
Đến cửa phòng cho khách, Vương Chúc đưa tới bữa tối thanh đạm, nói: "Vất vả cho hai vị vì Thần Y cốc lao lực đường dài."
Linh Giang một tay tiếp nhận, đứng ở cửa che Ân Thành Lan ở phía sau, y không có biểu tình gì nói: "Người của ngươi nếu thuận tiện thì đi thôn xóm thành trấn phụ cận hỏi thăm tin tức một chút đi."
Chân mày Vương Chúc khép lại thật sâu ưu sầu: "Vâng, đã phái đi, tung tích Cốc chủ chưa rõ, là lão nô thất trách, nếu như lại không tìm được người, lão nô dù có lấy cái chết tạ tội cũng không có mặt mũi đi gặp lão Cốc chủ."
Linh Giang không có gì đồng cảm, khách khí tiễn người đi.
Trong phòng chỉ có một cái giường cùng một tấm bàn tròn, trên bàn đặt một chiếc đèn, lấp lóe ánh sáng vàng nhạt, Ân Thành Lan ngồi ở dưới ngọn đèn, mặt mày dường như được độ thêm một tầng màu ấm áp.
Linh Giang đem thức ăn đặt xuống trước mặt hắn, một tay chống cằm nhìn hắn chốc lát, sau đó duỗi tay đi sờ mặt hắn, nửa đường bị Ân Thành Lan chặn đứng móng vuốt.
Ân các chủ nắm cổ tay y, cười như không cười nói: "Chỉ cho xem không cho sờ."
Linh Giang bèn lấy lui làm tiến, từ sờ mặt biến thành sờ tay, thuận thế câu ngón tay lên, gãi gãi cái tay Ân Thành Lan kềm lại y kia: "Ngủ đều ngủ qua rồi."
Ân Thành Lan bị y cào cho cả người nổi da gà, vội buông lỏng tay ra, trong lòng buồn bực, chim nhỏ như thế nào lại biến thành tấm đức hạnh này, căn bản không biết lúc trước khi Linh Giang im lặng không lên tiếng đánh giá hắn, suy nghĩ trong lòng kia mới thật sự là hư hỏng.
"Tiếp theo làm thế nào?" Linh Giang nhìn hắn tao nhã húp cháo, từ trên người lấy ra bát gỗ nhỏ của mình đưa qua.
Phàm là người nuôi chim bên người chung quy sẽ mang theo thức ăn cho chim, để lúc hô gọi chim truyền tin, coi như phần thưởng kích thích chim làm việc, trên người Ân Thành Lan đương nhiên cũng có, lấy một nắm đậu phộng đổ đầy cho y.
"Ngươi cảm thấy trong chuyện bắt Nghiêm Sở này, ai có thể thu lợi?" Ân Thành Lan vừa đổ vừa hỏi.
Bát gỗ nhỏ trước mặt Linh Giang dùng khi y ở dạng chim là vừa vặn, lúc này lại có vẻ quá nhỏ, giống như đồ chơi gia đình của mấy tiểu hài tử, y hồn nhiên không cảm thấy buồn cười, dùng một ngón tay câu lấy đậu phộng trong bát gỗ ném vào trong miệng.
"Quỷ Cô lão nhân có thể tính là một, tuy nhiên hắn là nửa đường chó ngáp phải ruồi." Linh Giang "Xột xoạt" nhai đậu phộng, cẩn thận suy nghĩ: "Nghiêm Sở đối với ngươi mà nói rất quan trọng, bắt hắn lại uy hiếp ngươi, kẻ thù của ngươi cũng coi như một, còn có ai?"
Ân Thành Lan thấy y ăn say sưa ngon lành, cũng sờ soạng vào trong bát nhỏ của y nhặt một hạt ném vào trong miệng: "Ngươi biết tám loại thiên tài dị bảo truyền lại nhân thế có ích lợi gì không?"
Linh Giang không lên tiếng, chờ hắn giải thích.
Ân Thành Lan nói: "Mọc xương, nắn thịt, thêm gân, tu mạch, rõ mắt, mọc tai, giải bách độc, cùng với cải tử hồi sinh."
Linh Giang kinh ngạc: "Thần kỳ như vậy? Người chết cũng có thể sống lại?"
Ân Thành Lan mỉm cười: "Đá Bắc Đẩu Bùi Giang Nam đánh cắp tương truyền có thể đả thông kinh mạch, khiến cho công lực đạt tới đỉnh."
Linh Giang trên ba đường dưới ba đường quan sát Ân Thành Lan một lần: "Thật sự?"
Dù rằng da mặt Ân Thành Lan hơi dày, ở dưới ánh mắt trắng trợn ấy của y đều không được tự nhiên, nhấp môi dưới, hướng ra ngoài cửa sổ búng tay một cái, cánh cửa sổ mỏng manh không có một tia phản ứng, Linh Giang đứng lên mở cửa sổ ra, chỉ thấy trên một cái cây ngoài phòng, nửa cành cây gãy chậm rãi rơi xuống, vết cắt vô cùng sắc bén, như là đao chém.
Hắn lại còn có công phu cách sơn đả ngưu(*).
((*)Cách sơn đả ngưu: tuyệt chiêu đứng cách một trái núi phóng chưởng đánh chết một con trâu phía bên kia)
Ân Thành Lan đánh giá ngón tay mình dưới ánh đèn: "Không thần đến như vậy, nhưng xem như có chút tác dụng, không đến nỗi cải tử hồi sinh, nhưng nối gân thêm mạch, giải bách độc, là không phải giả, mà hiện tại, sáu loại thiên tài dị bảo trong đó ở ngay trong tay Nghiêm Sở."
Linh Giang nhíu mày: "Ngươi là nói có người bắt Nghiêm Sở đi là vì mấy vị dược này?"
Ân Thành Lan nhìn y một cách cao thâm khó dò: "Đêm nay thả ra tin tức, nói nước Hàn Hương ở trong tay ngươi."
Một trong số hai vị thiên tài dị bảo còn lại chính là nước Hàn Hương.
Linh Giang đáp ứng, sau đó dùng một loại ánh mắt hữu thần đặc biệt sáng ngời nhìn chằm chằm Ân Thành Lan.
Ân Thành Lan cùng ánh mắt y nhẹ nhàng đụng vào, điều khiển xe lăn xoay người rời đi, vừa mới đi tới bên giường, liền bị Linh Giang theo tới đè cánh tay lại.
Linh Giang ngồi xổm trước người hắn, ngẩng đầu lên, đầy hứng thú hỏi: "Đêm nay ngủ thế nào?"
Ân Thành Lan: "..."
Đêm khuya tĩnh lặng, dưới chăn gấm ấm áp lồi lên một cục giật giật, Linh Giang bò ra khỏi ổ chăn, bay đi ra ngoài thả tin tức.
Bóng cây sặc sỡ đổ lên cánh cửa sổ, Ân Thành Lan mở mắt ra, không tiếng động nhìn nóc giường, không biết suy nghĩ cái gì, vuốt mép giường còn lưu lại một chút hơi ấm xuất thần.
Ấm áp, thật là gây nghiện khiến người ta khó có thể từ bỏ, hắn đã như một cái xác không hồn ở đỉnh núi Vạn Hải phong cô tuyệt vạn trượng hơn mười năm, bây giờ vừa chạm tới chút độ ấm bé nhỏ ấy, thế nhưng lại như thực tủy biết vị(*) sinh ra một loại cảm tình khó có thể dứt bỏ.
((*)Thực tủy biết vị: ăn tủy rồi mới biết mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi muốn ăn tiếp. Ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, quen mùi lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa)
Hắn dùng đầu ngón tay dán lên nơi tiểu hoàng điểu vừa nằm, giống như một tên trộm lén lút trong đêm thu lạnh lẽo, tham luyến chút hơi ấm thoáng cái liền qua này.
Ngày hôm sau, hừng đông, Linh Giang mang theo một vai sương trắng trở về.
"Tin tức đã thả ra, phỏng chừng không lâu nữa sẽ có người giang hồ đuổi tới." Y vốn là tính toán cọ đến bên giường, phát hiện cả người mình ẩm ướt, còn mang theo hơi lạnh, bèn xoay bước chân một cái, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Ân Thành Lan khoác áo choàng, tóc tai chưa buộc, dựa vào đầu giường gật gật đầu.
Linh Giang thấy khóe mắt hắn mơ hồ có dấu hiệu mệt mỏi, so với kẻ một đêm không ngủ là y đây thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn, bèn ủ tay trong tay áo phút chốc, đứng dậy đi tới bên giường, hỏi: "Độc của ngươi cách lần phát tác tiếp theo còn có bao nhiêu lâu?"
Ân Thành Lan lười biếng nhìn y, hờ hững nói: "Không biết, lúc nên phát tác liền phát tác."
Linh Giang ồ một tiếng, bỗng nhiên ra tay như sét đánh sờ mặt Ân Thành Lan, động tác của y bất ngờ lại cực nhanh, chỉ trong chớp mắt công phu, nhẹ nhàng sờ lên mặt nam nhân một cái, lại thu về rồi.