Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 1: Thề chết không cúi đầu

CẢNH BÁO:

Hố này khẩu vị rất nặng, chứa đựng các chi tiết tàn bạo, tư tưởng biến thái và đi ngược lại lẽ thường, những ai không hợp gu đều cảm thấy kinh tởm.

Vì lí do trên, bộ "Gia, khẩu vị quá nặng" không được nhiều người ủng hộ edit và phổ biến rộng rãi cho lắm. Vậy nên trước mắt mình đăng ở diendanlequydon cho các bạn biết đến; chừng nào truyện bắt đầu có xu hướng tiêu cực, mình sẽ lập tức đem về nhà riêng, các bạn thích thì tự vào, khi đó mình không chủ động công khai trên diễn đàn lớn nữa.

...

Ai tư tưởng chưa định hình vững chắc thì đừng nên đọc, có thể sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Còn ai đã "già đời", khẩu vị nặng, ăn tạp mọi thể loại truyện, miễn dịch với cảnh giết chóc, muốn tìm 1 bộ truyện gay cấn đầy kích thích thì hoan nghênh nhảy hố~

“Chát!”

Tiếng tát tay lanh lảnh vang dội trong yến hội. Mộc Như Lam chỉ cảm thấy hai má đau đến phát run, trong miệng tràn đầy vị sắt.

Đám người vây xem quần áo lụa là, tay cầm vang đỏ, lẳng lặng quan sát, hoàn toàn không có chút đồng tình, trên môi đều là nụ cười lạnh lùng mỉa mai.

“Nói lại lần nữa ta xem!” Mộc Chấn Dương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ như máu vì tức giận, người không biết còn tưởng Mộc Như Lam là kẻ thù không đội trời chung với hắn chứ không phải con gái ruột thịt.

Đồng phục cùng mặt Mộc Như Lam lúc này đã bị rượu nhuộm hồng nhưng cô vẫn một mực thẳng lưng tựa như đoá bạch hoa, đôi mắt sáng của cô ánh vẻ quật cường, tay nắm thành đấm, “Con làm đúng!”

“Mày…”

“Ba… Không, Mộc thúc thúc, là con không tốt, đừng trách chị, đều tại con không biết lượng sức…”, Bạch Tố Tình nhu nhược nói, trên gương mặt khiến người thương tiếc còn hằn rõ một dấu tay, ả ta lắc lắc đầu khiến tóc không cách nào che đậy dấu vết kia. Mộc Chấn Dương thấy được, lửa giận lại dâng lên, hung hăng tát Mộc Như Lam một cái ngã nhào.

Tại nơi đông người như vậy, hắn cũng không chút lưu tình, vì một người ngoài đánh mắng con gái ruột thịt của hắn.

Mộc Như Lam ngồi dưới đất, cười nhẹ, khoé mắt không khống chế được đỏ lên.

Cô tủi thân, Bạch Tố Tình đến nhà cô cùng lắm chỉ có nửa năm ngắn ngủn, lại đoạt mất cha mẹ của cô, em trai của cô, cũng cướp đi người cô yêu. Cô cứ tưởng mình đã sai ở đâu, Bạch Tố Tình lại chính miệng thừa nhận, tất cả đều là do ả ta tính kế. Cô sững sờ nghĩ lại quả là mình có đứa em gái thật tốt: tính kế hại cô bị luân phiên cưỡng gian ngay tại trường học, sau đó giả bộ như người tốt đến an ủi, khiến cô mang ơn, ngày hôm sau thì lại tung video lên mạng làm cô mất hết mặt mũi, gia đình vị hôn phu cũng ghét bỏ cô không sạch sẽ…

Cô giải thích với bạn bè, giải thích với cha mẹ, giải thích với em trai, kết quả chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của bọn họ. Bọn họ nói: “Mộc Như Lam, cô quả là đáng khinh bỉ, Tố Tình đối với cô tốt như vậy, cô lại chửi bới sau lưng cô ấy, chẳng trách cô gặp chuyện như vậy, đúng là trời phạt, đáng kiếp!”

Đúng vậy, cô đáng kiếp, đáng kiếp bởi vì cô không có mắt nhìn người. Cô từ nhỏ đã quật cường, không chịu được chuyện bạn bè xa lánh, sau khi giải thích không có ai tin tưởng, cô liền bắt đầu khinh thường. Cô ít nhất cũng sẽ không để Bạch Tố Tình cướp đi tôn nghiêm của mình. Cô tin tưởng một câu: Người trong lòng có mình, không cần mình phải đi giải thích; còn kẻ trong lòng không có mình, giải thích cũng vô dụng.

Nếu bọn họ không tin, cô liền tống họ ra khỏi trái tim. Vẫn như cũ là một cô gái nhỏ quật cường với lòng tự trong cao ngút trời, đấu không lại kẻ tiểu nhân thì có thể chạy trốn. Cái gia đình này, cô không cần, thứ người yêu bạn bè như thế, cô cũng không thèm. Chẳng ngờ, đoá sen trắng ruột đen kia lại không để cho cô một con đường sống. Khi cô trở về lấy hành lý, ả ta lại tiếp tục dây dưa, nói không ngờ cô còn mặt mũi trở về. Mộc Như Lam đáp rằng cô trở về là đương nhiên, thứ chim trĩ không cha mẹ thì đi cướp của người khác như ả cho dù vào cửa Mộc gia cũng không thể nào biến thành phượng hoàng.

Vì thế, đóa hoa sen trắng này sắp xếp để cho bạn bè của ả nhìn thấy mình bị Mộc Như Lam tát rồi khóc oà lên. Sứ giả chính nghĩa kể ra cũng thật nhiều, nhiều đến nỗi cả gia đình của cô cũng ở trong số đó.

Mộc Như Sâm khinh thường cười lạnh, quả là cậu xui tám đời mới phải làm em trai của một người như thế.

Mộc Như Lâm đứng sau đám người, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ đang xem chuyện người xa lạ.

“Mày có xin lỗi hay không!?” Mộc Chấn Dương tức giận, đứa con gái này còn ngại hắn mất mặt chưa đủ hay sao? Thực hối hận năm đó sinh ra không bóp chết nó, đỡ cho hôm nay phải xấu hổ!

“Như Lam, mau xin lỗi Tình Tình, nói thế nào con cũng là chị, làm sao có thể đánh em gái như thế? Xin lỗi nhanh!” Mẹ cô – Kha Uyển Tình ôm Bạch Tố Tình mà an ủi, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam lại sắc bén lạnh băng chứa vài phần uy hiếp.

Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh nhạt, cô đứng lên, không thèm nhìn ai liền một đường đi thẳng ra ngoài. Bóng lưng cô thẳng tắp, gầy yếu nhưng tinh tế, ai cũng đừng mơ có thể khiến cô cúi đầu xoay người, cho dù là cha mẹ có công sinh dưỡng. Hôm nay cô mới nói thật một câu thì đã bị cha mẹ nhục nhã trước mặt mọi người, nếu còn tiếp tục đánh Bạch Tố Tình, dám cá là bọn họ chỉ còn nước đem cô băm thây vạn đoạn.

“Mày hôm nay bước ra ngoài một bước, Mộc gia sẽ không còn một đứa con gái!” Mộc Chấn Dương tức giận đến mức muốn vác gậy ra đánh cô. Đứa con này đang khiêu khích uy nghiêm của người làm cha, của kẻ đứng đứng đầu gia đình như hắn! Dám không nghe lời hắn!

Mộc Như Lam siết chặt nắm đấm, không hề trì hoãn tiếp tục hướng ra cửa. Cái nhà như vậy, không cần, Mộc Như Lam cô có tay có chân, kiếp này dù đi ăn xin cũng không bước vào nơi này một bước!

Phía sau truyền đến vài tiếng mắng đầy tức giận, Mộc Như Lam xem như không nghe thấy, ánh trăng chiếu sáng bóng dáng cô làm lộ lên vẻ cô đơn yết ớt.

Cô mới vừa đi đến bên đường, đằng sau truyền đến tiếng kêu lo lắng của Bạch Tố Tình, “Chị! Chị đừng xúc động! Là em không tốt, chị đừng đi, để em đi! Chị…”

Mộc Như Lam không để ý tới ả. Đèn xe phía trước sáng lên, chiếu vào mắt làm cô có chút đau.

“Mày gấp cái gì?” Tiếng nói vốn mảnh mai, đột nhiên trở nên bén nhọn chói tai. Bạch Tố Tình giữ chặt tay Mộc Như Lam, tươi cười trào phúng, “Tao còn chưa chơi đã đâu.”

“Mày còn muốn làm gì? Tao đã hai bàn tay trắng, mày còn muốn gì nữa?” Mộc Như Lam giật tay ra lạnh lùng nhìn ả ta, vẻ mặt quật cường, tựa như cô không cần những thứ đã bị cướp đi kia.

Bạch Tố Tình híp mắt, “Tao muốn xem mày khóc! Tao muốn xem mày quỳ dưới đất cầu xin tao như một con chó, muốn xem mày dơ bẩn ti tiện như con kiến, nhưng mà, vì sao mày vẫn không khóc?” Ả vô cùng chán ghét vẻ thanh cao thánh khiết của Mộc Như Lam, cho dù bị luân gian, cho dù thân thể không còn trong sạch nhưng vẫn như cũ trong sáng như một đứa bé. Dáng vẻ ấy khiến ả chán ghét!

Mộc Như Lam nở nụ cười khinh bỉ, gương mặt lạnh băng, “Thế thì vô cùng xin lỗi, mày đời này vĩnh viễn đều đừng mơ được như ý.”

“Vậy mày đi chết đi!” Đáy mắt Bạch Tố Tình hiện lên sát ý, cứ như vậy đẩy cô xuống đường.

“Rầm!”

Biểu tình kinh ngạc đọng trên mặt Mộc Như Lam, xương cốt toàn thân đều đau đớn, máu đỏ tươi ngay lập tức tràn ra, cô ngẩng đầu, đôi mắt mê man nhìn về phía trước.

Động tác đẩy rõ ràng như vậy, chỉ cần có mắt đều nhìn thấy được.

Nhưng mà, bọn họ hình như rất vui vẻ nhìn cô chịu chết.

Mộc Chấn Dương nói: “Đừng áy náy, đây không phải lỗi của con.”

Kha Uyển Tình ôm Bạch Tố Tình bộ dạng như bị kinh hãi liên tục an ủi: “Không sao cả, mẹ còn có con, so với đứa con gái ruột kia ngoan ngoãn hơn.”

“Hừ, loại phụ nữ này nên chết sớm hơn, sống chỉ tổ làm em mất mặt!” Mộc Như Sâm hai tay đút túi quần, miệng nhai kẹo cao su, nhìn Mộc Như Lam nằm trên đường như đang nhìn một đống rác.

“Trước giờ anh chỉ yêu mình em.” Tên đàn ông giây trước đâm chết cô, giây sau lại thâm tình chân thành thổ lộ cùng Bạch Tố Tình.

Ý thức của cô dần mơ hồ, giây phút cuối cùng trước khi chết, trong nỗi oán hận có xen lẫn chút hâm mộ bội phục. Giết người công khai trước bao nhiêu nhân chứng lại còn được an ủi, làm người như vậy thực thành công…