Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 165: V40.2 Thuần túy (2)

Editor: MDL, Jenny

Beta-er: Misery De Luvi

Mặc Khiêm Nhân cảm thấy toàn thân nóng như sắp nổ tung, ngây người nhìn Mộc Như Lam từng chút từng chút nuốt lần đầu tiên của hắn vào bụng.

Cả đời hắn sẽ không quên cảnh tượng này, ngoài trời đã tờ mờ sáng, ánh ban mai hắt qua cửa phòng, cô gái hắn yêu ngồi quỳ gối trên giường, mái tóc đen xõa khắp đôi vai trần, tựa như một thiên sứ rơi lạc xuống nhân gian, cô vươn ra đầu lưỡi đỏ hồng, chậm rãi liếm thứ chất lỏng sền sệt trên tay, một chút cũng không để sót, ngay cả kẽ tay cũng bị cô liếm sạch sẽ...

Mặc Khiêm Nhân bỗng dưng hiểu tại sao đàn ông lại thích để phụ nữ nuốt thứ kia của mình.

Đôi mắt Mộc Như Lam cong thành hai vầng trăng khuyết, cô nhìn bàn tay đã được liếm sạch sẽ, dường như rất vừa lòng, “Ăn sạch rồi... Ăn sạch vô số tiểu Khiêm Nhân.”

Những lời này vừa giống một gáo nước lạnh lại vừa khiến người ta có cảm giác ái muội mơ hồ, quả nhiên hắn không nên quên rằng Mộc Như Lam là một kẻ biến thái.

“Khiêm Nhân có muốn được em ăn luôn không?” Mộc Như Lam nghiêng đầu cười hỏi, trông cô nghiêm túc thực sự, không có vẻ gì là tán tỉnh đùa cợt.

Mặc Khiêm Nhân hơi hạ mi mắt, Mộc Như Lam đã bắt đầu có kiểu suy nghĩ như vậy rồi sao? Đây là một tin xấu, không phải tên biến thái nào cũng có ý muốn ăn thịt người ngay từ đầu, nhất định phải có nguyên nhân nào đấy, từ đó mới nảy sinh ham muốn rồi bắt đầu nếm thử, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai thứ ba, cứ thế thành thói quen, vốn hắn tưởng loại biến thái hiền lành như Mộc Như Lam sẽ không bao giờ nảy sinh ra ý muốn này.

“Với người khác em cũng có suy nghĩ như thế sao?” Hắn kéo bàn tay dính đầy nước miếng của Mộc Như Lam qua, mặt không biến sắc nhưng lỗ tai lại đỏ bừng.

“Chỉ có Khiêm Nhân mới làm em cảm thấy thèm ăn.” Mộc Như Lam dịu dàng đáp, đôi mắt trong vắt dần bao phủ sương mù, xinh đẹp mà ma quái, “Khiêm Nhân là của em, từ đầu đến chân đều là của em, ngay cả một sợi tóc cũng là của em. Nếu anh phản bội em, em sẽ ăn sạch anh luôn đấy.” Không phải chế thành rối mà là ăn sạch, ăn hết sạch, cả xương cốt cũng không chừa, như vậy sẽ chẳng còn ai có thể giành hắn với cô nữa, ha ha ha...

Xem ra trận lau súng cướp cò hôm nay hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Mộc Như Lam.

Đối với chuyện Mộc Như Lam nảy sinh ham muốn độc chiếm với mình, Mặc Khiêm Nhân không hề cảm thấy bài xích, tuy ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng hắn rất vui sướng, vì có cảm giác nên mới có ham muốn độc chiếm, mặc dù vẫn còn tồn tại một vài hạt sạn nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ quét sạch tất cả.

Bỗng có tiếng gõ cửa, giọng nói vui vẻ của Mina vang lên, “Lam Lam, Lam Lam cậu dậy chưa? Dậy mau nào, chúng ta đi chơi!”

“Cậu có thể nhỏ tiếng lại không?” Giọng nói lạnh nhạt của Thư Mẫn cũng truyền vào.

“Nhỏ tiếng sao mà gọi người ta dậy cho được?”

“Tiếng của cậu có thể đánh thức cả khách sạn ấy chứ.”

“Này!”

Mộc Như Lam nói cho họ biết mình đã dậy, cô đứng lên cầm quần áo vào phòng tắm thay đồ, chưa đầy hai giây sau lại chạy ra tìm quần lót, còn lẩm bẩm rằng quần lót ướt mặc thật khó chịu, Mặc Khiêm Nhân không thể không đắp chăn kín đến tận đầu, cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh, rõ ràng hắn luôn có khả năng tự kiềm chế hơn người cơ mà...

Sửa soạn xong xuôi, Mộc Như Lam nhờ Mặc Khiêm Nhân buộc một chùm tóc đuôi ngựa, sau đó mới đi xuống lầu. Mina và Thư Mẫn đang chờ cô tại bàn cơm, Mộc Như Lam bảo muốn ra ngoài mua chút đồ, làm Mina không khỏi tự hỏi liệu có phải là dì cả đã ghé cô chơi hay không.

Có thể là vì dưới chân núi Alps rất yên tĩnh, không có ánh đèn neon, không có cuộc sống về đêm nhộn nhịp sôi động, cũng có thể là vì ban ngày chơi đã mệt nên tối qua rất nhiều người đi ngủ sớm, thành ra sáng nay trên đường cái đông người hơn một chút.

Evian có vài cửa hàng thời trang nhưng chúng đều nằm gần trung tâm thị trấn nên Mộc Như Lam phải băng qua khách sạn mới đến được. Cô lại gặp McGee, đầu hắn nhễ nhại mồ hôi, không biết đã chạy hết bao nhiêu vòng. Thấy Mộc Như Lam, hắn nở một nụ cười tỏa nắng, “Hey! Lan, cô đi đâu thế?”

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, “Tôi đi mua vài thứ. McGee, hôm qua anh gọi điện thoại cho tôi à?”

McGee ngại ngùng, “Ha ha, tôi cũng muốn gọi nhưng lại thấy đường đột quá nên thôi.”

Mộc Như Lam quan sát hắn một hồi, nụ cười vẫn thường trực trên môi, “Vậy à... thế thì, bye bye.”

“Cô định đi đâu mua đồ thế? Tôi đi cùng cô.”

“Cảm ơn nhưng không cần đâu, người anh ẩm mồ hôi cả rồi, mau về thay đồ đi kẻo bị cảm.”

Tạm biệt McGee, Mộc Như Lam tiếp tục mỉm cười bước đi. Bỗng nhiên, bước chân của cô khựng lại, cảm giác được có ai đó đang nhìn mình từ tầng ba khách sạn, cô ngẩng đầu lên, thế nhưng chỉ thấy một khung cửa sổ mở toang, rèm cửa màu vàng bay lất phất.

Lại là ảo giác? Mộc Như Lam hạ tầm mắt, tiếp tục ngâm nga tiến về phía cửa hàng trang phục.

Tầng ba khách sạn, phòng số 303.

Một người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc đứng trước cửa sổ nhìn cô gái phía dưới đang dần đi xa, hắn nhếch miệng cười thích thú, chiếc điện thoại đen trên tay lóe lên những tia sáng lạnh thấu xương.

Điện thoại trong túi áo Mộc Như Lam rung lên, cô vừa đi vừa mở ra xem, gọi đến là một số lạ, Mộc Như Lam im lặng nhìn nó trong chốc lát, thấy đối phương không có ý định ngắt cuộc gọi, cô nhận máy, “Hello?”

Vẫn như tối hôm qua, đầu dây bên kia im phăng phắc tựa điện thoại của quỷ.

Mộc Như Lam nhẹ giọng gọi thử, “Jack?”

Người nọ không im lặng nữa mà bắt đầu cười trầm, cái kiểu cười như là giấu trong lồng ngực, khiến người ta không thể nào nghe rõ.

Mộc Như Lam nhìn về phía anh chàng hoạ sĩ đẹp trai đang ngồi trước tiệm bánh ngọt mà vẫy tay chào hỏi, cô mỉm cười gật đầu, chân vẫn đều đều bước đến cửa hàng trang phục.

“Anh đang ở đâu?” Mộc Như Lam cười hỏi.

Sau vài giây im lặng, bên kia truyền đến một giọng nam khàn khàn, “Nói cho cô biết thì cô sẽ một mình tới đây gặp tôi sao?”

“Vì sao lại là tôi?” Mộc Như Lam đi vào cửa hàng trang phục, vừa nghe điện thoại vừa lựa quần áo cho Mặc Khiêm Nhân. Ở địa điểm đã định có rất nhiều số điện thoại giống nhau phần đuôi, vậy mà hắn lại run rủi chọn trúng cô, không biết nên gọi đây là bất hạnh của cô hay là bất hạnh của Jack.

“Đến lúc đó cô sẽ biết.”

“Địa điểm?”

“Có vẻ cô rất hứng thú với tôi.”

“Dĩ nhiên.” Cô cực kì mong đợi cuộc chạm trán với tên biến thái đầu tiên mình gặp, nhất định nó sẽ vô cùng mạo hiểm và kích thích.

“Cô cam đoan vị tiên sinh kia sẽ không đi cùng?”

“Nếu anh sợ hắn đến thế thì được thôi.”

Bên kia đột ngột cúp máy, tựa hồ đã bị câu nói của Mộc Như Lam chọc giận.

Mộc Như Lam cất điện thoại, nụ cười trên môi ngày một thâm trầm, rốt cuộc hắn cũng không phụ sự kì vọng của cô, trước đây mỗi khi xem phim kinh dị, cô vẫn luôn mong đợi nửa đêm sẽ có quỷ gọi điện cho mình.

Nhân viên cửa hàng đỏ mặt đưa quần áo cho Mộc Như Lam, thanh toán tiền xong, bỗng sực nhớ đến một điều, cô cười ôn nhu hỏi, “Có quần lót nam không?”