Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 210: V59.1 Làm hư (1)

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Trung tâm giải trí lớn nhất Hồng Kông – lầu Yên Hồng.

Đám Lâm Ngọc Nhan Lý Tiểu Thanh tụ tập trong căn phòng trên tầng cao nhất, lúc này bọn họ đều đã đứng cùng một thuyền.

“Vậy là, sau này Mộc Như Lam cũng giống chúng ta à?” Kha Vãn Nhu chợt lên tiếng, ánh mắt mang đầy sắc thái nghi ngờ, Mộc Như Lam giống bọn họ... Dơ bẩn và phàm tục giống bọn họ, làm tất cả vì tiền giống bọn họ, có hỉ nộ ái ố giống bọn họ. Mộc Như Lam như vậy làm cô ta không còn cảm thấy quá xa vời và tự ti nữa.

“Hừ, tôi chỉ biết nó là hạng phản trắc.” Lý Tiểu Thanh lạnh lùng nói, Kha Xương Hoàng cưng nó lâu đến thế mà nó lại sẵn sàng bán đứng lão vì tiền. Không ngờ cũng có ngày Kha Xương Hoàng nhìn lầm người!

“Dù sao thì sau hôm nay, Kha gia sẽ là của chúng ta, cả Hồng Kông cũng là thiên hạ của chúng ta!” Gương mặt Hùng Lệ Lệ không giấu nổi vẻ hưng phấn.

Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt cùng nhếch môi cười, nhẹ nhàng cụng ly uống mừng thiên hạ sắp về tay bọn họ. Bọn họ không sợ Mộc Như Lam không xuống tay được, bởi vì hôm nay đi coi quẻ trong chùa, người giải quẻ đã nói, kẻ thứ ba mới là kẻ tàn nhẫn nhất. Mà trừ bọn họ ra, kẻ thứ ba chẳng phải chính là Mộc Như Lam sao? (MDL: À vâng, hẳn rồi)

Điện thoại của Kha Thế Vinh bỗng đổ chuông, Kha Thế Vinh vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Mộ Như Lam, “Cậu cả ơi làm sao bây giờ? Vừa nãy cháu đứng ngoài thư phòng ông ngoại, nghe ông ngoại nói với bà ngoại Junko là cậu hai ngoan ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, nếu cậu út không muốn kế thừa Kha gia thì ông ấy sẽ giao Kha gia cho cậu hai! Thật vô lý, cậu cả...”

Sắc mặt Kha Thế Vinh ngay tức khắc khó coi đến cùng cực.

“Sao vậy? Ai thế? Có chuyện gì thế?” Kha Thế Kiệt thấy mặt ông ta đột nhiên biến sắc thì sợ đã xảy ra chuyện nên vội hỏi.

Kha Thế Vinh hầm hầm liếc Kha Thế Kiệt một cái, tuy chưa biết lời Mộc Như Lam nói là thật hay giả nhưng nó đã gợi lên lòng nghi ngờ và ganh tị của Kha Thế Vinh với Kha Thế Kiệt phòng. Ông ta gượng gạo đáp, “Không có gì, tôi ra ngoài một chút, chú ở đây chờ điện thoại với họ đi.” Chờ điện thoại báo tin Kha Xương Hoàng nhập viện.

Kha Thế Kiệt nhíu mày, trực giác cảm thấy như Kha Thế Vinh đang nhằm vào mình. Kha Thế Kiệt chung quy mang gien của Lý Tiểu Thanh, bình thường giả bộ khép nép trước mặt Kha Xương Hoàng nhưng thực ra cũng ghê gớm lắm chứ chẳng vừa, ông ta quyết định về Kha gia ngay, nếu chẳng may Kha Thế Vinh có bất ngờ chơi chiêu hãm hại thì ông ta sẽ nói thẳng với Kha Xương Hoàng là Mộc Như Lam và Kha Thế Vinh hợp tác hại ông ta!

Kha Thế Vinh mặt mày bình tĩnh đi nhanh ra ngoài, tay cầm điện thoại nói chuyện với Mộc Như Lam, “Cháu đang ở đâu?”

Mộc Như Lam nói cho Kha Thế Vinh địa chỉ, còn dặn ông ta cẩn thận đừng để người khác bắt được hành tung, vì cô phát hiện mình bị người của Kha Xương Hoàng theo dõi, đây là dấu hiệu nghi ngờ, nếu Kha Thế Vinh vô ý dẫn kẻ theo dõi tới đây thì xôi hỏng bỏng không.

Kha Thế Vinh tuy tức Mộc Như Lam vì chuyện này mà quên mất không bỏ độc Kha Xương Hoàng nhưng vẫn lái vòng vèo qua mấy con đường theo lời cô dặn, muốn tra tung tích ông ta nay khó càng thêm khó, cuối cùng chiếc xe dừng lại cách bến cảng hai con đường, tự ông ta lặng lẽ đi tới bến cảng. (xem chương trước)

Bến cảng này đã bị bỏ hoang kể từ khi người ta xây xong bến cảng mới, nơi đây giao thông bất tiện, xung quanh hầu như không có người ở, nhất là sau lần Ive ở lại đây, ngọn đèn đường đơn lẻ đã hỏng hẳn.

Kha Thế Vinh thấy xung quanh tối đen như mực, thầm rủa thế quái nào Mộc Như Lam lại muốn gặp ông ở cái chỗ này? Vừa lạnh vừa tối!

“Cậu cả!” Một tiếng gọi khẽ vang lên, Kha Thế Vinh để ý thấy phía trước có ánh đèn lóe lên, Mộc Như Lam cầm một cây đèn pin vẫy tay với ông ta.

Kha Thế Vinh cau mày đi tới.

Kha Thế Vinh đi đến trước cửa, gõ mấy cái, chốc lát sau nghe thấy bên trong cô tiếng bước chân, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Mộc Như Lam soi đèn pin bên ngoài, cô thăm dò bốn phía, lại thăm dò sau lưng Kha Thế Vinh, lén lút như đi ăn trộm, “Có ai theo dõi không?”

Kha Thế Vinh nghi hoặc nhíu mày, “Không có.”

“Có ai biết cậu đến đây không?”

“Không.”

“Thế à...” Âm cuối mơ hồ dừng nơi cuống họng làm người ta khó thể nào nghe rõ. Theo động tác mở cửa của Mộc Như Lam, ánh sáng đèn pin chiếu tới, soi rõ nụ cười dịu dàng đến quỷ dị trong đêm, “Vậy cậu vào nhanh lên.”

Kha Thế Vinh nhìn căn biệt thự trống không, ngần ngừ bước vào, “Cháu đến đây làm gì? Đèn đâu?”

Xung quanh im phăng phắc, duy chỉ có tiếng bước chân và hít thở của hai người, vô hình trung đem lại một cảm giác căng thẳng bất an.

“Đèn hư rồi. Chỗ này có vẻ hẻo lánh, thích hợp để cháu làm việc.” Mộc Như Lam nhếch môi nói, Kha Thế Vinh còn chưa kịp ý của cô là gì thì đã nghe cô hô lên, “Cậu cả, cậu mau lại đây, cháu phát hiện một thứ rất hay ho ở dưới này!” Mộc Như Lam kéo Kha Thế Vinh đến chỗ tủ âm tường dưới gầm cầu thang rồi chiếu đèn pin xuống dưới, nom hết sức hưng phấn.

Kha Thế Vinh cau mày nhìn theo ánh đèn của Mộc Như Lam, chỉ thấy một chiếc thang rỉ sét và nền đất ẩm ướt loang lỗ, mùi thịt thối xộc vào mũi làm ông ta khó thể nào chịu được, “Chỗ này thì phát hiện được cái gì? Vàng hay là châu báu?”

“Cậu lợi hại quá, bên trong thật sự có châu báu, theo cháu thấy thì còn khủng hơn cả tiền tài Kha gia.” Mộc Như Lam mỉm cười, “Cậu muốn xuống xem không?”

Trực giác Kha Thế Vinh cảm thấy không ổn, ông ta chưa bao giờ đặt chân đến một nơi âm u ẩm ướt như thế này, trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng nghe Mộc Như Lam nói vậy thì vẫn không khỏi tò mò, dưới đó có cái gì mà thối thế? Có cả châu báu nữa? Chẳng lẽ là giống trong phim, châu báu giấu dưới lòng đất, có người canh giữ, sau đó người canh giữ chết nên thi thể bốc mùi?

Mộc Như Lam thấy Kha Thế Vinh vừa tò mò vừa chần chừ thì vỗ cánh tay ông ta an ủi, “Không sao, bên trong cũng chẳng có quái vật gì, cháu xuống trước rồi soi đèn cho cậu cả nhé?”

Dứt lời, cô nhét đèn pin vào tay Kha Thế Vinh, “Cậu cả soi đèn cho cháu đi, lát nữa cậu thả đèn xuống, con sẽ soi cho cậu.”

Mộc Như Lam mất cảnh giác như vậy làm trong lòng phòng Kha Thế Vinh thả lỏng một ít, chắc con nhãi này chả dám giở trò gì đâu.

Đèn pin giúp Mộc Như Lam chiếu sáng thang cuốn, Mộc Như Lam đáp xuống đất, phủi phủi đống rỉ sét dính trên tay rồi vẫy tay với Kha Thế Vinh, Kha Thế Vinh ném đèn pin cho Mộc Như Lam, nhờ ánh đèn của cô, ông ta nhăn nhó đi xuống, nghĩ nhất định bộ đồ tây của mình đã dính cả mớ bụi bặm rồi, con nhãi chết tiệt kia khôn hồn thì kiếm được thứ gì hay ho một chút, bằng không ông ta sẽ dạy nó một bài học! Không đi lo chuyện chính mà cứ bày trò làm mất thời gian của ông ta!

Chiếc thang lung lay lạch cạch vì trọng lượng của Kha Thế Vinh, ông ta cẩn thận đạp lên mấy bậc thang Mộc Như Lam chiếu sáng, cảm giác tay mình dính không ít rỉ sắt, gương mặt ông ta mỗi lúc một nhăn nhó.

Mộc Như Lam nhìn con mồi từ từ tiến vào cạm bẫy, nụ cười trên môi càng sâu thêm, hiền lành mà nguy hiểm.

Giày da đạp lên mặt đất phát ra một tiếng trầm trầm, Kha Thế Vinh nhìn hai tay đầy rỉ sắt, tức tối phủi đi, ông ta xoay người nhìn Mộc Như Lam đứng sau mình, “Đồ gì đâu?”

“Trước mặt cậu kìa.” Mộc Như Lam dịu dàng nói, đèn pin hướng ra trước mặt Kha Thế Vinh, ông ta quay đầu lại, bắt gặp một cô gái mắt không đồng tử đang nhìn ông ta chằm chằm, sắc mặt trắng bệch, tóc đen ẩm ướt, thoạt nhìn hệt như một nữ quỷ.

“A!” Kha Thế Vinh tái mặt giật lùi về sau, đụng phải người đứng sau, ông ta kinh hoảng quay đầu nhìn thì lại thấy một gương mặt trắng toát, sợ tới mức cuống cuồng lui về hướng ngược lại, vì loạn quá nên chân trái mắc chân phải, té huỵch xuống đất.

“Ha ha ha...” Cầm đèn pin chiếu lên mặt mình, Mộc Như Lam cười khẽ như một đứa con nít vừa chơi khăm thành công.

Kha Thế Vinh ngồi dưới đất nhìn cô, không biết là sợ hay là tức, ông ta thở dốc, mắt trừng Mộc Như Lam, “Mày làm cái quái gì thế?! Muốn chết hả?!”

“Sao cậu cả sợ dữ vậy? Một người muốn giành tài sản Kha gia và giết cả cha ruột sao có thể yếu bóng vía như vậy được? Gan bé thật đấy.” Mộc Như Lam lắc đầu cười, chợt nhìn thấy gì đó, cô chiếu đèn lên trên đầu Kha Thế Vinh, “Dòi rơi xuống đầu cậu rồi kìa.”

Kha Thế Vinh nhăn nhó ngẩng đầu, nào ngờ đập vào mắt lại là hình ảnh dòi trắng lúc nhúc trong bụng xác chết, dạ dày ông ta cuộn trào, ông ta vội vàng xoay người chạy tới một chỗ trống gần đó rồi nôn khan mấy cái, thật kinh tởm...

Mộc Như Lam thong thả đi qua, tiện tay cầm lấy cây gậy đánh gôn cô đặt ở góc tường...

“Cậu cả.” Kha Thế Vinh đang nôn khan thì nghe thấy tiếng của Mộc Như Lam, theo phản xạ, ông ta quay đầu lại nhưng chỉ tới kịp nhìn lướt khuôn mặt tươi cười của cô, ngay sau đó có một thứ gì đó vụt tới, đầu và hai má Kha Thế Tình đau điếng, ông ta ngã lăn ra đất, cơ hồ sắp ngất xỉu.

Mộc Như Lam mỉm cười dịu dàng, cô nhàn nhã đi bật đèn, ngọn đèn màu đỏ bừng sáng chói lòa làm Kha Thế Vinh không mở nổi mắt.

“Chà, xin lỗi cậu cả nhiều nha, nhưng nếu không giết cậu thì cậu sẽ đi giết những người cháu thích mất.” Đôi mắt Mộc Như Lam thoáng chút buồn bã, cô vung gậy lên cao rồi nện xuống đầu ông ta không chút thương tiếc, máu văng tung tóe tạo thành những đường cong, trong đó có vài giọt bắn lên mặt Mộc Như Lam.

“Thật không thể tha thứ, ta đã cố gắng gìn giữ tình cảm và sự ấm áp ấy biết bao, vậy mà bọn mi lại dám cướp mất, đồ hư đốn, ai hư sẽ không được kẹo, và cũng không cần sống làm gì nữa.” Mộc Như Lam vừa cười nói vừa đập gậy tới tấp, lúc này nó đã dính đầy máu đỏ, Kha Thế Vinh nằm tắt thở dưới đất, đầu be bét máu.

Một hồi lâu sau cô mới ngừng tay, nụ cười trên môi vẫn rất đỗi dịu dàng, máu tươi nhuộm đỏ cả cây gậy cô cầm, tựa như một thiên sứ bước ra từ địa ngục, miệng cười thánh khiết, tay cầm kiếm máu...

Mộc Như Lam xoay người đi tắt đèn, cây gậy rỏ máu để lại trên mặt đất một chuỗi hạt màu đỏ, lúc đi ngang cái xác chết bị treo lên móc áo, Mộc Như Lam dừng chân, cầm cây gậy lướt nhẹ qua môi cô ta như đang điểm son, đoạn, cô gật đầu hài lòng, “Ừm, thế này nhìn đẹp hơn, ở lâu trong này đúng là cực khổ, không biết cô đã làm gì mà lại khiến anh Ive có tiếng lịch thiệp với phụ nữ tức giận đến mức treo cô ở đây cho dòi gặm nhấm, ha ha... Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Mộc Như Lam thân thiện vẫy chào cô ta rồi leo lên thang cùng cây gậy đánh gôn, xác chết phía sau da dẻ trắng bệch, môi đỏ rợn người, tròng mắt không đồng tử nhìn bóng lưng của Mộc Như Lam, nỗi khiếp đảm khi còn sống đọng lại trên gương mặt.

Những sinh vật như biến thái, có lẽ cả ma quỷ cũng sợ không dám tới gần.