Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 231: V65.3 Chinh phục (3)

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Ngay lập tức cả hành lang im phắt đi, tất cả mọi người nhìn về phía tên con trai vừa lên tiếng, hắn trỏ ngón cái xuống dưới làm cả bọn háo hức bu lại xem, nhưng đáng tiếc họ chỉ có thể nhìn thấy một bộ váy trắng cùng một mái tóc dài đen mướt.

“Phải gái đẹp không?”

“Nhìn thì có vẻ đẹp.”

“Đẹp hơn đứa Tử Viên lần trước không?”

“Xì, nhỏ đó mà đẹp gì, tôi đẹp hơn nó nhiều.” Liễu Phong Phong ẻo lả chắp lan hoa chỉ.

“Thằng gay này xê ra coi.”

“Nói chung, mọi người mau mau chuẩn bị đi.” Hoắc Dạ Chu ngồi chơi máy tính dưới đất thờ ơ nói, những người xung quanh nghe thế thì phấn khích không thôi, chuẩn bị cái gì? Đương nhiên là chuẩn bị làm cô ta hiểu rõ ai mới là trùm. Tại Lưu Tư Lan cô ta có thể là một hội trưởng uy quyền ngập trời, nhưng ở Mộ Hoa thì đừng mơ, dù có được quốc gia coi trọng cũng đừng mơ!

Không hề biết rằng đám bạn học tương lai đang hưng phấn chuẩn bị chỉnh mình, Mộc Như Lam tới phòng hiệu trưởng, gặp được vị hiệu trưởng với quyết tâm chỉnh đốn Mộ Hoa, đó là một thanh niên trông rất ngay thẳng, tiếp đãi Mộc Như Lam xong, anh ta thành khẩn lên tiếng, “Trò Kha, tôi nhờ trò một chuyện được không?”

“Vâng?”

“Sau nửa năm theo dõi, tôi nhận ra nguyên nhân học sinh không chịu học là vì chúng quá thông minh, không có hứng thú với những kiến thức tẻ nhạt trong sách vở. Hơn nữa chúng quá ư kiêu ngạo, tôi mời hết giáo viên này sang giáo viên khác mà ai cũng bó tay, chỉ cần không vừa ý một chút là chúng sẽ tìm cách gây rối, các giáo viên chịu không nổi phải bỏ cuộc…”

“Xin hỏi, trọng tâm là gì?” Mộc Như Lam mỉm cười cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của anh ta, tình huống anh ta kể giống hệt lớp F Lưu Tư Lan trước đây, có điều bên này ác và quá đáng hơn nhiều, bởi thủ đô là thiên hạ nhà bọn họ, các thái tử chưa bao giờ phải hạ mình nhân nhượng người khác.

Lương Khâm Luân nâng kín, che đi đôi mắt đầy dã tâm trên khuôn mặt nhã nhặn, “Tôi muốn nhờ trò Kha hỗ trợ bồi dưỡng hứng thú học tập của các học sinh.”

“Xin hỏi ý thầy là gì?”

“Là trò dạy học cho chúng.”

Mộc Như Lam im lặng vài giây, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, “Ngài hiệu trưởng đề cao tôi quá. Dạy học là việc của giáo viên các ngài mà.” Trong lớp hầu hết là những người lớn tuổi hơn cô mà vị hiệu trưởng hiền lành này lại muốn cô giảng bài cho họ? Chà, phía dưới sẽ có người ném trứng thối vào cô cho xem.

“Xin đừng xem nhẹ bản thân, tôi nghĩ với Kha tiểu thư thì kiến thức trung học chỉ là chuyện đơn giản, thay vì lãng phí hai tháng để nghe giáo viên giảng những thứ mà trò đã hiểu từ lâu, chi bằng chính trò lên bục giảng, vừa củng cố kiến thức có sẵn, vừa nâng cao khả năng lãnh đạo và năng lực diễn thuyết của trò, việc này rất có lợi cho cuộc sống đại học nửa năm sau và cho tương lai khi trò bước ra xã hội…”

Có vẻ ngay từ đầu, ý định của anh ta đã là để Mộc Như Lam tới đây dạy học chứ không đơn thuần là làm học sinh trao đổi.

Lương Khâm Luân nghĩ bụng, cấp trên đã bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng Mộc Như Lam rồi, đây là thử thách đầu tiên mà họ dành cho cô. Vốn dĩ nếu hội học sinh Lưu Tư Lan phản đối thì họ sẽ liên hệ ban giám hiệu Lưu Tư Lan, không ngờ thư mời lại được một cô gái tên Thư Mẫn chấp thuận. Vậy cũng tốt, tránh cho Mộc Như Lam và những người khác sinh lòng nghi ngờ, phải thế mới thấy được hiệu quả rõ ràng nhất.

Sau cùng Mộc Như Lam vẫn chấp nhận đề nghị của đối phương, thái độ của anh ta rất ân cần, ngẫm một chút về hoàng thành sau lưng Mộ Hoa, cô có thể đoán được vài chuyện.

Cầm theo sách vở và chiếc ô mà Lương Khâm Luân đưa cho, Mộc Như Lam rời phòng hiệu trưởng tới khu dạy học, nhìn chiếc dù hết sức khả nghi trên tay, cô nhếch môi cười, xem chừng sắp có chuyện vui.

Bên thư trai, trên hành lang tầng ba, một cậu con trai dựa người vào lan can gỗ lim uể oải nhìn xuống, lâu lâu ngáp một cái, cậu vò vò đầu, mắt rưng rưng nước muối sinh lý, sao cái cô Mộc Như Lam kia còn chưa chịu tới? Cậu buồn ngủ gần chết rồi.

Đầu càng ngày càng gục xuống, đột nhiên phía sau có một tấm bảng con bay ra đập bốp vào đầu cậu ta, vung lên mái tóc đen một đống phấn trắng.

“Đồ khờ! Không được ngủ! Muốn chết à! Nhỏ đó tới chưa?” Một giọng nói nóng nảy từ trong vang lên.

Năm ba ở đây chỉ có ba lớp, mỗi lớp chỉ có mười lăm học sinh, cái bảng đen vừa nãy là do lớp trưởng lớp số một ném ra. Lớp trưởng ba lớp được xưng là tam đại đầu sỏ Mộ Hoa, và cũng là những vị thái tử có gia thế thân phận vượt trội hơn hẳn những người khác.

Thời Ngũ mơ màng tỉnh dậy, trong mắt phủ một lớp sương mệt mỏi. Quay đầu sang trái, cậu chẳng thấy gì cả, quay đầu sang phải, cậu ngẩn người ngơ ngác, nhìn chăm chăm về phía cả buổi. Cùng với quả đầu rối bù, trông cậu chẳng khác gì một tên khờ ngây thơ.

Mộc Như Lam đứng ở đầu cầu thang nhìn cậu con trai lạ mặt ngốc nghếch, cô nghiêng đầu, lại có trò gì đây? Ban nãy trên cầu thang cô thấy rất nhiều hạt thủy tinh nhỏ trong suốt, nếu cô không tình cờ cầm ô đụng phải đống hạt dưới chân thì nhất định đã ngã lăn quay trên cầu thang rồi, tuy chỉ là trò chơi khăm đơn giản nhưng cũng đủ làm người sập bẫy không biết giấu mặt vào đâu.

“Tiểu Ngũ nhìn thấy thiên sứ…” Thời Ngũ thì thào đi về phía Mộc Như Lam, còn vươn hai tay như chuẩn bị ôm ai, Mộc Như Lam bình tĩnh giơ ô lên, nắm chóp ô chĩa tay cầm vào ngực Thời Ngũ, ngăn không cho cậu ngốc này sáp tới.

Cậu ngốc bị chiếc ô chặn lại không tới gần Mộc Như Lam được, giậm chân tại chỗ vài giây thì mới có phản ứng, cậu lui một bước nhỏ, xoa ngực lẩm bẩm, “A… Không phải mơ…” Ngáp dài một cái, khóe mắt cậu chảy ra giọt nước đáng yêu, buồn ngủ quá…

Thấy Thời Ngũ tự dưng rời khỏi vị trí trông coi, người ngồi sát tường nhoài đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện bóng dáng Mộc Như Lam, nhưng vì có Thời Ngũ che lại nên hắn chỉ có thể thấy được bộ váy trắng và mái tóc đen bị gió thổi phất phơ.

Cánh tay, đầu, và đùi của lớp trưởng lớp hai Tô Bắc Thiệu vẫn còn quấn băng kín mít, hắn nhăn mặt nhìn ra người, có hơi tò mò về cô gái tên Mộc Như Lam mà người lớn thường xuyên nhắc tới, nhưng vì vướng Thời Ngũ nên hắn chỉ nhìn thấy một chân của Mộc Như.

Phần lớn nam sinh lớp số hai ai cũng mang ít nhiều vết thương, tất cả đều do đám bắt cóc đánh đập, vốn bọn họ không cần đi học nhưng vì Tô Bắc Thiệu bị lão Tô mắng, trong lòng không phục nên rời khỏi bệnh viện, vì thế những cậu con trai khác cũng theo tới đây, có xu hướng chuyển dần dần từ huynh đệ sang người hầu.

Các thiếu niên tưởng cứ ngỗ nghịch là sẽ thoát khỏi con đường mà người lớn vẽ sẵn cho họ, nhưng làm sao đám nghé con bọn họ chọi lại mấy lão yêu quái hơn họ mấy chục tuổi được? Tất cả đều nằm trong dự tính, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thôi, họ sẽ lột xác hoàn toàn.

Hiện tại, mồi lửa…

Mộc Như Lam bất đắc dĩ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Ngũ đần! Tránh ra mau!” Tô Bắc Thiệu mất kiên nhẫn hô to, tuy bắt nạt người khác rất vui nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng góp chân, tiếng ông nội mắng hắn vô dụng chẳng biết làm gì ngoài đánh nhau vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn đây này.

Thời Ngũ chớp mắt, chậm chạp tránh sang bên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Như Lam.

Tại lớp số ba cạnh đó, có người căng dây bắn nhắm vào Mộc Như Lam, chỉ chờ Thời Ngũ tránh ra là họ sẽ bắn ngay. Đạn là phân chim bọc giấy, tài nguyên từ con vẹt mà lớp trưởng lớp số ba nuôi trong lớp. Học kỳ trước hoa khôi học viện Tử Viên đã bị bắn vào mặt phát khóc, vô dụng.

Dù phụ huynh và hiệu trưởng có cấm họ dùng bạo lực thì các thiếu niên bướng bỉnh vẫn có thừa cách bắt nạt người khác, với mấy đứa con gái nũng nịu thì lại càng dễ dàng hơn nữa.

Một cục khăn giấy bọc phân chim lao vút tới, Mộc Như Lam bình tĩnh ấn chốt bật ô, nhanh tay che ra đằng trước chặn lại vật công kích. Tốt lắm, cô đã biết tác dụng của các ô này rồi, cũng biết chương trình dạy cho đám nhỏ bướng bỉnh này vừa tăng thêm một mục.

Phen tấn công thất bại làm mọi người bị bất ngờ, ngẩn ra nhìn chiếc ô xanh lam.

“Thành tích thì tồi mà lễ nghi cũng tệ vô cùng.” Giọng nói mềm mỏng mà không chút khách khí vang lên sau mặt ô, tựa như nước mưa, nó dễ dàng thẩm thấu qua lớp vải quần áo, làm họ lạnh căm căm.

Nhóm thiếu niên giật mình, sau đó tỏ vẻ khinh thường, trong đám học sinh trao đổi đến Mộ Hoa trước đây cũng có một con nhỏ ngớ ngẩn lậm tiểu thuyết, lúc mới vào thì mạnh mồm mạnh miệng lắm, bày đặt ra vẻ nữ hoàng uy quyền làm ba lão đại hứng thú, cuối cùng cũng bị nạt cho chạy mất dép đấy thôi?

Tô Bắc Thiệu cau mày, kì lạ, giọng nói này…

“Chậc, lại một đứa ngớ ngẩn tới phá giấc ngủ của mình.” Một giọng nói lười nhác vang lên từ lớp số một, một thiếu niên với gương mặt y đúc Thời Ngũ đi ra, mặc dù thần sắc của hắn cũng lờ đờ như Thời Ngũ nhưng trông hắn không ngốc chút nào, trái lại ánh mắt còn phảng phất nét lạnh lùng sắc bén.

Xem ra lời Mộc Như Lam vừa nói đã chọc tức vài người.

Thời Ngũ quay đầu nhìn anh cả nhà mình, “Thời Nhất, có thiên sứ kìa.” Vì đang đứng tựa vào vách tường bên cạnh Mộc Như Lam nên Thời Ngũ thấy được mặt cô, cậu nửa mơ nửa tỉnh chỉ về phía Mộc Như Lam.

“Em lại mơ rồi.” Khi còn trong bụng mẹ em trai hắn đã không hấp thu đủ dưỡng chất vì phải tranh với những anh em khác, trước lúc chào đời còn bị khó thở vài giây dẫn đến đầu óc không được bình thường, lời nói của một người như thế, thường mọi người sẽ không quá quan tâm.

Mộc Như Lam chậm rãi thu ô về, mặt ô lúc này đã dính đầy phân chim, mùi thối bốc lên khiến người ta không thể nào vui nổi.

Nụ cười tắt phụt, Mộc Như Lam nhíu mày, hơi thở nghiêm nghị của hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan bắn ra, ánh mắt ấy khiến Tô Bắc Thiệu nhận ra ngay tức khắc, hắn khiếp sợ thốt lên, “Là cậu?!” Chết tiệt, cô gái đó chính là Mộc Như Lam?

Mộc Như Lam thản nhiên gật đầu với Tô Bắc Thiệu, sau đó cầm ô đi tới lớp số ba.