Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 237: V67.2 Khiêm Nhân (2)

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Lão Mặc ngồi ở ghế chủ, bên trái là Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam và Tô Trừng Tương, bên phải là lão Tô, mẹ Mặc và Mặc Vô Ngân, vốn họ ngồi như vậy chỉ để tiện nói chuyện chứ không có ý gì sâu xa, vậy mà lúc này nó lại khiến ba người bên trái bị cả bàn chú ý.

“A ha ha… Chị Trừng Tương sùng bái anh em ghê!” Mặc Vô Ngân thấy không ổn nên vội lên tiếng pha trò, cô u ám liếc Tô Trừng Tương một cái, chuyện ban nãy chẳng những không khiến chị ta mất hy vọng mà còn khơi dậy ý chí tranh đoạt sao?

Mặc Vô Ngân nói vậy làm bầu không khí quái dị thoáng chốc dịu đi.

“Ra là thế…” Mẹ Mặc nói thầm mà ánh mắt vẫn chưa hết nghi ngờ, tâm trạng cũng bớt vui theo. Dù sao bà cũng là người từng trải, nhiều chuyện chỉ cần ngẫm chút đã hiểu.

“Cũng đúng, Trừng Tương nhà tôi từ nhỏ đã thích bám Khiêm Nhân, mỗi lần các ông đi thành phố K là con bé đều đi theo, nhớ không? Bây giờ cả ngành học cũng giống Khiêm Nhân.”

“Ừ, tôi nhớ.”

Hai ông lão thiếu tinh ý hồi tưởng lại khoảng thời gian trước kia, còn những ai đã hiểu rõ trong lòng thì vẻ mặt khác nhau, tâm tình phức tạp.

Tô Trừng Tương nhìn lướt qua Mặc Vô Ngân, đoạn cúi đầu im lặng dùng cơm.

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, Mộc Như Lam vẫn mỉm cười.

Không ai nói chuyện, bữa tối trôi qua trong không khí lạnh lẽo.

Mặc Khiêm Nhân bỏ bát đũa xuống, lạnh mặt nhìn Tô Trừng Tương, “Tôi đưa cô ra ngoài.”

Tô Trừng Tương căng thẳng nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy, tự nhiên tạm biệt mọi người rồi theo Mặc Khiêm Nhân ra ngoài.

Mặc Vô Ngân thấp thỏm nhìn sang Mộc Như Lam thì thấy cô đang tán gẫu cùng lão Mặc và lão Tô, mẹ Mặc thò đầu ra khỏi cửa bếp, dùng ánh mắt gọi Mặc Vô Ngân vào.

Gió rét vù vù giữa đêm tối mịt mờ, mùa xuân đã gần kề mà gió lạnh vẫn quanh quẩn không chịu rời đi.

Người đàn ông bước đằng trước, hai tay đút trong túi áo, bóng dáng màu đen như hòa vào màn đêm mờ mịt.

Tô Trừng Tương đi sau có phần không theo kịp, thế nhưng Mặc Khiêm Nhân vẫn không có ý định dừng chân hay bước chậm lại. Mũi Tô Trừng Tương cay cay, hai nắm tay siết chặt. Mười năm trước cô cũng nỗ lực, lao lực, bất lực đuổi theo hắn nhưng kết quả là chưa bao giờ bắt kịp, chẳng lẽ bây giờ vẫn vậy sao?

Tới tận khi ra đến cửa tứ hợp viện thì Mặc Khiêm Nhân mới dừng chân mà quay lại nhìn cô, gương mặt vô cảm, ánh mắt thờ ơ, thân hình cao ngất, tựa như vầng trăng trên trời, không lạnh, nhưng cũng chẳng ấm áp gì cho cam.

Tô Trừng Tương bước chậm lại, tự nhiên cô sợ tới gần hắn, ánh mắt lạnh nhạt của hắn khiến cô cảm giác được sự chối từ thẳng thừng. Cô còn chưa bắt đầu thì sao có thể bị từ chối được? Sau vài giây chần chừ, Tô Trừng Tương bước nhanh qua cùng nụ cười gượng gạo, “Cảm ơn vì đã đưa em ra, anh Khiêm Nhân, em tự về…”

“Sau này đừng tới đây nữa.” Giọng nói vô tình lạnh tựa hàn sương ngắt lời Tô Trừng Tương, đóng băng cả biểu cảm của cô.

Bước chân cuống cuồng của Lục Tử Mạnh khựng lại, hắn cầm vali đứng ở bờ tường cách đó không xa nhìn hai người.

Tô Trừng Tương ngỡ ngàng nhìn Mặc Khiêm Nhân, mắt cô đỏ lên không nén nổi chua xót, “Anh Khiêm Nhân …”

Hình ảnh nước mắt lưng tròng ấy có thể làm người khác đau thắt lòng nhưng Mặc Khiêm Nhân thì vẫn lạnh nhạt như không, hắn không phải người ngoài lạnh trong nóng, cái lạnh của hắn là lạnh tận trong xương, “Người có khả năng an ủi cô đang đứng đằng sau, còn ở chỗ tôi cô chỉ có thể nhận lấy chán ghét và bài xích. Tôi không muốn Lam Lam cảm thấy khó chịu. Nói vậy đã đủ rõ chưa?”

Thật vô tình, sao hắn nỡ nói thế? Hắn cho cô xem hắn yêu Mộc Như Lam dịu dàng ra sao rồi lại nói với cô một câu bạc bẽo như vậy. Trước mặt Mộc Như Lam, cô có thể ôm tự tin, có thể không bỏ cuộc, có thể gặp là đấu, nhưng trước mặt Mặc Khiêm Nhân cô có thể làm gì? Hắn đã nói toạc ra rằng, sự hy sinh đeo đuổi của cô khiến hắn cảm thấy làm phiền phức và chán ghét!

“Tại sao?” Nước mắt chảy xuống như dải trân châu, Tô Trừng Tương cắn mạnh đôi môi, lưỡi nếm được vị mằn mặn tanh mùi sắt, “Tại sao anh lạnh nhạt như thế mà vẫn để cô ta tiến vào tim anh? Cô ta có cố gắng như em không? Cô ta có hiểu công việc của anh, thấu nỗi cố chấp của anh, có biết anh đã trải qua chuyện gì không?” Rõ ràng cô đã nỗ lực hết mình, chỉ là chậm một chút, chậm một chút thôi, tại sao nỡ phán cô án tử hình? Biết đâu cô mới là người thích hợp hơn!

“Những thứ đó không nhất thiết.” Tựa hồ bị đụng vào điểm nhạy cảm, đôi mắt đạm mạc của Mặc Khiêm Nhân lướt qua chút u tối, giọng hắn vẫn lạnh như băng như đá, “Tôi cũng chẳng việc gì phải trả lời cô. Lý trí cơ bản còn không giữ được mà lại muốn theo tôi tới Mỹ, thật ngu ngốc, hy vọng cô không làm chuyện gì ngu ngốc hơn, tôi sẽ không nương tay chỉ vì cô là phụ nữ.”

Dứt lời hắn xoay người trở vào tứ hợp viện mà không thèm liếc Tô Trừng Tương lấy một cái, hai tay đút trong túi áo, bóng dáng cao ráo ấy vẫn giản đơn mà hoa mỹ, khiêm nhường mà cao quý, tựa như đế vương, cao cao tại thượng.

Đế vương sẽ không cảm động chỉ vì mi ngẩng đầu yêu hắn, bởi có rất nhiều người cũng làm vậy với hắn.

Tô Trừng Tương cắn môi nhìn Mặc Khiêm Nhân mất hút khỏi tầm mắt, trái tim như bị bóp nát. Hắn yêu Mộc Như Lam đến thế sao? Yêu đến thế sao?!

Cô nấc một tiếng nghẹn ngào, cơ hồ không thở nổi, có ai đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thận trọng vỗ lưng cô, thận trọng an ủi.

Bên ngoài tứ hợp viện có một trạm kiểm tra do quân đội canh gác, phải qua một cửa nữa mới thấy các tứ hợp viện.

Mặc Khiêm Nhân bước qua cánh cửa gỗ của tứ hợp viện, thấy cô gái của hắn đang ngồi dưới giàn nho chơi đùa cùng vài đứa trẻ từ tứ hợp viện bên cạnh, có đứa ôm đùi cô, cô khom người dỗ nó nín khóc, nụ cười ấm áp tràn từ mắt sang môi không chút giả dối.

Hệt như thiên sứ.

Hình ảnh bình thường mà không kém phần cao quý này ướm lên người cô vừa khít, như thể cô chính là nàng thiên sứ mà thượng đế vô tình để lạc dưới trần gian. Là đọa thiên sứ, nhưng vẫn là thiên sứ.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, cô đứng dậy nhìn sang, trên môi là nụ cười rạng rỡ. Giọng nói mềm mại rót vào tai, thấm vào tim như một lời nguyền rủa, cô vươn tay về phía hắn, “Khiêm Nhân.”