Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 272: Chương 79.1 Nhìn thấu (1)

Tô Trừng Tương nhìn cảnh tượng dưới nước mà trong đầu trống rỗng. Cô chỉ vừa mới ra trường, vẫn chưa chính thức bắt đầu công việc, chưa nhìn thấy những hiện trường phạm tội được dựng nên bởi biến thái - những tên tội phạm mà phải cần đến sự trợ giúp chuyên gia tâm lý học thì mới bắt được trong thời gian ngắn. Bây giờ bất ngờ gặp phải cảnh này, cô hoảng sợ giật lùi về sau, thiếu chút nữa ngã ngửa.

Thế nhưng Tô Trừng Tương hoàn hồn rất nhanh, tim nhảy thình thịch, cô cố gắng trấn tĩnh chính mình đồng thời đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì khác ngoài những khóm trúc xanh um. Cô mở điện thoại, ngón tay run run bấm số gọi cảnh sát, đầu dây bên kia còn chưa bắt máy thì cô lại sực nhớ ra một chuyện khác, biểu cảm hoảng sợ đổi thành nghi hoặc, cô nhíu mày quay phắt về hướng Mộc Như Lam vừa đi, không hiểu sao lại thấy lạnh sống lưng.

Lớp một và lớp hai đã nhập lại làm một, phòng học lớp hai vốn rộng nay đã kín hơn, tuy rằng ba mươi người vẫn chưa phải là nhiều.

Mộc Như Lam đi tới, nghe được âm thanh ồn ào nô nức bên trong, nhựa sống trẻ trung làm nụ cười trên môi cô đậm thêm, còn chưa vào phòng mà hơi thở ấm áp đã lan ra ngập tràn.

Như có thần giao cách cảm, các thiếu niên thò đầu ra ngoài cửa sổ, sau đó rụt lại vào trong, chùm âm thanh ồn ào náo nhiệt bỗng im bặt đi.

Mộc Như Lam vào thì thấy cả đám hoặc là cầm sách, hoặc là cầm thứ gì đó che mặt. Hạ Hỏa núp sau cuốn tạp chí vừa giật của Tô Bắc Thiệu, chỉ chừa ra một đôi mắt để len lén nhìn Mộc Như Lam, ngay cả Thì Ngũ cũng ngơ ngác nhìn cô, tay cầm một cái bánh nướng che mặt lại.

Mộc Như Lam nhướng mày đi lên bục giảng, mặt đối mặt các nam sinh ngồi dưới.

Cả phòng chìm vào im lặng.

Nhìn nhóm thiếu niên rõ ràng đang giấu giếm chuyện gì đó, Mộc Như Lam hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Bọn họ nhìn nhau, không ai lên tiếng mà lại đồng loạt hướng mắt sang Hạ Hỏa và Tô Bắc Thiệu, tất cả là do tụi này đầu têu, có gì thì lão đại chịu trách nhiệm đi!

Hạ Hỏa và Tô Bắc Thiệu hơi giật mình, ngay sau đó liền phát hỏa, Hạ Hỏa nóng tính hơn, hắn quăng luôn tờ tạp chí đi, tức đến mức đầu bốc khói, “Tại các cậu làm vướng chân cơ mà! Liễu gay! Cậu núp cái gì mà núp?! Mau quỳ xuống nhận tội cho tôi!”

Hạ Hỏa tức đến mức không thèm để ý ngôn ngữ nữa.

Liễu Phong Phong vô tội trốn ra sau lưng Thì Ngũ.

Bây giờ Mộc Như Lam mới nhận ra Hạ Hỏa bị làm sao, trên khuôn mặt đẹp trai có hai vết đỏ kéo dài từ mắt xuống và từ mũi lên trông rất ư buồn cười, giống như là bị cái gì đó bằng cao su quất phải.

Mộc Như Lam kinh ngạc nhìn cả lớp, “Các cậu đều bị như vậy à?” Chẳng lẽ trên mặt ba mươi người ở đây đều có vết thương?

Các thiếu niên xấu hổ che mặt cúi đầu, nói ra thì mất mặt lắm, bọn họ hứng chí chạy tới chỗ có ký hiệu hải âu, kết quả là bẫy trong đó đập tan tác, may mà Mộc Như Lam chưa thấy cảnh người ngã ngựa đổ khi ấy, bằng không bọn họ kiếm cái lỗ chui xuống luôn cho rồi!

Hạ Hỏa không hề ý thức được mình đã để lộ vết thương, đến lúc nhận ra thì đã thấy Tô Bắc Thiệu cười sung sướng khi hắn gặp họa, vì thấy hắn nhanh tay giựt luôn cái quần Tô Bắc Thiệu đang cầm làm Tô Bắc Thiệu cũng bị lộ vết thương.

Tô Bắc Thiệu phát cáu.

Vì thế lão đại hai lớp động tay động chân, tùy tùng đằng sau cũng lộn xộn theo mà quên rằng Mộc Như Lam vẫn còn đang đứng trên bục giảng.

Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn bọn họ tranh cãi ầm ĩ, cô mở ra sách vở trên bàn giáo viên ra, không nhớ lần trước mình đã giảng đến đâu rồi, để xem nào.

Cùng lúc đó Lương Khâm Luân nhận được điện thoại của Tô Trừng Tương, anh ta lập tức cả kinh chạy đi mà không kịp xỏ cả giày.

Trong rừng trúc, hiện trường đang được phong tỏa, sự yên tĩnh mọi khi nay đã không còn.

Tô Trừng Tương tạm thời không thấy đâu.

Một học viện quý tộc quốc gia như Mộ Hoa mà lại có đầu và tay người chết, nếu chuyện này truyền ra thì ô danh của Mộ Hoa sẽ càng tệ hơn gấp bội, mà nếu chỉ như vậy  thì còn miễn cưỡng cho qua, vấn đề là, Mộ Hoa là ngôi trường ngay dưới chân hoàng thành mà lại để phát sinh án giết người! Đã thế còn là một vụ án giết người hết sức biến thái!

Pháp y đeo găng tay lấy cái đầu và bàn tay lên, nói giọng lo lắng, “Hung thủ rất có khả năng là thái nhân cách…” Kiểu tội phạm này là khó bắt nhất, quá trình bắt thường rất máu me và dễ liên lụy người vô tội, thái nhân cách cưc kì khó để nắm bắt, và đầy chính là lúc chuyên gia tâm lý học phát huy sở trường.

“Vừa hay Mặc tiên sinh đang ở trong nước.” Anh cảnh sát từng hai hợp tác với Mặc Khiêm Nhân bắt tội phạm thành công nói.

“Không, lần này không mời Mặc tiên sinh.” Đội trưởng nhíu mày hỏi anh ta, “Tô tiểu thư đâu?”

Không ai phủ nhận được  năng lực của Mặc Khiêm Nhân nhưng đồng thời cũng có người bất mãn với thái độ của hắn. Họ cho rằng Mặc Khiêm Nhân quá kiêu ngạo, không coi họ ra gì, nhưng vì ngại năng lực của Mặc Khiêm Nhân nên mới không dám biểu hiện ra. Bây giờ đã có một tiến sĩ tâm lý học khác cũng tốt nghiệp từ Harvard, bọn họ hiển nhiên không cần Mặc Khiêm Nhân nữa.

Thế nên khi vụ án này đến tai cấp cao, Tô Trừng Tương lập tức được bọn họ đặt kỳ vọng, kỳ vọng rằng cô có thể thay thế được Mặc Khiêm Nhân, vụ án này chính là cơ hội đầu tiên để Tô Trừng Tương chứng minh năng lực.

Tô Trừng Tương không có ý muốn thay thế Mặc Khiêm Nhân, cô biết mình không thể nào đạt được trình độ như Mặc Khiêm Nhân. Nhưng việc nâng cao thanh danh cũng rất quan trọng, tuy rằng hắn đã đính hôn với Mộc Như Lam nhưng là lòng khát khao và sùng bái của cô với hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi, mặc dù cô luôn tự bảo mình buông tay đi nhưng mỗi khi cơ hội để xích gần hắn tới, cô vẫn muốn bắt lấy — chí ít cô muốn cho hắn biết, Tô Trừng Tương cô đang ở ngay sau lưng n hắn.

Vì thế với vụ án này, Tô Trừng Tương hẳn phải chuyên tâm và nghiêm túc hơn bất kỳ ai, nhưng mà…

Tô Trừng Tương đứng ngoài cửa phòng học lớp hai trên tầng ba, nghe giọng giảng bài điềm đạm dễ hiểu và hài hước thú vị của Mộc Như Lam, cô cau mày, thần sắc phức tạp vô cùng, rốt cuộc là sao? Khi ấy Mộc Như Lam đã cúi hẳn đầu nhìn xuống thì hẳn phải phát hiện ra thứ đó rồi chứ. Một người bình thường, hơn nữa còn là nữ thì ai mà chẳng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng tại sao Mộc Như Lam lại bình tĩnh được như vậy? Bình tĩnh nhìn, bình tĩnh rời đi, bình tĩnh giảng bài, bình tĩnh như thể chưa hề thấy cái mặt cười đầy ám ảnh và bàn tay chào hỏi đó…

Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, chẳng lẽ Mộc Như Lam thật sự không thấy gì?

Tô Trừng Tương không dám chắc, câu hỏi này cứ quấy nhiễu khiến cô không thể nào tĩnh tâm giải quyết vụ án kia, đành phải chuyển sự chú ý sang Mộc Như Lam.