Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 307: Chương V99.1 Đáp trả (1)

Một mảnh giấy hình vuông phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Mặc Khiêm Nhân.

Schmidt đi tới, nghi hoặc nhìn về hướng người đàn ông áo đen vừa biến mất rồi quay lại hỏi Mặc Khiêm Nhân, “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Mặc Khiêm Nhân nhét mảnh giấy vào túi, thản nhiên đi ra ngoài như chẳng có gì xảy ra.

“Này!” Schmidt vội đuổi theo.

Trên đường lái xa đến Coen, Schmidt chốc chốc lại nhìn Mặc Khiêm Nhân qua kính chiếu hậu, qua hồi lâu mà vẫn không thấy Mặc Khiêm Nhân chú ý đến mình, anh ta bèn lên tiếng hỏi, “Cứ để Lam tiểu thư ở lại Boston như vậy à?”

Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn Schmidt, ánh mắt tỏ vẻ đây là một câu hỏi cực kì ngớ ngẩn, thực ra chính Schmidt cũng thấy thế, không ở lại Boston chẳng lẽ ở nhà mình? Harvard nằm ở nhà mình hay ở Boston?

Sờ sờ chóp mũi, Schmidt cười gượng hai tiếng, “Haha…Thật ra tôi chỉ muốn hỏi chút… Bây giờ vị hôn thê của anh phải đi học, tạm thời không được nghỉ ngày nào, vậy anh có thể giải quyết mấy vụ án ở xa hơn được không?”

Những vụ án do Mặc Khiêm Nhân phụ trách không phải lúc nào cũng trong phạm vi nước Mỹ, khi tội phạm chạy trốn sang các quốc gia khác, Mặc Khiêm Nhân có quyền chọn truy đuổi hay không. Tuy nhiên những trường hợp thế này không nhiều lắm, gần đây có một vụ nhưng Mặc Khiêm Nhân đã từ chối vì lúc đó Mộc Như Lam đang ở cạnh hắn, việc gì hắn lại phải rời xa hôn thê của mình để đi bắt tên biến thái ở tít nước ngoài? FBI hết người rồi chắc?

Mặc Khiêm Nhân nghe vậy thì lạnh nhạt trả lời, “Không đi.” Nói đoạn lấy mảnh giấy trong túi ra xem.

Schmidt đang định hỏi vì sao nhưng khi thấy động tác của hắn qua kính chiếu hậu thì lại nhếch miệng cười gian, “Thư tình hả?”

Thư tình cái con khỉ!

Trên mảnh giấy là vài dòng chữ tiếng Anh được viết dính liền vào nhau, có vẻ như suốt quá trình biết ngòi bút không hề rời khỏi mặt giấy.

Hàng chữ đen lọt vào đôi mắt lạnh nhạt và bình lặng tựa hồ sâu, dần dần khuấy lên từng con sóng nhỏ. Mặc Khiêm Nhân siết chặt tờ giấy trong tay…

++++

Lúc Mộc Như Lam kéo hành lý trở lại Harvard Yard thì đã có khá nhiều tân sinh viên chuyển đồ xong. Mộc Như Lam đến gõ cửa phòng kí túc xá của mình và có tiếng trả lời ngay tức khắc. Cô mở cửa ra, gặp hai người bạn cùng phòng.  

Đang sửa soạn giường nằm, bọn họ thấy Mộc Như Lam thì hơi dừng tay. Hai bạn cùng phòng của cô, một là người ngoại quốc tóc vàng, người còn lại thì nằm ngoài sự đoán.

Mộc Như lam nhìn Lê Dạng, chiếc kính râm che đi ánh mắt ngạc nhiên.

“Hey, cậu là ‘Lan’ phải không? Mình là Jennifer nhưng cậu cứ gọi mình là ‘Jen’.” Cô gái tóc vàng vốn định làm một màn chào hỏi thật thân thiện nhưng khi nhìn thấy Mộc Như Lam thì lại chỉ biết ngẩn ra, miệng không thốt được lời nào, tay thì máy móc xếp chăn. Cuối cùng cô quăng luôn chăn sang bên, tò mò tới gần Mộc Như Lam hỏi, “Cậu là thiên sứ phải không?”

Lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên Jennifer gặp một cô gái mang đến cảm giác ấm áp như thế này! Giống như ngâm mình trong suối nước nóng vậy, thư thái đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Mộc Như Lam bật cười lắc đầu, lấy từ trong túi ra một cây kẹo que, “Cậu thích kẹo que vị táo không?” Cô để ý thấy trên bàn Jennifer có rất nhiều đồ ăn vặt.  

“A, có chứ! Cảm ơn cậu, đổi lại, mình sẽ cho cậu xem hình các hot boy trường mình trong vòng nửa tiếng nhé!” Jennifer cao hứng đề nghị.

“... Cám ơn.” Mộc Như Lam cười, nụ cười của cô luôn khiến người ta có cảm giác thân mật, như nụ cười của người lớn khi chiều chuộng như một đứa trẻ, nó làm Jennifer không khỏi ngượng ngùng.

“Mình có cảm giác trước đây đã gặp cậu ở đâu rồi.” Jennifer vân vê góc áo, thấy Mộc Như Lam nhướng mày, cô suy nghĩ thêm chút rồi chốt một câu, “Nhưng mình quên mất rồi……”

Mộc Như Lam cười không đáp.

Mộc Như Lam kéo vali tới chiếc giường duy nhất còn trống. Kí túc bố trí không gian căn phòng rất hợp lý và thoải mái. Ba giường đơn được sắp xếp không quá gần hay quá xa, mọi người có đủ không gian riêng tư nhưng không đến mức xa cách, xem ra nhà trường khá là coi trọng mối quan hệ giữa các sinh viên.

Lê Dạng bỏ chăn mền đã phơi khô và quần áo vào trong tủ. Mộc Như Lam vừa lấy ga giường ra khỏi vali, đang chuẩn bị trải ra thì một đôi tay trắng nõn chìa tới, giúp cô cầm một góc tấm ga, Mộc Như Lam nhìn lên, lọt vào mắt là gò má lạnh nhạt của Lê Dạng.

Lê Dạng làm rất thành thạo, giúp Mộc Như Lam trải ga giường xong, cô chẳng nói chẳng rằng về lại giường mình bấm điện thoại. 

“Cảm ơn cậu.” Mặc dù việc trải ga giường Mộc Như Lam tự cũng làm được nhưng cô vẫn muốn nói cảm ơn.

Lê Dạng lạnh nhạt ừ một tiếng rồi dán mắt vào điện thoại, không quan tâm tới cô nữa.

Mộc Như Lam chớp mắt, tiếp tục lấy chăn ra xếp. Lê Dạng thích Đoạn Nghiêu nên chưa bao giờ gần gũi với cô, điều này thì Mộc Như Lam hiểu, thế nhưng bây giờ Lê Dạng lại ở đây, rốt cuộc là tại sao? Đáng lẽ phải nhân lúc cô vắng mặt mà bồi dưỡng tình cảm với Đoạn Nghiêu mới đúng chứ? Ai dà… Thôi kệ, cô không có hứng tìm hiểu.  

Tiếp theo là lễ khai giảng dành cho tân sinh viên và các hoạt động khác.

Trong số các sinh viên năm nhất, Mộc Như Lam đứng đầu cả về thành tích lẫn năng lực nên hiển nhiên được chọn làm đại biểu tân sinh viên.

Các sinh viên tập trung trong hội trường, ranh giới giữa tân sinh viên và các anh chị khóa trên thể hiện rất rõ ràng.

Nghe thấy tiếng bước chân trên bục, những con người đã được giáo dục đàng hoàng lịch sự giữ im lặng, tập trung nhìn về phía trước.

Trên bục là một chàng trai mặc âu phục màu đen, Mộc Như Lam còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh ta thì xung quanh đã xôn xao, Jennifer kích động đến mức run lên, “Chủ tịch hội sinh viên, Morse Allen Figuero! Anh ấy đúng là người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới!”

Mộc Như Lam mất hứng, người đàn ông của cô mới là hoàn hảo nhất thế giới.

Vừa nghĩ đến đó thì cô bỗng nghe thấy một giọng nói trống trải như vang lên từ chân trời xa xôi, sâu lắng tựa tiếng hát của nàng tiên cá.

Mộc Như Lam ngước lên để rồi vô tình chìm vào một đôi mắt màu xám nhạt. Morse đang nhìn cô, sau đó anh ta quay đi, như thể cái liếc mắt vừa rồi chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên. 

Ngay trong khoảnh khắc đó, Mộc Như Lam cảm giác được rất nhiều ánh mắt găm vào mình, không rõ là của ai, chỉ biết chúng không hề mang theo thiện ý.

Cứ thấy bất an, nhưng đến tận khi người ta vỗ tay như sấm sau bài phát biểu của Mộc Như Lam, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.  

++++

Hôm sau.

Trời mới tờ mờ sáng mà Mộc Như Lam đã thức giấc, cô nhìn đồng hồ mà ngạc nhiên, bây giờ mới bảy giờ, đúng y theo đồng hồ sinh học của cô. Thế mà khi ở chung với Mặc Khiêm Nhân nó lại không chịu chạy, xem ra không phải là nó bị hư, mà là biết lựa lúc nghỉ ngơi.

Mộc Như Lam dậy sớm nhưng Jennifer còn sớm hơn, cô nàng ôm sách bước từ ngoài vào, gục đầu ủ rũ như gà trống bại trận.

“Chào buổi sáng.”

Jennifer nhìn cô, uể oải đáp, “Chào buổi sáng.”

Mộc Như Lam rời giường, định đánh răng rửa mặt xong thì tản bộ một chút rồi ăn sáng chuẩn bị đi học, cùng lúc đó Jennifer bất mãn lăn lộn ở trên giường, “Aaaa thư viện hết chỗ ngồi rồi!”    

“Lần sau cậu dậy sớm hơn một chút là được.” Mộc Như Lam nói nhẹ nhàng, ra hiệu cho Jen nhỏ tiếng lại để Lê Dạng còn ngủ.

“Vừa mới khai giảng thôi đó. Biết thế lúc đăng ký nguyện vọng mình chọn Bạch Đế cho rồi...” Jennifer lầm bầm, cô cứ tưởng chuyện Harvard bốn giờ sáng hết chỗ trong thư viện chỉ là nói quá lên! Bây giờ đã được tận mắt chứng kiến!

Mộc Như Lam đã thay quần áo xong, vừa đi đánh răng rửa mặt thì Jennifer ở ngoài sực nhớ ra, “Mình nhớ mình gặp Lan ở đâu rồi! Ở học viện Bạch Đế đó!” Ngặt nỗi Mộc Như Lam đã đi vào nhà vệ sinh mất rồi, Jennifer hiếu kỳ cũng muốn vào theo nhưng lại bị tin nhắn điện thoại làm phiền, cô đọc tin nhắn, sau đó hét toáng lên rồi chạy thoắt ra ngoài.

Mộc Như Lam định đi ăn sáng với Jennifer nhưng vừa ra khỏi WC thì đã không thấy Jennifer đâu nữa, cô đành tự mình đi.

Giọt sương mai rũ xuống nơi đầu lá, đợi mặt trời ló dạng để được toả sáng rực rỡ.

Mộc Như Lam rời khỏi Harvard Yard, đi đến nhà ăn sinh viên gần nhất.

Trong nhà ăn đã có không ít người nhưng không khí lại khá trầm, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ, có người cầm sách đọc như mất ăn mất ngủ.

Tuy Mộc Như Lam không cố ý thu hút ánh nhìn của người khác nhưng điều đó dường như là bất khả thi với “vầng hòa quang” trời sinh của cô, chưa kể đến chuyện hôm nay cô không hề đeo kính râm hay đội mũ.

Từng ánh mắt chích lên người Mộc Như Lam, đã quen bị người ta nhìn chằm chằm, Mộc Như Lam ung dung xếp hàng chọn bữa sáng, thế nhưng những người đứng trước lại liên tục ngoái đầu nhìn cô, hệt như lúc Mộc Như Lam mới vào học viện Lưu Tư Lan, cơ mà sau này khi họ đã quen với việc có một người như vậy trong trường rồi thì đâu lại vào đấy thôi. 

Bỗng nhiên, Mộc Như Lam nghe thấy một giọng nữ xa lạ nói tiếng Trung, “Là cô?!”