Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 327: Chương V108 Sân khấu

Editor: MDL, Piscestar

Beta-er: Misery De Luvi

Mộc Như Lam chớp chớp mắt, cô vừa nghe thấy gì? Ive? Ông ta đang nói đến Ive mà cô biết sao? Nhắc mới nhớ, hình như trước giờ cô không biết họ của Ive.

Regu hừ một cái, quay lưng bỏ đi. 

Mộc Như Lam đứng nhìn theo vài giây rồi thôi. Cô đâu tài giỏi được như ông ta yêu cầu, những kiến thức cô có bây giờ đều là do đổ mồ hôi sôi nước mắt mà ra. Nếu người ông ta cần là một thiên tài hoàn hảo không bao giờ phạm sai lầm thì khỏi đi, cô muốn lấy tri thức làm vũ khí chứ không muốn nó trở thành gánh nặng.

Đi được vài bước, Regu ngoái đầu nhìn, thấy Mộc Như Lam đã bỏ đi thì máu lại càng sôi lên. Người dễ bỏ cuộc như vậy thì còn dạy dỗ được cái gì! Không có nghị lực, không biết tôn sư trọng đạo mà đòi trở thành phiên bản thứ hai của đứa học trò ông ta từng tự hào sao?! Xàm!

Mộc Như Lam mới đi được một đoạn thì thấy Mặc Khiêm Nhân ở cách đó không xa đang từ từ tiến lại, hình bóng trong trẻo lạnh lùng độc chiếm đôi mắt cô. 

Cô mỉm cười nhìn người đàn ông đưa tay về phía mình, vui vẻ đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn. 

Tay của hắn vẫn lạnh như mọi khi, một cái lạnh tỏa ra từ tận trong xương cốt, không thể nào tan đi được dù là trong tiết hè. Chỉ khi nào ở cạnh Mộc Như Lam, tay hắn mới tựa hồ ấm lên đôi chút. Trước đây Mặc Khiêm Nhân không bao giờ chủ động nắm tay Mộc Như Lam bởi hắn biết tay mình lạnh, sợ lạnh lây sang cô; và mỗi lần như vậy Mộc Như Lam đều vô tư nắm chặt lấy tay hắn. Dần dần, hắn say mê cái cảm giác này, chỉ một hành động đơn giản cũng khiến hai trái tim lại gần nhau hơn. 

Họ vai kề vai lặng lẽ bước đi, nắng chiều kéo dài hai chiếc bóng một cao một thấp, thời gian như trôi chậm dần, họ nắm chặt tay nhau, cạnh nhau cho đến muôn đời. 

Cách đó không xa, Lê Dạng nhìn theo họ mà vẻ mặt đầy phức tạp, như thể vừa nhận ra một điều gì đó nhưng rồi lại không muốn chấp nhận. 

Trước khi Mặc Khiêm Nhân xuất hiện, những ai quen biết Mộc Như Lam đều không tài nào hình dung được người đàn ông cô chọn sẽ trông ra sao, bởi lẽ cô quá đặc biệt, tìm mãi tìm mãi chẳng thấy ai có thể đứng cạnh cô mà không bị ánh sáng của cô át mất. Mà đã không xứng với Mộc Như Lam thì kẻ nào dám cướp cô đi? Bọn họ sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.

Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại là một ngoại lệ, Mộc Như Lam là nắng ấm thì hắn là trăng lạnh, Mộc Như Lam là ban ngày thì hắn là đêm đen – như một cặp trời sinh hoà hợp cả khí chất lẫn linh hồn, đến người dưng nước lã nhìn còn biết. 

Không ai có thể chen vào thế giới của họ.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ để nhận ra điều này. 

Lê Dạng cau mày, trái tim chợt đau nhói. Chuyện đã rõ ràng như vậy mà sao Đoạn Nghiêu cứ nhất định phải cố đấm ăn xôi mới vừa lòng? 

Thời gian dần trôi, Mộc Như Lam ngày ngày đi học, tan học, đi ăn, tản bộ với Mặc Khiêm Nhân rồi lại đi học, tan học… Cứ thế, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân trở thành cặp đôi hoàn hảo được nhiều người ca ngợi, có hôm Jennifer còn thẹn thùng kể với Mộc Như Lam là nhìn họ bên nhau rất đã con mắt, còn nữa, Amon siêu siêu đẹp trai!

Gần đây không thấy đụng độ với người của Tần gia nữa, cơ mà đại học Harvard vốn rất rộng, gần như chiếm nửa diện tích thành phố Cambridge, lại không có cổng trường nên dễ gây cảm giác như trường xây trong lòng khu dân cư, trừ phi hay đi loanh quanh chứ không thì cũng không dễ gì tình cờ chạm mặt nhau.

Mộc Như Lam nào biết, Tần Phá Phong vẫn đang theo sát từng động thái của cô, chờ cho Mặc Khiêm Nhân đi rồi, hắn ta mới xông ra đòi lại tất cả nợ nần.

++++

Ý.

Morse nhận được cuộc gọi từ Regu, mới bắt máy đã nghe ông ta quát inh tai, “Dù cậu có là giáo hoàng tương lai ta cũng kệ! Con nhóc kia không có tí tị tì ti năng lực hay tư cách nào để trở thành học trò của ta cả! Đường đường là tổng chỉ huy đội S-M mà ta phải hạ mình đi tìm nó. Đã không biết ơn thì thôi lại còn dám đến trễ! Nó có coi ta ra gì đâu! Có thật lòng muốn học y đâu! Đúng là mất thời gian mà!”

Morse nhíu mày, “Ông nói gì lạ vậy?” Mộc Như Lam sao là người như vậy được, qua một tháng tiếp xúc, hắn đã phần nào hiểu được bản tính của Mộc Như Lam: rất có gia giáo và lễ độ, miễn người ta không chủ động gây hấn thì hầu như với ai cô cũng thân thiện. Tuy Regu quả thật hơi cay nghiệt nhưng thiết nghĩ Mộc Như Lam sẽ đối phó được, vậy mà sao…

“Lạ cái gì, ta rảnh đâu mà đi bịa chuyện? Vậy đó, ta mua vé máy bay rồi, bây giờ phải về tổng bộ đây!” Dứt lời Regu dập máy, thấy tâm trạng thoải mái hẳn ra.

Ngay từ đầu Regu đã có thành kiến với Mộc Như Lam rồi. Ive đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng ông ta, khiến ông ta chắc mẩm rằng hắn là một thiên tài hoàn hảo không ai sánh bằng. Dù cho sau này Ive bị bỏ tù, dù cho ông ta từng muốn giết quách hắn đi, hắn vẫn là người học trò mà ông ta tự hào nhất. Bây giờ Morse bảo muốn bồi dưỡng Mộc Như Lam thành Ive thứ hai, đương nhiên Regu sẽ thấy tức, ông ta không tin trên đời này tồn tại một thiên tài thứ hai như Ive. Vậy nên khi đã có thành kiến, Regu sẽ không thể nào đối xử với Mộc Như Lam một cách công bằng được.

Ôi ông lão kiêu ngạo mà thiển cận.

Ngọc quý mà lại coi là sỏi đá, rồi cũng sẽ có ngày ông ta phải hối hận. Cơ mà phải thừa nhận rằng hiện tại ông ta chính là chuyên gia y học giỏi nhất Giáo hội, Morse đã quyết định thu nạp Mộc Như Lam về phe mình, nhưng nên để ai làm người hướng dẫn đây?

Morse cất điện thoại, hoàng hôn rực lửa nhuộm đỏ cả chân trời, hắn nhìn ra khoảng không trong vắt bằng đôi mắt xám đục ngầu u ám, tựa như mặt biển trước cơn giông tố.

++++

Thấm thoát đã hai tuần trôi qua, Joey hoảng loạn gọi điện cầu cứu Mặc Khiêm Nhân: Hans khùng lên rồi, không biết gã làm gì các nữ phạm nhân tầng ba mà khiến họ nổi điên hàng loạt, đã có hai người chết, mà hai người đó lại đang tham gia thí nghiệm tâm lý. Thái nhân cách nữ rất hiếm, mà đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần Coen tức là họ có gì đó đặc biệt hơn, gần đạt đến trình độ như thái thân cách nam, bây giờ bị Hans phá hết rồi thì còn thí nghiệm cái quái gì nữa!

Ấy thế mà Hans vẫn ra bộ như mình chẳng làm gì sai, bị lôi đi thí nghiệm một cách vô nhân đạo như vậy, gã nghĩ họ thà chết còn hơn.

Tuy lấy họ ra làm chuột bạch quả thật hơi không hợp tình nhưng suy cho cùng, trước lúc bị bắt họ cũng đã tàn nhẫn giết chết bao nhiêu người, bây giờ làm chuột bạch cống hiến cho giới tâm lý học cũng là lẽ đương nhiên! Ai lại đi bàn chuyện đạo đức với lũ biến thái cơ chứ?

Joey gần như tức điên nhưng lại không biết phải giải quyết vụ này ra sao, đành đợi tới khi kì nghỉ của Mặc Khiêm Nhân kết thúc để cầu cứu hắn.

“Đơn xin kết án tử hình Hans vẫn chưa được duyệt?” Mặc Khiêm Nhân đứng ở chỗ cửa sổ nhìn cô gái đang loay hoay trong phòng, vừa ngâm nga hát vừa giúp hắn xếp hành lý như một người vợ hiền. Thật tình, còn hát được nữa chứ, bộ hắn về California cô vui lắm à?

Nhắc đến chuyện này, Joey lại càng điên tiết, “Bị từ chối rồi!” Mấy người đó bảo là việc nghiên cứu tâm lý của Hans chưa có tiến triển, một kẻ có giá trị nghiên cứu học thuật như vậy, sao muốn giết là giết được? Chờ bọn họ nghiên cứu xong rồi hẵng bàn tiếp.

Nhà khoa học đôi khi cũng điên cuồng không kém gì đám biến thái.

Mặc khiêm Nhân cau mày, chính phủ luôn làm việc kiểu này, lúc nào cũng có một đống quy tắc phải tuân thủ. Hắn mệt Hans lắm rồi, ngặt nỗi nếu để gã rời khỏi vòng canh giữ nghiêm ngặt của Coen thì xác suất trốn thoát của gã sẽ tăng, đến lúc đó sẽ càng mệt hơn nữa, nhất là khi gã đang có ám ảnh với hắn và Mộc Như Lam.

Giết không được, đuổi không xong, đúng là phiền phức.

Thật ra cũng không phải là không có cách, chẳng qua hắn lười ra tay thôi.

“Cho ông ta đeo khóa miệng, đưa xuống nhà giam tầng một, không ăn uống gì hết, còn lại đợi tôi về rồi tính.” Mặc Khiêm Nhân nói. Chuyện gì cũng có hai mặt, Hans bực mình khi bị giam trên tầng ba nhưng nữ phạm nhân tầng ba lại chịu chết trước đòn tâm lý ám thị của gã; phạm nhân tầng một thì đủ khả năng kháng cự, oái ăm thay Hans lại cực kì thích tầng một bởi ở đó có những kẻ cùng đẳng cấp với gã, mà Mặc Khiêm Nhân thì lại không muốn gã được như ý.

“Vâng!” Nghe câu nói lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân, Joey thở phào nhẹ nhõm, cứ như chỉ cần hắn ra tay thì chuyện sẽ đâu vào đấy, sao hỏa có va vào trái đất cũng chẳng hề gì!