*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Chan_2711
Nội dung chương có yếu tố kinh dị, biến thái hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc.
Mộc Như Lam vừa xuống tầng, người bên kia nhận được mệnh lệnh chạy sượt qua cô, đi lên tầng. Mộc Như Lam ngoảnh đầu lại nhìn bóng lưng bọn họ, khóe môi gợi lên, sau đó lại chậm rãi đi xuống dưới.
Bên kia, trên tầng hai nhóm nữ giúp việc đem đồ đạc để lên xe đẩy, một lúc sau cùng nhau đẩy xuống dưới tầng một. Đột nhiên nhìn thấy hai người vội chạy tới dừng lại bên cạnh, hai người nhận được mệnh lệnh kiểm tra quà tặng bên trong thùng giấy lớn là cái gì?!
Nhưng thời điểm nhìn thấy đồ vật bên trong, lập tức giật mình.
Quà tặng... (mình sẽ thay lễ vật = quà tặng nghe cho xuôi tai:v)
Tất cả quà tặng trong thùng giống nhau như đúc! Muốn bọn họ kiểm tra cái nào đây?
“Mấy thứ này là gì?” Một người chỉ vào một hộp quà lớn hỏi.
Một trong những người giúp việc lập tức trả lời: “Đây là quà mà cách đây không lâu bạn của Lãnh Nguyệt tiểu thư gửi cho cô ấy.”
“Sao lại như thế này?” Những hộp quà lớn nhỏ, ngay cả nơ con bướm và màu sắc cũng giống hệt nhau!
“Việc này... Bởi vì, tôi không đi ra ngoài mà trong phòng tiện ích chỉ có một loại giấy gói và ruy băng...” Những thứ đó vẫn không được sử dụng trong nhiều năm, có lẽ vì Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên bị đuổi đi, cho nên bọn họ không có thời gian ra ngoài mua đồ. Hơn nữa gói lại bằng gì cũng không quan trọng, bên trong chỉ cần ghi tên để Tần Lãnh Nguyệt biết ai tặng là được rồi, dù sao sau này giấy gói cũng bị xé ra.
Hắc Báo nhận được điện thoại, nhìn qua CCTV thấy người hai người đàn ông ôm cái thùng đi vào căn phòng hắn ta đang ngồi, đặt thùng xuống. Một cái hòm lớn, toàn bộ quà bên trong đều gói y hệt nhau. Ít nhất cũng phải tới hai mươi hộp, cái nào là Mộc Như Lam để vào, trừ khi mở toàn bộ ra xem thì không thể nào biết được.
“Kiểm tra xem bên trong có phản ứng hóa học hay kim loại hay không.” Hắc Báo nắm chặt tóc, bọn họ đương nhiên không thể tùy tiện mở quà người khác tặng Tần Lãnh Nguyệt được, kiểm tra xem đồ bên trong có nguy hiểm hay không là được rồi. Mộc Như Lam không tha thứ cho Tần Lãnh Nguyệt nhưng cũng sẽ không tặng cho cô ta một quả bom đâu. Mặc dù hắn ta rất nghi ngờ Mộc Như Lam không chỉ đơn giản là gửi đồ vật gì đó cho Tần Lãnh Nguyệt.
Rất nhanh đã có kết quả, hiệu suất công việc rất cao, ai cũng tập trung tinh thần vào công việc. Thiết bị kiểm tra từng món quà, chỉ có hai phản ứng kim loại, chúng được mở ra để kiểm tra, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới gửi lại.
Hai mươi hộp quà được đặt lại vào trong thùng giấy cùng với hành lý được đặt lên trên xe, chạy tới chỗ ở của Tần Lãnh Nguyệt.
Mộc Như Lam ở trước biệt thự đi dạo, trên đầu luôn có một cái bóng lướt qua. Cô ngước lên, lập tức nhìn thấy thần ưng Andes đang bay lượn trên bầu trời, giống như binh lính đang tuần tra, quan sát kẻ xâm lược dưới mặt đất.
Đôi mắt nheo lại, khóe Mộc Như Lam gợi lên một nụ cười: “Mãnh Sát, xuống đây.”
Âm thanh rõ ràng, vừa phải, Mãnh Sát giống như nghe thấy, bay tới tượng mỹ nhân ngư đang phun nước, đậu ở trên đó. Đôi mắt đỏ sắc nhọn, hung ác nhìn cô. Nó không nhúc nhích, khiến Mộc Như Lam có cảm giác Bạch Mạc Ly đang nhìn cô, có điều nó đâu phải hắn. Bởi vì, cô không sợ Bạch Mạc Ly, cho nên đừng nói vì nguy hiểm mà phải quỳ xuống.
Mộc Như Lam đi tới phía nó, Mãnh Sát đập đạp cánh. Móng vuốt lớn bám trên đầu mỹ nhân như, có mấy mảnh vụn trắng rơi xuống, nhưng nó không hề bay đi.
Bạch Mạc Ly đứng ở cửa sổ phòng ngủ, mắt ưng lạnh lẽo nhìn mộ màn này, mắt hơi lóe lên.
Hắc Báo ở trong phòng CCTV mở to hai mắt nhìn, sau đó hung hăng chớp mắt mấy cái nhìn lại lần nữa, ơ? Đây là sự thật? Làm sao có thể như vậy? Mãnh Sát vậy mà nghe Mộc Như Lam nói? Thần ưng Andes sẽ từ đâu bay tới chứ, Bạch Mạc Ly nuôi nó từ bé, nhưng cho tới bây giờ ngoại trừ hắn ra thì không kẻ nào dám thân mật với nó, chứ đừng nói là dám ra lệnh cho nó? Nó sẽ giết mấy người trước!
“So với chủ nhân mày thì mày biết điều hơn đó.” Mộc Như Lam đi tới bên cạnh đài phun nước, dịu dàng cười. Mãnh Sát đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích.
Không trông chờ một con chim có thể nói chuyện với mình, Mộc Như Lam gọi nó xuống là có chuyện khác.
“Lại đây.” Mộc Như Lam vẫy tay.
Mãnh Sát nhìn cô, đập đập cánh, giống như có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Mộc Như Lam lại vẫy vẫy tay với nó, trong mắt có chút nguy hiểm.
Mãnh Sát vỗ cánh bay xuống, dừng lại trước mặt Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam đi quanh nó một vòng, tới phía sau Mãnh Sát, chợt cô dang hai tay ôm lấy nó. Mãnh Sát sợ tới mức liên tục vãy cánh, cố gắng thoát khỏi Mộc Như Lam. Mộc Như Lam không hề sợ hãi, tò mò chớp mắt mấy cái: “Mày có thể mang tao bay một vòng không?” (=)) trời má, cute xỉu)
Đà điểu còn có thể cho người cưỡi lên, thần ứng Andes lớn như vậy, hẳn là có thể đưa cô bay lượn chứ nhỉ?
“Nữ nhân này đang làm cái gì vậy?” Hắc Báo mở to hai mắt nhìn, ly nước trên tay suýt nữa rơi xuống đất. Nữ nhân này sáng nay não bị đông lạnh nên không được bình thường sao? Thế nhưng khi chứng kiến Mãnh Sát thật sự đưa Mộc Như Lam bay lên từng chút một, Hắc Báo lập tức để ly nước lên trên bàn, hào hứng vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Mạc Ly nhìn một người một chim phía dưới, đáy mắt xoẹt qua một tia kỳ dị, thật ấu trĩ.
Thực chất Mộc Như Lam không ngờ Mãnh Sát sẽ đưa mình bay lên, cô chỉ đùa giỡn nó một chút thôi mà. Hơn nữa cô thích loài động vật hung bạo hơn là loài thỏ đáng yêu, yếu đuối.
Từ trên lưng Mãnh Sát xuống, Mộc Như Lam mới quay người thoáng giật mình, Hắc Báo không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô. Thấy cô từ trên lưng nó đi xuống, hắn ta lập tức chạy ra sau lưng nó: “Mãnh Sát mày cũng đưa tao bay lên một chút đi.”
Mãnh Sát dang cánh đẩy Hắc Báo ngã xuống đất, hung hăng tấn công về phía trước, đem móng vuốt sắc bén vào lên mặt hắn ta.
Mộc Như Lam im lặng không nói gì, nhìn những gì vừa diễn ra, người đàn ông này đến đây làm gì?
“Đệt...!” Hắc Báo nhìn vết thương trên tay, nhìn Mộc Như Lam rồi lại nhìn thần ưng Andes hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đang đứng cạnh cô. Đây hoàn toàn là kỳ thị giới tính, đối xử cực kì khác biệt mà! Dù sao thì hắn cũng từng gặp nó khi nó còn bé cơ mà?
Đúng là không nể mặt hắn ta!
...
Khi Tần Lãnh Nguyệt tỉnh lại đã là ban đêm.
Cô ta ngẩn ngơ nhìn trần nhà mấy giây, sau đó ký ức cuồn cuồn tuôn ra, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi. Cô ta đột nhiên ngồi dậy.
Ánh mắt quét qua bốn phía, khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cách bài trí trong phòng cũng xa lạ. Cô ta từ giường đứng lên, lảo đảo chạy đến bên cửa sổ. Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, nhìn về phía xa có thể nhìn thấy thành phố Washinton sầm uất... Đế chế Bạch cách trung tâm thành phố rất xa, mà nơi này lại rất gần trung tâm thành phố, nơi này thật sự không phải Đế chế Bạch! Cô ta thật sự đã bị đuổi đi.
Bên ngoài có người gõ cửa, tiếng nữ giúp việc truyền tới: “Lãnh Nguyệt tiểu thư, cô đã tỉnh rồi sao?” (bản cv là ngài cơ, nhưng bà chị này thì thôi next)
Tần Lãnh Nguyệt nhìn cánh của, không trả lời.
Cửa phòng bị đẩy ra, nữ giúp việc bưng thuốc nước đứng ở cửa, nói: “Tôi vừa cho người nấu thuốc, bên trong là thuốc dưỡng thai, mong cô hãy uống một chút vì đứa con của cô.”
Tần Lãnh Nguyệt nghe vậy tinh lực hồi phụ chút ít, lập tức bình tĩnh. Có chút chán nản ngồi ở trên giường, tùy ý để nữ giúp việc bưng thuốc đi vào, sau đó để cô ta lui ra.
Bình tĩnh... Cô ta nhất định phải bình tĩnh... Nhất định phải bình tĩnh... Mọi chuyện xảy ra quá khác thường, mọi thứ đều rất kỳ quái, mọi kế thoạch của cô ta đến cuối cùng đều trở thành vật cản đối với chính bản thân cô ta. Nhất định là có chỗ nào đó không đúng, cô ta phải bình tĩnh lại...
Bên ngoài truyền đến tiếng xe, Tần Lãnh Nguyệt đúng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy đồ vật của mình được nhấc từ trên xe xuống, cô ta không kiềm chế được nắm chặt bệ cửa sổ. Khóe môi nhếch lên, cười lạnh, cho rằng như vậy là có thể đuổi cô ta đi sao? Một ngày nào đó cô ta sẽ trở lại! Đừng tưởng rằng cô ta không biết Tuyết Khả từ lâu đã muốn đuổi cô ta đi rồi, những thứ này nhất định là do Tuyết Khả cho người mang tới.
Nữ nhân đê tiện, chắc chắn là theo Bạch Mạc Ly lâu ngày nên sinh tình! Hừ! Cô ta sẽ trở lại, ai cũng đừng hòng cướp đi những thứ thuộc về cô ta, cho dù là Tuyết Khả hay Mộc Như Lam.
Cánh cửa lại bị gõ vài cái, hai nữ giúp việc đang nâng cái thùng giấy lớn đứng ở trước cửa, một người nói: “Tiểu thư, đây là mấy người bạn bên Bạch Đế tặng cho cô.”
Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt khá hơn một chút, đi tới, cho dù hiện tại cô ta không ở Bạch Đế nhưng cô ta có rất nhiều bạn bè. Tất cả bọn họ đều ủng hộ cô ta trở thanh chút mẫu đương gia của Bạch Đế.
Nữ giúp việc nhanh chóng lui ra ngoài, Tần Lãnh Nguyệt liếc nhìn bát thuốc trên bàn hiện tại không có hứng uống. Sau đó đi tới bên giường kéo thùng giấy qua, thấy quà bên trong giống nhau như đúc, nhíu mày. Tại sao lại đều cùng một kiểu giấy gói quà? Sẽ không tùy tiện gói đại thứ gì đó chứ? Thật sự là không có thành ý! Như vậy còn vọng tưởng khi cô ta trở thành chủ mẫu đương gia của Bạch Đế sẽ chiếu cố bọn họ sao? Nực cười!
Vừa khinh thường lại vừa mong chờ, Tần Lãnh Nguyệt bắt đầu mở quà.
Thoáng cái đã hủy đi mấy hộp quà, bên trong đều không phải vật gì quý giá. Tần Lãnh Nguyệt dần dần không mong đợi gì nhiều, như thế này thì làm sao cô ta có thể mong chờ thứ gì tốt chứ? Đều là một đám đi làm thuê, cho bạn họ một đống tiền cũng không thể rửa hết vị nghèo hèn từ trong xương cốt.
Tùy tiện cầm một hộp quà khác, chuẩn bị không tiếp tục hủy đi nữa, ngày mai cho người giúp việc trực tiếp ném đi, cô ta làm sao có thể giữ lại những thứ rác rưởi này? Tất nhiên là không thể.
Giấy gói quà bị xé ra, lộ ra một hộp quà nhỏ, mở ra, bên trong là một nắm tóc đen.
Động tác của Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên cứng đờ, nhìn nắm tóc đen, trong đầu nghĩ... Là ai tặng tóc giả cho cô ta sao?
Bốn phía yên tĩnh, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, nắm tóc cũng hơi lay lay.
Tần Lãnh Nguyệt chậm rãi vươn tay, túm nắm tóc, cứng ngắc xé hộp quà. Vật gì đó từ trong hộp lộ ra. Là một cái trán, lông mày, còn có một đôi đồng tử lỏng lẻo máu chảy ra từ mắt. Nó nhìn Tần Lãnh Nguyệt giống như đang nhìn hung thủ khiến nó lìa khỏi cơ thể. (Đây là đầu của ai? Ai là người tặng cho Tần Lãnh Nguyệt?)
Tần Lãnh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, bị dọa đến cứng đờ, một giây sau mới phản ứng, ném mạnh đầu người trên tay xuống đất, kinh hãi hét lên: “AAAAAA! Người đâu! Người đâu mau tới đây! AAAAA!”
.........
Ngày hôm sau.
Mộc Như Lam lại nhận được một bưu phẩm.
Bên trong vẫn là một bộ váy lộng lẫy, nữ nhân kia giống như tìm được một con búp bê yêu thích, cho nên không tiếc bỏ ra một số tiền lớn thiết kế những bộ váy xinh đẹp. Đáng tiếc, xưa nay cô chưa bao giờ thích búp bê.
Mấy ngày sau đó, liên tục có bưu phẩm được gửi tới. Bạch Đế cũng phát hiện ra vấn đề, Mộc Như Lam bị Ritana theo dõi.
Thời tiết bên ngoài u ám, mưa như hạt đậu, rơi trên mặt đất.
“Nữ nhân này đúng là phiền phúc, ngoan ngoãn giao” chìa khóa ra đây không phải tốt hơn sao? Cô lại ở chỗ này ngây ngốc đến nghiện sao?” Hắc Báo vừa ăn dâu tây vừa lải nhải nói.
Sau đó đi ra đại sảnh với một đĩa dâu tay đã được rửa sạch, “cạch” một tiếng, đặt xuống trước mặt Mộc Như Lam đang xem phim kinh dị.
“Cảm ơn cậu.” Mộc Như Lam ôm lấy đĩa thủy tinh trong suốt đựng dâu tây. Chăm chú nhìn cảnh tượng máu me khủng bố trên TV.
“Này! Tôi nói chuyện với cô đó, cô có nghe không hả?” Hắc Báo ngồi cạnh Mộc Như Lam, vươn tay lấy dâu tây. Hắn ta rất muốn biết vì sao quan hệ của Mộc Như Lam và mình lại tốt như vậy? Thật ra hắn cũng không biết, mấy ngày nay không hiểu tại sao lại thành ra như vậy, hừm, có lẽ nguyên nhân là vì Mãnh Sát.
“Hả?” Mộc Như Lam chăm chú nhìn màn hình TV, không nhúc nhích.
“Đệt! Phim kinh dị này hay vậy sao?”
“Ừ.” Mộc Như Lam vẫn chăm chú nhìn màn hình TV, không hề nhúc nhích.
“...Hừ” Hắn ta không hiểu nổi, nữ nhân giống như thiên sứ này tại sao lại thích xem loại phim như thế này chứ. Vừa đẫm máu vừa khủng bố, ban đêm đi ngủ không gặp ác mộng hoặc là nghi thần nghi quỷ sao?
Tuyết Khả từ trên lầu đi xuống, không biết từ lúc nào đã đến gần Hắc Báo và Mộc Như Lam, nhíu mày nhìn Hắc Báo: “Gino vừa mới xuống phi cơ, cậu đi đón hắn ta đi.”
“Không đi.” Hắc Báo đầu cũng không quay lại, trả lời. Bạch Đế nhiều người như vậy tại sao lại bảo hắn đi chứ.
“Bảo cậu quay về học viện Bạch Đế thì cậu không đi. Bây giờ cậu là người nhàn rỗi nhất, cho nên cậu chắc chắn phải đi.” Tuyết Khả tới gần, đánh vào đầu hắn, tiếp tục nói: “Nhanh lên.”
Hắc Báo xoa xoa chỗ bị đánh, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang muốn nói gì đó bỗng nghe thấy tiếng Mộc Như Lam: “Sợi dây chuyền ở học viện Bạch Đế.”
Hai người đều giật mình, nhìn Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hai người, tiếp tục nói: “Không phải Tả Nhất Tiễn đánh rơi sợi dây chuyền sao? ở học viện Bạch Đế đó.” (Chan: khổ thân bị Lam Lam xoay hơn chóng chóng =)))
“...Cô không nó giỡn chứ?” Tuyết Khả im lặng vài giây, đè xuống khí thế lãnh diễm, cao quý hỏi.
“Không đâu, ở ký túc xá, trong phòng ngủ của tôi ở bên phải đầu giường có một cái tủ sợi dây chuyền ở ngăn thấp nhất.” Mộc Như Lam tiếp tục nói.
Nói cách khác, bọn họ hao hết tâm tư, chạy ngược chạy xuôi, kết quả thứ họ muốn tìm lại ở ngay trong địa bàn của họ. Hơn nữa lại còn gần ngay trong gang tấc.
Hừ, cho dù là có bình tĩnh như tuyết cũng không thể nhịn được muốn quay lại mắng khuôn mặt vô tội của Mộc Như Lam một câu “Mẹ kiếp.”
Tuyết Khả ngay lập tức gọi cho đám Tần Xuất Vân ở học viện Bạch Đế, bảo bọn họ lập tức đến ktx của Mộc Như Lam xác nhận một chút. Bên trong học viện Bạch Đế có gian tế của Giáo Hội, bây giờ chỉ có lấy được sợi dây chuyền mới có thể buông lỏng cảnh giác một chút.
Vừa mới bảo Mộc Như Lam có phải ngây ngốc ở chỗ này đến nghiện rồi phải không, vẻ mặt Hắc Báo bây giờ vô cùng kì quái, hỏi: “Không phải cô muốn Boss của chúng tôi xin lỗi và cảm ơn cô sao?”
“Sợ các người bảo tôi da mặt dày vô lại đuổi không đi.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, sau đó nhìn Tuyết Khả: “Sắp xếp đưa tôi về học viện Bạch Đế nhé, Tuyết Khả tiểu thư.” Một ngày nào đó cô sẽ khiến Bạch Mạc Ly đến trước mặt cô nói cảm ơn và xin lỗi. Chẳng qua, trước đó cô không ngờ sẽ gặp nhà tâm lý học tại Bạch Đế đâu, quá nguy hiểm. Hơn nữa, cách đây không lâu cô vừa gọi điện hỏi Ebert về thành tự của Gino. Mặc dù nói hắn ta là một tên không đáng tin, nhưng thực tế, năm ba đại học hắn ta đã giúp FBI New York phá hai vụ án giết người biến thái. Mấy năm nay đều là sinh viên ưu tú nhất khoa tâm lý học.
Ở trước mạng sống, những thứ khác đều là vật lệ thuộc.
Tuyết Khả nhìn những hạt mưa rơi ào ào bên ngoài: “Có lẽ ngày mai sẽ tạnh mưa.” Hơn nữa, bọn họ cũng phải xác nhận xem Mộc Như Lam có lừa họ không.
Mộc Như Lam gật đầu, tiếp tục xem phim. Thời gian vẫn còn một ngày, cô có thể chờ được.
................
V130.2:
Két sắt Desno...
Thì ra là vậy...
Quý vị hãy đoán xem chuyện gì xảy ra:vvvv
______________________
Tuần sau mình thi giải tích (Môn này ở đhoc khó hơn c3 nhiều hic) nên không đăng truyện được ạ.
Hãy gửi thank cho tui có động lực mn ơi~~~
| | |
| Tập tin gởi kèm:Chú thích: Thần ưng Andes. Đây là kền kền chứ không phải chim ưng:v |