*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Chan
Beta_er: Noãn
Hoắc Á Lan kích động nói về Mộc Như Lam với Âu Khải Thần, nói rằng bà ta rất ủng hộ việc Âu Khải Thần quay lại với Mộc Như Lam, ngàn vạn lần không thể dễ dàng từ bỏ, bọn họ còn trẻ như vậy, Mộc Như Lam năm nay qua cũng mới 18 tuổi. Bà ta khẳng định ở độ tuổi dễ giao động như cô bây giờ, chỉ cần cho cô một chút “điểm tâm” là có thể thu phục được cô. Mặc lão sư kia đã lớn tuổi như vậy, chắc chắn không thể cho Mộc Như Lam thứ mà người trẻ muốn.
Âu Khải Thần nghe xong nhíu mày, chỉ yên lặng uống trà không lên tiếng.
“Chị.” Lưu Miên vẫn là một người phụ nữ trưởng thành với những đường cong gợi cảm, móng tay và son môi đỏ chót, lúc này không nhịn được tiến lại gần, “Chị, nói như vậy chị quyết định có chủ ý với Mộc Như Lam sao?” Nhắc tới cái tên Mộc Như Lam, Lưu Miên âm thầm nghiến răng.
Khi biết người đàn ông đính hôn với Mộc Như Lam chính là nhà tâm lý học mà cô ta coi trọng, cô ta đã rất tức giận và cảm thấy rằng mình đã nhìn lầm Mộc Như Lam và rằng Mộc Như Lam đã cướp đi tình yêu của cô ta. Ngược lại, không biết cô ta thích Mặc Khiêm Nhân đến mức nào mà là cô ta luôn có khả năng thu phục đàn ông, đột nhiên có người không nể mặt cô ta, cô ta có khát vọng chinh phục người đàn ông này, kết quả trong nháy mắt lập tức trở thành vị hôn phu của Mộc Như Lam. Cảm giác giống như bị đứa cháu gái cướp đi người đàn ông của bà dì.
Đương nhiên, Lưu Miên cũng là không rõ về thân phận của Mặc Khiêm Nhân, lúc trước khi hắn đến đây, tất cả mọi người đều gọi hắn là “Mặc tiên sinh”, người biết thông tin về hắn đã ít lại càng thêm ít, hỏi nhiều cũng sẽ không nói cho người khác. Cô ta chỉ biết hắn là một người rất lợi hại, cấp trên cực kỳ coi trọng hắn nhưng không biết hắn giàu đến mức nào. Dù sao đối với cô ta vì Hoắc Á Lan mà cô ta thấy Hoắc gia lớn mạnh như thế nào, ngay cả Hoắc Á Lan cũng nói hắn là một kẻ bình thường, vậy tất nhiên hắn là một kẻ bình thường, chẳng qua là đầu óc có chút lợi hại mà thôi.
Hoắc Á Lan không nói dối Lưu Miên, trong mắt bà ta, Lưu Mẫn vẫn là một người đáng tin, gật đầu nói: "Đương nhiên, chỉ có con bé mới xứng với con trai chị!"
“Nói thì như vậy nhưng chị à, con bé Tịnh Tịnh kia làm sao bây giờ?” Đúng vậy, đây mới là trọng điểm, Chu Tịnh Tịnh là bạn gái của Âu Khải Thần. Học cùng trường đại học với Âu Khải Thần, hơn nữa còn là hoa khôi trong trường được rất nhiều nam sinh theo đuổi, gia đình ở thành phố S cũng có tiếng. Những lời này không nên nói ở trước mặt Mộc Như Lam, nhưng cách đây không lâu bọn họ vừa mới khen Chu Tịnh Tịnh, cảm thấy đó là một cô gái xứng đôi Âu Khải Thần! Chớp mắt bọn họ liền cho đối phương ra rìa? Không phải cũng quá đáng hay sao chứ?
Lời nói của Lưu Miên khiến cho Hoắc Á Lan lập tức im lặng, cũng khiến cho động tác uống trà của Âu Khải Thần dừng, nhưng giây tiếp theo lại tiếp tục. Đối với hắn ta, từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ bày tỏ rõ tình cảm với Chu Tịnh Tịnh, tất cả đều tự cô ta là, cho dù là cô ta suốt ngày quấn lấy hắn ta, cô ta công khai thể hiện tình cảm ở khuôn viên trường hay trên MXH, hắn ta chưa hề lên tiếng phủ nhận, thậm chí ngay cả bữa cơm hôm nay cũng là do cô ta tự ý quyết định.
Cho tới bây giờ hắn ta chưa từng đồng ý… Cũng chưa từng từ chối.
Ngồi yên lặng một lát, Hoắc Á Lan mới lên tiếng: “Nhưng Khải Thần của chúng ta thích Mộc Như Lam.” Những lời này đã trở thành lá chắn tốt nhất hơn nữa đó còn là sự thật.
“Vấn đề bây giờ là làm thế nào với Tịnh Tịnh bây giờ? Để Khải Thần chia tay với con bé sao? Đột ngột như vậy, chắc chắn mọi người sẽ đoán ra được vấn đền, đến lúc đó con bé sẽ ủy khuất nói với cha mẹ một tiếng, như vậy hai nhà sẽ kết thù!” Lưu Miên vội nói, hiện tại cô ta cần phải dựa vào Hoắc Á Lan mới có thể sống tốt.
“Ngốc, vì sao chia tay chứ? Con bé thích Khải Thần như vậy, cứ để cho nó thích, chờ Khải Thần và Mộc Như Lam đến với nhau lúc đó nói cho Tịnh Tịnh cũng chưa muộn.” Hoắc Á Lan nói một cách thản nhiên, không muộn, chính là không muộn, đối với bọn họ mà nói đương nhiên không muộn. Đây là cách an toàn nhất, tuy rằng bà ta thực tự tin con trai mình nhất định có thể đoạt lại Mộc Như Lam, nhưng biết đâu bất ngờ? Đến lúc đó còn có Chu Tịnh Tịnh thay thế, vẹn cả đôi đường!
“Chị ý chị là…” Muốn Âu Khải Thần chân đạp hai thuyền, một bên là qua lại với Chu Tịnh Tịnh, một bên gạt Chu Tịnh Tịnh theo đuổi Mộc Như Lam, nhưng mà không thể nói đây là cách tốt nhất.
Lưu Miên giơ ngón tay cái lên, một người đàn ông đạp mấy thuyền đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì to tát, dù sao người bị đạp lên cũng không phải bà ta.
Hai người phụ nữ hài lòng với kết quả cuối cùng, Âu Khải Thần ngồi bên cạnh vẫn không lên tiếng.
Một lát sau, cửa phòng được mở ra, Lưu Miên và Hoắc Á Lan nở nụ cười thật tươi, nhìn về phía trước.
“Lại đây, Tịnh Tịnh à, đồ ăn ở nhà hàng Lâu Lan rất ngon lát nữa nhớ ăn nhiều một chút…”
“…”
Chu Tịnh Tịnh cười ngọt ngào, gật đầu ngồi cạnh Âu Khải Thần, ở dưới gậm bàn, cô ta đưa tay nắm lấy tay Âu Khải Thần, Âu Khải Thần liếc nhìn cô ta, vừa thờ ơ lại vừa cao ngạo, thoạt nhìn khó có thể tiếp cận, giống như một bông hoa kiêu ngạo.
Hắn ta cũng không hất tay cô ta ra, mặc kệ cô ta, cho dù khuôn mặt thờ ơ, nhưng khí chất khiến cho người khác khó có thể lại gần, cũng rất khó khiến người không sinh ra cảm giác hắn ta rất chiều Chu Tịnh Tịnh, cô ta là người đặc biệt đối với hắn ta.
Chu Tịnh Tịnh mỉm cười, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm …
……
Mộc Như Lam và Lưu Bùi Dương về đến nhà thì cũng là lúc Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm đến học viện Lưu Tư Lan học. Vì vậy hai người bèn trang trí lại phòng cho Lưu Bùi Dương, muốn ở lại lâu dài cũng không thể ở phòng Mộc Như Lam mãi được.
Màu sắc u ám của căn phòng cuối cùng cũng trở nên ấm áp và thoải mái, Lưu Bùi Dương nhìn trần nhà, cảm thấy tâm tình cũng tốt hẳn lên.
“À, hình như còn thiếu thứ gì đó…” Mộc Như Lam quan sát căn phòng một lượt, suy nghĩ một lát rồi đi ra ngoài.
Lưu Bùi Dương ngồi ở mép giường, chăn màu xanh nhạt, ở trên có vẽ những đám máy trắng, cảm giác mềm mại lại nhẹ nhàng. Hắn nằm xuống, chiếc chăn mềm mại lập tức lún xuống, cảm giác như đang nằm trên mấy.
Thật thoải mái …
Tất cả những suy nghĩ lung tung đều biến mất không còn vết tích, đầu óc trống trơn, nhưng đối với hắn mà nói như vậy là tốt nhất.
Tối nay mị bù nốt nha mn, dạo này mị bận thi quá ((