Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 420: Tràn ra 2

Điện thoại trên đầu giường chợt vang lên, Lưu Bùi Dương đột nhiên chuyển qua đi xem, không cần bắt máy hắn cũng biết là tên kia gọi tới, trước kia hắn tắt nguồn điện thoại suốt chính là vì tránh né y, sau lại vì Mộc Như Lam mới lại mở lên dùng lại, đối phương cũng biết ngay, hắn không biết y đã gọi cho hắn bao nhiêu lần trong lúc tắt máy, nhưng vô luận như thế nào, đều chỉ làm hắn cảm thấy đáng sợ và áp lực như bị ép buộc đến chết, người kia lấy danh nghĩa tình yêu mà trói buộc hắn, làm hắn hít thở không nổi……

Hoặc là căn bản đó không phải là tình yêu, người kia căn bản không biết cách yêu một người.

Lưu Bùi Dương hít sâu một hơi, không để ý tới điện thoại, xoay người đi ra ngoài, cửa phòng mở ra, lại đóng lại, điện thoại cô đơn một chỗ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đổ chuông……

“Người gọi tạm thời không nghe máy được……” Tiếng thông báo không ai muốn nghe lại vang bên tai y một lần nữa.

“Bốp!” Di động bị đáp mạnh vào tường. Phòng không bật đèn, rèm cửa đóng chặt không lộ một tia sáng nào.

Người đàn ông ngồi trên sàn gỗ lạnh băng, lưng dựa vào giường, chân trần trụi, y cong người, gục đầu lên cánh tay đặt trên đầu gối, sợi tóc đen nhánh trượt xuống tạo thành bóng tối che mất biểu cảm của hắn.

Ánh mặt trời bên ngoài bao phủ mặt đất, cho dù vẫn rét lạnh như cũ nhưng lại sáng chói mắt.

Y đã hai bàn tay trắng, vốn nên thân nhẹ như yến(ý là không còn gì vướng bận), lại như thể trầm trọng nặng nề hơn bất cứ lúc nào, y không hiểu, không hiểu, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, đời này kiếp này, dù cho y chết cũng muốn kéo hắn cùng xuống địa ngục!

……

Tô Trừng Tương đứng ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn gõ cửa văn phòng của Hạ Miểu, sau đó lại là một trận khói sặc sụa, Tô Trừng Tương đã quen với đức hạnh của người kia, đứng ở cửa đợi khói tản ra chút rồi mới đi vào.

“Tôi nói rồi tôi muốn cùng anh điều tra vụ việc.” Tô Trừng Tương nói. Nhưng người này làm chuyện gì cũng không nói với cô, như vậy cô tham gia thế nào được?

Hạ Miểu đang đọc tài liệu, nghe vậy chỉ là lười nhác nói: “Tôi chỉ nói ‘tùy ý’, chứ chưa nói nhất định sẽ mang cô theo, cô muốn nhúng tay, vậy phải tự mình theo kịp, còn trông cậy ai sẽ ở đó đợi cô sao?”

Hắn ta nói có vẻ không có ý gì khác, nhưng lúc này lại làm Tô Trừng Tương ngẩn ra, con ngươi thoáng qua nét âm u. Những lời này cô cũng từng nghe được từ Mặc Khiêm Nhân, cái tên này đang cười nhạo cô sao?

“Được, tôi sẽ tự đuổi kịp.” Tô Trừng Tương có chút tức giận, duỗi tay cướp lấy tài liệu Hạ Miểu đang xem, Hạ Miểu nhíu nhíu mày, nhưng lại không ngăn cản.

Tô Trừng Tương còn tưởng hắn ta đang xem lại tài liệu về Mộc Như Lam, không ngờ thế nhưng không phải, mà là Lưu Miên.

Cô càng xem càng cảm thấy có điều không thể tưởng tượng, Lưu Miên thế nhưng lại làm loại kinh doanh này…… Biến thi thể thành xác ướp buôn bán ở chợ đen, có rất nhiều đam mê đặc biệt, ví dụ như người cuồng thi thể đều hợp tác làm ăn cùng ả ta. Từ trước tới giờ Tô Trừng Tương chưa từng nghe có loại giao dịch buôn bán này, đương nhiên cô cũng biết thế giới lớn như vậy, có rất nhiều chuyện vô lý cô không thể nào hiểu được đang yên lặng diễn ra, chỉ là Lưu Miên này không phải là pháp y của bọn họ sao? Thân là nhân viên chính phủ, sao lại có thể làm loại chuyện này? Cho dù không coi là trái pháp luật, nhưng cũng không nên!

Trang giấy lật qua một tờ, nhìn đến thông tin Lưu Miên là người phụ trách làm pháp y cho vụ án bắt cóc 6 năm trước xảy ra ở thành phố K, không biết có quan hệ gì.

“Đây là……” Tô Trừng Tương hơi nhíu mày, cô đọc không ít tài liệu, cầm từ chỗ Hạ Miểu xem, đương nhiên tài liệu và phương pháp điều tra có điểm bất đồng so với cảnh sát chính quy, Hạ Miểu nguồn tin tức riêng của riêng mình, gần như là phương pháp điều tra theo thế giới ngầm, nhưng không thể không nói, tin tức thu được có khác biệt so với bên cảnh sát, hoặc là vì Kim gia đã sụp đổ, bộ phận của tổ chức Ám Long đã từng giúp bọn họ che dấu tai mắt đã không còn tồn tại, cho nên những chuyện đó muốn tra nguyên nhân thật cũng không quá khó khăn.

Vụ án bắt cóc 6 năm trước, thủ phạm chính là Kim Bưu Hổ, đồng phạm ngoại trừ những người tham dự bắt cóc, còn có em gái Kim Bưu Hổ, Kim Mạt Ly, cha mẹ Kim Bưu Hổ, pháp y Lưu Miên và đội trưởng phụ trách vụ án lúc đó đã chết (là cái ông MNL treo cổ lên ở công trường dọa cho mẹ sợ xanh mặt đó).

Chỉ là hiện tại trọng điểm Hạ Miểu muốn tra không phải vụ án bắt cóc 6 năm trước, mà là vụ án bốc hơi khỏi nhân gian, cho nên Lưu Miên thế nào, hắn tạm thời không thèm để ý, sau này tính sau.

“Đều là một lũ đáng chết.” Tô Trừng Tương dần nhăn mày lại, tuy rằng cô biết một người đáng chết hay không nên do pháp luật quy định, ngầm giết người mặc kệ là xuất phát từ tâm lý chính nghĩa hay lý do khác đều là phạm tội, nhưng cô vẫn cảm thấy những người này chết chưa hết tội.

Hạ Miểu lấy lại tài liệu, cầm điếu thuốc trên môi ra, hắn ta cũng không ngờ Lưu Miên lại là dạng người này, chỉ là trọng điểm không ở đây, hắn ta luôn cảm thấy, tầm màn trước mắt lại bị phủ thêm một tầng, làm hắn ta cảm thấy càng ngày càng mơ hồ.

Giả sử Mộc Như Lam là người đứng sau mọi việc, như vậy lý do hoàn toàn dễ hiểu, cô đang muốn trả thù, tự cho mình thân phận sứ giả chính nghĩa, giết chết những người đã táng tận lương tâm của mình, nhưng khi biết Lưu Miên cũng tham dự chuyện này, hắn ta lại không thể không hoài nghi, hoặc là nhiều năm phá án đã luyện thành thói quen đa nghi, làm hắn ta không thể không suy nghĩ, vì cái gì cố tình chỉ còn mình Lưu Miên sống sót? Kim Bưu Hổ và Kim Mạt Ly mất tích, những người sau khi ra tù cũng mất tích, ngay cả Kim gia cha mẹ cũng đã phải nhận trừng phạt, không lâu trước đây bị kẻ thù đâm chết, tất cả mọi người đều đã nhận trừng phạt, vì cái gì chỉ mình Lưu Miên bình an vô sự?

Điểm này nếu xét ở giả thiết kỳ thật hung thủ là Âu Khải Thần hoặc là Âu gia thì lại có thể giải thích được, bởi vì Lưu Miên cùng một nhóm với bọn họ, tự nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng giả thiết này còn có rất nhiều chỗ không thể xảy ra được, bởi vì không có động cơ gây án.

Âu gia vì sao phải đối phó Kim gia? Vì sao phải làm sứ giả chính nghĩa? Hoàn toàn không có lý do gì, nhưng cố tình Âu Khải Thần lại chột dạ đối với vụ án nhóm người Kim Bưu Hổ bốc hơi khỏi nhân gian. Điểm này quá khó để lý giải, vẫn là giả thiết Mộc Như Lam là hung thủ có khả năng xảy ra hơn, bởi vì mỗi người trong sự việc đều có liên hệ với cô.

Hạ Miểu phát hiện vụ án này khi thật sự bước vào xử lý còn khó khăn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, hắn ta vốn tưởng rằng Mặc Khiêm Nhân yêu Mộc Như Lam cho nên lu mờ lý trí bỏ qua pháp luật, bằng không sao có thể có vụ án mà hắn không phá được? Hiện tại xem ra, có lẽ vụ án thực sự không đơn giản, nhưng là hắn ta vẫn tin tưởng chưa đến nỗi làm khó được Mặc Khiêm Nhân, huống chi người kia không phải chỉ hứng thú đối với vụ án khó sao? Càng khó càng làm hắn hăng say mới đúng, hắn thu tay lại nhất định còn có ẩn tình gì đó, hơn nữa ẩn tình kia nhất định có liên quan đến Mộc Như Lam.

Hắn ta sẽ xóa bỏ hết sương mù để nhìn cho rõ ràng.

Hạ Miểu chợt nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Tô Trừng Tương: “Cô chắc chắn muốn nhúng tay?”

Tô Trừng Tương gật gật đầu, cô muốn nhìn chằm chằm Hạ Miểu điều tra, xem hắn ta là muốn dùng chứng cứ rõ ràng thực sự điều tra hay vẫn là trò cũ muốn trả thù Mặc Khiêm Nhân nên hãm hại Mộc Như Lam.

“Vậy đúng lúc, có chuyện cô nhất định có thể làm được, nếu làm không được thì nhớ tên yêu thầm cô giúp một tay cũng không tệ.” Hạ Miểu từ từ nói, Tô Trừng Tương đang muốn nói gì, lại bị hắn ta đánh gãy, “Đi tra xem những khách hàng yêu thi thể giao dịch với Lưu Miên gồm có ai.” Thời điểm cần thiết, bọn họ phải mở băng vải ra nhìn xem xác ướp trông như thế nào hoặc làm giám định gì đó.

Nếu biến thi thể thành xác ướp để bán đi thì vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể hủy thi diệt tích một cách thần không biết, quỷ không hay, những doanh nhân giàu có sẽ không để bảo bối của mình bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ giấu thi thể đó đi, vậy nên có vẻ đây là một cách không tồi.

Lúc đó.

Thành phố G bên cạnh.

Đây là nhà của một thương gia, dưới phòng đường hoàng tráng lệ còn có tầm hầm được mở rộng được trang hoàng như một cung điện Ai Cập cổ, từng cái xác ướp được băng vải bọc lại toàn thân được đặt vào quan tài.

Một tên đàn ông béo đầu trọc thoạt nhìn tầm 50 tuổi mặc vest đi đến nhìn chúng nó, trong mắt chứa tình yêu si mê, dường như những thứ đó là tâm can bảo bối của hắn ta, là người hắn ra yêu, quá đẹp, thật là quá đẹp, bất kể kim cương châu báu gì trên thế giới này đều không đẹp bằng chúng nó! Ah……

Máy bay để lại một đường bay phía chân trời, chứng minh nó đã từng bay qua.

Một người đàn ông nhìn qua không giống người thường chậm rãi đi trên đường phố, trầm mặc như thể đã ngưng tụ hết mọi ánh sáng sặc sỡ thành màu đen, bộ vest thiết kế thủ công cao cấp bao lấy thân thể cao lớn, khí chất lạnh lẽo "người sống chớ lại gần" dọa người tránh thật xa, dường như hắn ta là một đế vương đang tuần tra lãnh thổ, ai tới gần sẽ tự nhận mấy cái chết.

Đi qua đường phố hỗn loạn, sau đó ngừng dưới lầu nhà dân cũ nát, đôi mắt Bạch Mạc Ly hơi nheo lại, từ khi hắn ta sinh ra đã ở trong tòa nhà này, ẩm ướt chật hẹp, nhưng lại hạnh phúc thỏa mãn, tiền lương của cha mẹ tuy rằng không thể cho hắn sinh hoạt sung sướng, nhưng ít nhất không thiếu thốn ăn mặc, cho đến lúc chuyện không hay xảy ra, hắn ta lần lượt mất đi người thân, cho dù cuối cùng có quyền thế, lại vẫn lẻ loi một mình.

Hắn không phải tới nhớ lại, chỉ là tới từ biệt, qua hôm nay, hắn sẽ phải quên tất cả quá khứ kia, đây có lẽ cũng là kỳ vọng của bọn họ?

Bạch Mạc Ly xoay người rời đi, đến nghĩa trang, trên đường tới nghĩa trang sẽ đi qua một cô nhi viện, hắn và Bạch Ly Mạt đã từng sống một thời gian ở đó, sau này hắn ta không cam lòng cứ ở cô nhi viện chờ người khác bố thí và nhận nuôi, dẫn theo Bạch Ly Mạt rời đi.

Nghĩa trang rất an tĩnh, một đám bia mộ màu đen, mặt bia có khắc họ tên người đã mất và ảnh chụp, Bạch Mạc Ly đứng trước ngôi mộ của cha mẹ trong chốc lát, cuối cùng cũng chẳng nói lên lời, hắn hoảng hốt phát hiện, có lẽ lúc trước tuổi còn quá nhỏ, tình cảm đối với cha mẹ còn chưa đủ sâu, ngoại trừ mối hận năm xưa, tất cả chỉ còn lại một mình phiền muội cô độc, thời gian trôi qua, xóa đi nỗi nhớ cha mẹ dần theo tuổi tác, xóa đi ký ức khi bọn họ còn sống, hoặc là đã bị hận thù cắn nuốt.

Cừu hận, làm hắn ta trưởng thành như Bạch Mạc Ly hiện tại, nhưng cũng làm hắn mất đi quá nhiều thứ.

Bạch Mạc Ly trầm mặc nhìn bọn họ, cuối cùng chỉ xoay người rời đi.

Lúc đi qua cô nhi viện, một đứa bé chạy vọt ra từ bên trong, đâm vào chân Bạch Mạc Ly, "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, đứa bé kia oán hận ngẩng đầu, lại nhìn thấy Bạch Mạc Ly từ trên cao nhìn xuống, lập tức như thỏ con gặp lão hổ, hốc mắt đỏ lên, mắt thấy sắp khóc.

“Ai nha! Ngã đau lắm không!” Bên trong truyền ra tiếng nói hiền từ, một bà lão bước chân không quá linh hoạt bước ra, ôm đứa bé lên rồi nhìn về phía Bạch Mạc Ly, ngẩn ra, liên tục xin lỗi, có lẽ nhìn ra hắn không phải người thường, sợ hắn trách tội bọn họ.

“Không có việc gì.” Bạch Mạc Ly nhàn nhạt nói, cúi đầu nhìn dấu tay trên quần mình do tiểu quỷ kia in lên, bước chân muốn rời đi, nhưng bà lão kia dường như lại chợt nhớ tới cái gì nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, sau đó thật cẩn thận lên tiếng.

“Cậu…… Có phải trước kia từng ở đây không?”

Bạch Mạc Ly dừng bước chân, quay đầu lại nhìn bà lão kia, nhiều năm như vậy, thế nhưng còn có người nhận ra hắn? Hắn lại hoàn toàn không nhớ rõ bà lão này là ai.

Bà lão vừa thấy phản ứng này của Bạch Mạc Ly cũng biết mình nói đúng, bà dùng giọng điệu có chút hoài niệm thở dài nói: “Cậu chính là đứa bé lúc trước ôm em gái không buông tay đúng không, vậy mà đã qua nhiều năm rồi, cậu lớn lên rất nhiều.”

“Bà là?”

“Tôi là viện trưởng của cô nhi viện này.”

“Sao bà lại nhớ tôi rõ như thế?” Nhiều năm trôi qua như vậy, dù là bề ngoài hay mặt nào hắn cũng biến hóa khác biệt rất lớn, người này sao lại có thể nhận ra?

“Đôi mắt của cậu.” Viện trưởng cười lộ ra hai cằm có vẻ đặc biệt hiền từ, lúc trước bọn họ được đưa tới đây, viện trưởng đã khắc sâu ấn tượng đặc biệt đối với đôi mắt của Bạch Mạc Ly, bà còn nhớ rõ lúc trước bà bị cặp mắt tràn ngập hận ý kia dọa sợ không tính thu nhận hắn, nhưng cuối cùng vẫn không qua được một cửa lương tâm ấy, cho bọn họ ở lại, cũng chú ý tới bọn họ rất nhiều, đương nhiên nguyên nhân để nhớ nhiều năm như vậy còn do một chuyện khác.

“Hai người chân trước vừa rời khỏi, cô gái kia đã tới đây muốn nhận nuôi hai người, còn bị ta mắng một trận, đứa bé của mình còn gửi ở đây hơn một năm, cô ấy sao có thể nhận nuôi đứa bé khác không quan tâm bản thân? Đương nhiên, đó là bất bình và tức giận của tôi, mấy năm trước cô gái ấy cũng đã đón con mình về.” Viện trưởng đưa Bạch Mạc Ly đi lại trong cô nhi viện, kể lại một ít việc năm đó, cũng mặc kệ Bạch Mạc Ly có nghe hiểu hay không.

Không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, Bạch Mạc Ly nhìn những bức tranh vẽ trên tường của những đứa trẻ cô nhi và hỏi bâng quơ: "Ai muốn nhận chúng tôi làm con nuôi?" Phần lớn những đứa trẻ cô nhi lớn lên trong cô nhi viện đều không được nhận làm con nuôi. Hắn và Bạch Ly Mạt mới đến cô nhi viện không lâu đã có người nhận nuôi? Hơn nữa nhận nuôi cả hai người? Khi nãy hắn còn chú ý, viện trưởng nói "hai người" mà không phải là "cậu"

"Đó là một cô gái thường đến chỗ chúng tôi làm tình nguyện viên, giờ tôi không biết chuyện gì xảy ra. Không biết cô ấy đã tạo nghiệt gì, chưa lấy chồng đã sinh con, nhưng cũng may, nghe nói vẫn có người lấy cô ấy, còn đón đứa nhỏ về". Viện trưởng nói, thấy Bạch Mạc Ly đang chăm chú nhìn vào một trong những bức ảnh, mắt bà ngay lập tức sáng lên, “ Đúng rồi, chính là đứa trẻ này!”

Bạch Mạc Ly nhìn về phía viện trưởng, nhíu mày, “Bà chắc chứ?”

"Đương nhiên, đứa nhỏ này rất tốt bụng. Con bé thường xuyên quyên góp tiền cho cô nhi viện của chúng tôi, cũng thường xuyên tới đây chơi với bọn nhỏ, nhưng không hiểu sao càng về sau, vẻ mặt của con bé càng ngày càng ảm đạm, không thường xuyên tới đây nữa. Không biết có phải vì công ty gia đình có chuyện hay không..."

Bạch Mạc Ly gỡ tấm ảnh xuống, tấm ảnh rõ ràng đã được chụp từ rất lâu rồi, trông như một cô gái trẻ mới mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi trên ghế ôm hai đứa trẻ với nụ cười trên môi, nhưng mà người này...

Bạch Mạc Ly tưởng tượng ra người phụ nữ quyến rũ trang điểm đậm trong trí nhớ của mình sau khi lau sạch mọi dấu vết trên mặt, sau đó ngạc nhiên, người này...

“… Cô ấy tên gì?” Bạch Mạc Ly có chút không rõ, rốt cuộc cô gái tốt bụng và xinh đẹp mà viện trưởng miêu tả không giống với người hắn nghĩ.

“Là… À, là Bạch Tuyết!”

Viện trưởng còn nhớ khi cô gái lần đầu tiên đến đây, cô đã tự giới thiệu mình với nụ cười rạng rỡ, nói rằng bố mẹ muốn cô xinh đẹp, nhân hậu và thuần khiết như nàng Bạch Tuyết và sau đó sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc với hoàng tử.

……

Bầu trời dần tối lại, Mộc Như Lam nhận được cuộc gọi từ Âu Khải Thần sau bữa ăn tối, hắn ta có vẻ không vui nên rủ cô ra ngoài trò chuyện. Mộc Như Lam báo với Đoạn Nghiêu rồi đi ra ngoài, để hắn đỡ phải lo lắng.

Đoạn Nghiêu cũng không ngăn cản, chỉ ngồi trên ngai vàng nhìn bóng lưng của cô gái biến mất ngoài cửa, đôi mắt đẹp như ngọc bớt rực rỡ khi "tia nắng"* biến mất, không còn tỏa sáng đẹp đến mê hồn nữa. (*tia nắng ở đây ý chỉ MNL)

Lưu Bùi Dương đứng trên khúc quanh cầu thang nhìn cảnh này, tay nắm lấy tay vịn khẽ siết chặt.

“Đừng nói với tôi cậu thật sự buông tay.” Trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tính của Lưu Bùi Dương hiện ra vài phần mỉa mai. Đoạn Ngọc và Đoạn Nghiêu, hai anh em này đều là kẻ điên, bọn họ hiểu được cái gì là buông tay sao? Hiểu được thế nào là tình yêu sao? Ngoài tính chiếm hữu, bọn họ còn hiểu cái gì?

Đoạn Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, có vẻ như không quan tâm giọng điệu của hắn, khoanh chân ngồi dựa lưng vào ghế: "Đừng so sánh tôi với anh trai ngốc nghếch kia."

Lưu Bùi Dương như muốn cười lạnh thành tiếng, “Các người không phải cùng một loại sao?”

Đoạn Nghiêu yên lặng nhìn về phía cửa đang mở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi qua tấm thảm đỏ, xông thẳng vào người hắn, hắn im lặng không nói. Lưu Bùi Dương tưởng hắn sẽ không nói nữa, nhưng giọng nói hơi trầm khàn quyến rũ của chàng trai nhẹ nhàng vang lên, "Cùng là một loại, nên tôi sẽ tiếp tục yêu cô ấy."

Buông tay không có nghĩa là không còn yêu nữa mà là để cô ấy có được tình yêu như ý muốn.

Lưu Bùi Dương nhìn Đoạn Nghiêu không khỏi bất ngờ, y chưa bao giờ nghĩ, hoá ra Đoạn Nghiêu sẽ nói những lời như vậy, người này, không phải lúc đầu tất cả mọi chuyện hắn làm đều vì Mộc Như Lam sao? Điên cuồng hấp thụ tất cả bóng tối, để bành trướng và lớn lên nhanh chóng, hắn không ngần ngại biến y trở thành quân tốt hy sinh vì lý do này, chẳng phải suy nghĩ của hắn vẫn luôn là "Hắn chỉ cần có Mộc Như Lam, cho nên Mộc Như Lam cũng chỉ cần hắn" sao?

Cho nên y mới nói Đoạn Ngọc và hắn căn bản chính là cùng một loại người, Đoạn Ngọc cũng đã tay trắng, chỉ còn mình y, cho nên cũng muốn y không có gì ngoài hắn ta…

Nói cách khác, chỉ bất đồng ở chỗ Lưu Bùi Dương không phải Mộc Như Lam, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau và biện pháp ứng phó khác nhau, cho nên kết quả cũng không giống nhau.

Lúc Mộc Như Lam đến quán cà phê, Âu Khải Thần đã tới.

Không có nhiều người trong quán cà phê, tiếng đàn piano du dương vang vọng, nhưng Âu Khải Thần vẫn ngơ ngác nhìn cốc cà phê trên bàn. Đầu óc hắn ta chỉ toàn là xác chết đêm qua, còn cả việc cảnh sát đến thẩm vấn sáng nay. từ nhỏ đến lớn Âu Khải Thần đều vô cùng ưu tú tự tin được người khác hứng trong lòng bàn tay, ngoại trừ những thất bại mà hắn ta gặp phải trong mối quan hệ với Mộc Như Lam thì k gì khiến hắn gặp thất bại được.

Chuyện đó xảy ra đột ngột, hắn ta ăn không ngon ngủ không yên, cách đây không lâu, trong lúc mê man mơ thấy mình đang ở trong tù thì bất ngờ tỉnh dậy, hắn ta chạy ra khỏi nhà, đầu óc hoảng sợ. Hắn ta muốn tìm người để giãi bày, nhưng lại không dám tùy tiện nói với người khác, cuối cùng hắn ta nghĩ tới Mộc Như Lam.

Âu Khải Thần nghe thấy tiếng trầm trồ trong quán cà phê, ngước mắt lên thì thấy cô gái đang từ từ đi về phía mình, với nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong veo và ấm áp, khi nhìn vào đó, có một loại cảm giác như tâm hồn được thanh lọc. Tay chân lạnh lẽo cũng dần dần ấm lên.

Đúng vậy, Âu Khải Thần nghĩ rằng nên nói cho Mộc Như Lam những nghi ngờ và sợ hãi của mình. Trên đời này chỉ có Mộc Như Lam là có thể tin tưởng được, chỉ có cô mới không phản bội hắn ta. Cô là người chân thành và thân thiện với bạn bè, chu đáo và hết lòng! Cho dù hắn ta thực sự đâm chết Kim Bưu Hổ, cô nhất định sẽ an ủi và giúp đỡ hắn ta, dù sao một kẻ xấu như Kim Bưu Hổ cũng đáng chết, không phải sao? Cô nhất định sẽ hiểu cho hắn ta!

Mộc Như Lam nhìn vào đôi mắt càng ngày càng sáng của Âu Khải Thần, nụ cười trên khóe môi đậm hơn, lại có vẻ dịu dàng và ấm áp hơn ...

Thật là thú vị nha, con mồi dễ thương của cô đã rơi vào bẫy, lại còn tưởng rằng thợ săn là người bạn ấm áp, đáng tin cậy có thể tin tưởng, ha ha ...