Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 423: Trở lại

Những ánh đèn rực rỡ lấp lánh, đủ mọi màu sắc.

Chu Tịnh Tịnh đứng dậy rời đi, Mộc Như Lam cầm ly cafe, nghiên người nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi cong lên trông vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Có người đi vào quán cafe, khóe mắt thoáng nhìn, thấy một thiên sứ ngồi nấp trong một góc, bước chân dừng lại, nói gì đó với người phía sau. Sau đó liền quay người đi tới bên này.

“Kha tiểu thư.” Một giọng nam vang lên.

Mộc Như Lam quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông gầy đeo kính bước tới, cô nhớ tới anh ta, chủ tịch của giải trí toàn cầu TMT Entertainment, và người đứng đầu ngành công nghiệp của Hoắc gia - Đổng Kỳ.

“Đổng tiên sinh?” Mộc Như Lam có chút kinh ngạc.

“Qua đây làm chút việc, thấy cô nên liền tới đây.” Đổng Kỳ đi đến phía đối diện, ngồi xuống vị trí mà Chu Tịnh Tịnh vừa ngồi.

“… Là vì chuyện của Khải Thần sao?” Âu gia xảy ra chuyện, giống như Mộc Như Lam đoán, Hoắc gia chưa bao giờ xuất hiện để tránh bị nghi ngờ, giao toàn quyền cho cảnh sát và chứng cứ rõ ràng tới xử lý. Hoắc gia là một gia đình cương trực, vốn dĩ họ không muốn Hoắc Á Lận kết hôn với một thương nhân, nhưng Hoắc Á Lận khăng khăng muốn gả, Hoắc lão gia tử đành phải chiều theo bà ta, nhưng dù sao mối quan hệ này cũng đã phai nhạt. Vụ án của Âu Khải Thần, bằng chứng và vật chứng đều có cả, Hoắc gia càng không thể làm gì được cho hắn ta, họ sẽ không để cho tấm bảng thanh liêm và công chính của mình bị vấy bẩn một chút nào.

Mà Đổng Kỳ tới đây, đại khái là bên Hoắc gia phân phó đi, tuy rằng không biết là vì cái gì.

Đổng Kỳ gật đầu, đôi mắt xuyên qua mắt kính đánh giá cô, “Nghe nói trước đây Âu Khải Thần đã làm điều vô lẽ với cô, thay mặt Hoắc gia xin lỗi cô.”

Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, hơi hạ mi mắt che khuất tầm mắt, lông mi dài che khuất hai bóng dưới ánh mắt, nhìn mong manh và u sầu, trong mắt người khác, họ chỉ cảm thấy mình đã nói một điều không nên nói, khiến cô gái cảm thấy buồn và tủi thân.

Cô là một người hiền lành thuần khiết như vậy, giống như một viên lưu ly xinh đẹp duy nhất.

Ánh mắt Đổng Kỳ hơi lóe, cảm thấy có hối hận, liền đổi đề tài, “Khi nào Mặc Khiêm Nhân trở về?”

Mộc Như Lam khẽ ngước mắt, khóe môi gợi lên một đường cong, “Ngày mai. À mà, Đổng tiên sinh lần này tới đây là có cách gì có thể giúp Khải Thần và dì Miên sao?”

“Không.” Sắc mặt Đổng Kỳ trở nên nghiêm túc, “Chẳng qua nghe nói hai người bọn trạng thái tinh thần có gì đó không đúng, tam thiếu gia để tôi tới nhìn xem.”

Mộc Như Lam khuấy ly cafe, xoáy nước màu nâu xoay tròn, “Tam thiếu gia… Dạ Chu sao?” Hoắc Dạ Chu, lớp trưởng lớp 3, hơn nữa, bọn họ hiện tại đều là sinh viên đại học nha.

Đổng Kỳ ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra Mộc Như Lam đã từng đến học viện Mộ Hoa ở Thủ Đô làm học sinh trao đổi, hơn nữa còn có quan hệ không tồi với mấy gia hỏa ngỗ ngược kia, vì thế vốn dĩ liền không cảm thấy yêu cầu phòng bị Mộc Như Lam vì vậy hắn ta không nghĩ rằng mình cần đề phòng Mộc Như Lam mà lại theo bản năng coi cô trở thành người một nhà —— có thể trở thành người một nhà sao? Con dâu tương lai của Mặc gia ở Thủ Đô, quen biết tiểu tử Hoắc gia Tô gia và Hạ gia, như vậy còn có thể đứng cùng một phía với bọn hắn sao?

“Hiện tại bọn họ thế nào rồi? Sau khi tôi rời đi vẫn chưa từng liên lạc với họ.”

Đổng Kỳ nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt thoáng úp mở, nhưng cũng gật đầu, “Rất tốt, từ trước đến nay bọn họ là lớp có người tốt nghiệp nhiều nhất của Mộ Hoa.” Hơn nữa mỗi người đều thành công đi vào nơi đó, cho đến khi tốt nghiệp cũng không có ai giơ cờ trắng đầu hàng nhận thua rời đi. Đổng Kỳ chợt nhìn về phía Mộc Như Lam, cảm thấy không thể tin được, cô gái này xuất hiện trong cuộc sống của những người thanh niên trẻ tuổi đó chỉ hai tháng, nhưng dường như cô đã thay đổi cuộc sống của họ và trở thành động lực chuẩn mực giúp họ luôn chạy về phía trước.

“Vậy là tốt rồi…” Từ khóe mắt Mộc Như Lam, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ bằng kính trong, một bóng người có vẻ tiều tụy và lười biếng đi tới.

Đổng Kỳ cũng thấy được, hắn ta đứng lên, “Tôi còn có việc chút việc, hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

“Được.” Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, nhìn Đổng Kỳ đứng dậy đi qua, đúng lúc va phải Hạ Miểu vừa mới bước vào quán, Hạ Miểu tất nhiên cũng thấy Mộc Như Lam, hắn nói gì đó với Đổng Kỳ, Đổng Kỳ quay đầu lại nhìn cô, thấy Mộc Như Lam cũng đang nhìn họ, liền gật đầu, cùng Hạ Miểu đi lên tầng hai.

Mộc Như Lam thu hồi ánh mắt, trầm mặc nhìn quán cafe trong chốc lát, đứng lên rời đi.

Tầng hai quán cà phê.

Hạ Miểu và Đổng Kỳ ngồi trên ghế gần cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, Hạ Miểu nghiêng đầu, nhìn Mộc Như Lam ngồi taxi rời đi.

Đôi mắt màu đen hơi nheo lại, khó phân biệt được là sắc bén hay lười biếng.

Đổng Kỳ thu hồi ánh mắt, thấy Hạ Miểu vẫn đang nhìn chằm chằm đuôi xe taxi chở Mộc Như Lam, đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Lão gia tử nhà anh bảo anh nhanh kết thúc vụ án rồi trở về đi.”

Ban đầu không ai quan tâm đến vụ án bốc hơi này, Hạ Miểu muốn tra thì tra, nhưng không ai nghĩ rằng kẻ sát nhân cuối cùng lại là người của Âu gia, khiến Hoắc gia ở Thủ Đô cảm thấy mất mặt, trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, Hạ lão gia muốn Hạ Miểu nhanh chóng quay về để gọi Hoắc lão gia tới giễu cợt.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là Mặc Khiêm Nhân đang trở lại, hơn nữa vì Mộc Như Lam đang ở đây nên hắn sẽ đến thành phố K. Hạ gia không muốn hai người gặp nhau, vì không ai có thể khống chế được hai người. Thành phố K không phải thủ đô, nếu có chuyện gì xảy ra vào thời điểm đó, cả Mặc gia và Hạ gia đều không thể kham nổi.

“Ai nói tôi điều tra xong rồi?” Hạ Miểu lười nhác dựa vào ghế, nghịch cái bật lửa mới trên tay. Từ đầu đến cuối hắn ta cảm thấy vụ án bốc hơi cứ như vậy phá xong có gì đó không đúng, Lưu Bùi Lực bị ai giết chết hắn ta còn chưa tra ra đâu.

“Tùy anh, dù sao tôi cũng chỉ truyền lời giúp cha anh mà thôi.” Đổng Kỳ uống một ngụm cà phê, sau đó nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục nói, “Anh biết chuyện em trai mình đi vào nơi đó chứ?”

Hạ Miểu rốt cuộc cũng có tinh thần, nhưng vẫn chán chường giống như thân thể bị suy nhược vậy, ý tứ không ràng thở dài nói, “Có chút ngoài dự đoán của tôi. Thằng nhóc kia trước khi không phải nói có chết sẽ không để lão già dắt mũi đi vào nơi đó sao. Mà mấy tiểu tử kia cũng làm tôi ngạc nhiên, có phải chúng bị mấy lão già đó tẩy não không?”

Đổng Kỳ cười trước vẻ hài hước hiếm thấy của Hạ Miểu, nhưng vẻ mặt không có vẻ gì là dành cho hắn ta, "Không phải tẩy não sao? Nhưng không phải mấy lão đầu tẩy não bọn họ, dùng phương pháp gì tẩy não chúng ta cũng không rõ lắm.”

“Hả?” Hạ Miểu có chút hứng thú, hắn ta vẫn luôn ở Anh, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ phá các vụ án trong tay, đối với những chuyện trong nhà, mới về nước cách đây không lâu nên cũng biết một ít, nhưng cũng không biết quá nhiều.

“Anh đúng là không đủ tiêu chuẩn làm đích tôn, cũng không đủ tư cách làm một người anh.” Đổng Kỳ lắc đầu, có chút bất lực “Khi anh còn quan tâm đến sự việc đó, em trai của anh đã tìm thấy động lực để tiến lên lần nữa rồi. Hơn nữa, nếu cho anh biết chuyện gì đang xảy ra, đó sẽ là một đả kích đối với anh. Bảo sao gia đình anh không nói cho anh biết. "

“… Rốt cuộc có chuyện gì xảy a?”

“Em trai anh Hạ Hỏa, còn có Dạ Chu và tiểu tử Tô gia Bắc Thiệu, cùng với thuộc hạ của bọn nó hoàn toàn lột xác, cùng với cô gái kia đưa tay ra đẩy một cái.”

“Cô gái kia?” Hạ Miểu mơ hồ có cảm giác điềm xấu sắp xảy ra.

“Anh vừa mới nhìn chằm chằm cô gái kia.”

Mộc Như Lam!

Bật lửa không ngừng chuyển động bỗng dưng dừng lại, Hạ Miểu có chút ngạc nhiên, sự việc hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn ta. Không lâu trước đây hắn ta còn cảm thấy cô là tội phạm giết người phạm, đảo mắt đã thành lão sư của em trai hắn ta? … Đùa kiểu gì vậy?! Này…

Đổng Kỳ còn tưởng rằng bởi vì Mộc Như Lam là vị hôn thê Mặc Khiêm Nhân, cho nên Hạ Miểu lại bị đả kích, vươn tay qua vỗ bờ vai của Hạ Miểu, “Việc kia đã qua nhiều năm rồi, anh cũng không cần để ý lâu như vậy, tôi nghĩ Mặc Khiêm Nhân cũng sẽ không để ý, hắn vẫn luôn ở lại nước ngoài cũng không phải là bởi vì việc kia. Mà hắn là thiên tài như vậy, ở nước ngoài lại là nơi thường xuyên xảy ra các vụ án biến thái, đối với hắn càng thích hợp để phát triển. Hơn nữa hắn có thù phải tự mình báo.”

Thời điểm xảy ra chuyện có chút vi diệu, chính là lúc kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, khi đó là ở Bắc Kinh.

Mặc Khiêm Nhân cuối cùng cũng được đưa về Thủ Đô sau thời gian dài ở thành phố K. Lúc đó, Hạ Miểu luôn là số một trong trường, còn quá trẻ và mọi thứ quá suôn sẻ, hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường, còn Mặc Khiêm Nhân nói chuyện chẳng có chút khiêm tốn lại có chút phách lối, tính tình khó gần luôn xem thường người khác. Cái gọi là núi không thể chứa hai hổ, những tia lửa từ sự va chạm của hai thiên tài có thể nói là ác liệt.

Hạ Miểu muốn cùng Mặc Khiêm Nhân phân cao thấp, gửi một bức thư thách thức Mặc Khiêm Nhân, nhưng do sơ suất của người gửi, Mặc Khiêm Nhân đã không nhận được. Kết quả là Hạ Miểu nghĩ rằng Mặc Khiêm Nhân đã bị thách thức và đơn phương đặt một cái bẫy mà những người bình thường có chỉ số IQ bình thường không thể biết được. Đó là một vụ hiếp dâm bịa đặt giả tạo. Mặc Khiêm Nhân không hề phòng bị và hoàn toàn trúng chiêu. Đó là một vụ lộn xộn lớn, dưới tình huống “Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực”, tất cả mọi người đều chỉ trích Mặc Khiêm Nhân.

Giữa những lời chỉ trích, Mặc Khiêm Nhân đã có phương pháp tìm ra bằng chứng để xóa sạch tội lỗi của mình, vì vậy Hạ Miểu, người khiến mọi chuyện thành ra như vậy, lại càng gây ra những lời buộc tội lớn hơn. Còn Mặc Khiêm Nhân sau kỳ thi đại học xong liền chọn Harvard của Mỹ và sớm rời đi, những người không biết sự thật của vấn đề cho rằng Hạ Miểu cố ý hãm hại khiến Mặc Khiêm Nhân lựa chọn rời đi. Sau khi Mặc Khiêm Nhân đến Mỹ thì Hạ Miểu đến Anh, cho tới bây giờ mới quay lại.

Dù thế nào đi nữa, Thủ Đô đã trở thành nơi mà Hạ Miểu cảm thấy khó chịu khi đứng trên đỉnh cao, sự việc đó đã xóa bỏ sự kiêu ngạo và cuồng vọng của hắn ta. Người biết sự thật sẽ luôn ít hơn người không biết sự thật. Ví dụ như luôn có ít người biết cách hiểu người khác hơn là những người tùy tiện suy đoán, thậm chí hắn ta nghi ngờ Mộc Như Lam coi như trả thù Mặc Khiêm Nhân.

Hạ Miểu không nói gì, sờ túi, lấy ra một điếu thuốc, vừa mới chạm vào môi mới phản ứng lại nơi này không thể hút thuốc, vì vậy lại nhét nó vào túi.

“Anh gọi tôi tới đây có chuyện gì?” Hạ Miểu hỏi, không muốn cùng Đổng Kỳ tiếp tục đề tài kia.

Nhắc tới đây, vẻ mặt Đổng Kỳ nghiêm túc hơn, “Dạ Chu nghe nói Âu Khải Thần và Lưu Miên vẫn luôn không chịu nhận tội, sau đó lại đột nhiên thừa nhận, rồi lại không chịu thừa nhận, cảm thấy có điểm kỳ quái, bảo tôi có rảnh thì lại đây nhìn xem.”

“… Tiến sĩ Tô Trừng Tương nói bọn họ gặp phải kích thích quá lớn nên mới dẫn tới rối loạn tinh thần.” Hạ Miểu nói, hắn ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng chung quy hắn ta không phải chuyên gia tâm lý học. Tuy rằng lúc ở trường cảnh sát ở Anh có học qua tâm lý học, nhưng tóm lại vẫn kém chuyên nghiệp hơn những người học chuyên ngành.

"Thật không? Dạ Chu đã theo dõi các vụ án trong và ngoài nước kể từ khi anh ấy trở về sau kỳ nghỉ. Đã từng thấy viện trưởng Hans của bệnh viện tâm thần Coen giết người bằng cách thôi miên lập tức nghĩ rằng có phải hai người họ đã bị thôi miên nên mới đột nhiên trở nên kỳ lạ.” Đổng Kỳ lắc đầu, có phần bất lực.

Sắc mặt của Hạ Miểu đột nhiên chuyển động, giây tiếp theo hắn ta cau mày, thôi miên ... Ai có thể thôi miên họ? Có vẻ phán đoán của Tô Trừng Tương phù hợp với thực tế hơn…

Di động chợt vang lên, Hạ Miểu lấy ra nghe, nghe thấy giọng nói bên kia truyền tới “Hạ tiên sinh, hai tên tội phạm ở trong ngục đã tự sát!”

Âu Khải Thần và Lưu Miên, đã chết.

Chết, tức là kết thúc tất cả.

“Tạch” tiếng kéo vang lên, cắt xuống một cành hoa mai.

Mộc Như Lam nhìn nụ hoa còn chưa mở ra, khóe môi gợi lên chậm rãi đi vào trong nhà, trên tai đeo tai nghe, không bao lâu, cô nghe thấy người bên kia đang nói, Âu Khải Thần và Lưu Miên ở ngục đã tự sát.

Bước chân Mộc Như Lam hơi dừng lại, tự sát…

Sự xuất hiện của Hạ Miểu cho Mộc Như Lam biết rằng nếu một vụ án không được giải quyết, sẽ luôn có những người gục ngã người sau tiến lên hoặc tò mò vụ án gì mà ngay cả Mặc Khiêm Nhân cũng không thể giải quyết được, hoặc muốn trở nên nổi tiếng trong một là phá án hoặc đơn giản là ai đó chính trực sẽ cố gắng thì thủ phạm thực sự sẽ bị bắt. Và chỉ cần ai đó điều tra ra nó, thì một năm, hai, mười hoặc hai mươi năm, bức tường gạch sẽ sụp đổ, một ngày nào đó mọi người sẽ thấy rằng tất cả những điều này được thực hiện bởi một người phụ nữ là Mộc Như Lam.

Cho nên cô tương kế tựu kế, khiến Âu Khải Thần và Lưu Miên thậm chí là Âu gia những người thiếu nợ cô, nhưng không phải là người ngồi tù gánh tội thay cô, chỉ cần chứng cứ xác thực, chỉ cần bọn họ thừa nhận, như vậy vụ án sẽ được phá, không có ai hứng hú với nó nữa.

Vì sao Âu Khải Thần và Lưu Miên đột nhiên nhận tội, một thời gian sau lại đột nhiên kêu oan? Bởi vì thuật thôi miên của Mộc Như Lam thật sự quá gà mờ, cho dù cô tự học qua, nhớ lại cách Hans cố ý thôi miên cô nhưng sự thật chứng minh, thứ đồ chơi kia thật sự không phải muốn học là học được. May mà bọn họ đã nói một câu thừa nhận, vậy là đủ rồi. Sau đó lại kêu oan thì cảnh sát cũng sẽ nghĩ hai người họ mất đi tất cả lại còn ngồi tù nên chịu đả kích mà thần kinh thất thường thôi, Mộc Như Lam muốn, như vậy là đủ rồi.

Chỉ là không ngờ rằng, bọn họ đã tự sát…

Tự sát, cũng tốt, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn bảo vệ cho bí mật. nếu còn sống hai người đó chắc chắn sẽ kêu oan khiến cho ai ai ai chú ý, Hoắc gia cũng không thể từ chối thỉnh cầu của Hoắc Á Lận được, sẽ cho người âm thầm điều tra, đã chết rồi, thì sẽ không có cách nào truy cứu, chỉ là…

Vì sao họ lại tự sát?

Không ai biết.

Gió lạnh khẽ thổi qua mặt nước, một bóng dáng màu trắng đứng yên lặng ở trong màn đêm, áo khoác trắng có một chiếc mũ lông tơ màu trắng, hắn ta đội một chiếc mũ, che đi mái tóc và khuôn mặt, hai tay đút túi, hắn ta bước lên bến tàu, một chiếc tàu chở hàng đã đợi sẵn ở đó, thấy hắn ta từ từ tiến tới, một cô gái hỏi: "Tiên sinh xong chuyện rồi hả?"

“Ừ.”

“Chúng ta xuất phát được rồi chứ?”

“Ừ.”

Cô gái chạy đi, một lúc sau, con thuyền chậm rãi rời khỏi bến tàu, hướng nào đó phương hướng chậm rãi chạy tới, càng lúc càng xa, người nọ xoay người, nhìn về phía tới khi phương hướng, dưới ánh trăng, một sợi đen nhánh thon dài phát từ mũ trung phiêu ra, một đôi bích đàm con ngươi tựa như màu xanh lục đá quý, dưới ánh trăng hiện lên một mạt oánh lục mỹ lệ sắc thái…… Cô gái bỏ chạy, một lúc sau, thuyền từ từ rời bến tàu, lái chậm về một hướng nào đó, càng đi càng xa, người đàn ông quay đầu nhìn về hướng sắp tới, dưới ánh trăng, một nhánh tóc bồng bềnh thoát ra khỏi chiếc mũ, và một đôi mắt màu xanh ngọc bích chớp nhẹ dưới ánh trăng tuyệt đẹp ...

Một lần cuối cùng, đời này kiếp này, sẽ không gặp lại Amon thân ái của hắn ta, còn có… Tiểu thiên sứ đáng yêu của hắn ta …

Hôm sau.

Trong sân bay người đến người đi, Mộc Như Lam đứng ở cửa đi qua đi lại, gió lạnh thấu xương khiến cô nghi ngờ có phải tuyết muốn rơi rồi hay không, tuy rằng nơi này là phương nam, nhưng mà kinh thành có lẽ đã bị tuyết trắng bao trùm rồi.

Một người mặc đồ trắng rất hấp dẫn, trong sân bay cũng có một người mặc đồ đen cực kỳ hấp dẫn. Mặc Khiêm Nhân mặc một chiếc áo khoác cổ cao màu đen, dáng người hắn cao gầy giống như người mẫu vậy. Cảm giác như như đang xem show thời trang, dù chỉ có một người mẫu cũng chỉ có một bộ quần áo —— Mộc Như Lam đã mua cho hắn, ngoại trừ những bộ âu phục và áo sơ mi trong tủ mà hắn đã mua trước đó, quần lót là do Mộc Như Lam thuận tiện lấy khi cô mua quần áo cho hắn, tất cả các loại quần lót gợi cảm ...

Hắn kéo một vali không to cũng không nhỏ, mấy bộ quần áo cần thiết, những thứ khác giống như không cần mang.

Cô gái và bạn đuổi theo hắn, dè dặt muốn xin số điện thoại, nhưng bởi vì khí chất của người kia quá lạnh lùng, lạnh nhạt, cũng có một loại khí chất khiến người khác không dám đến gần cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo phía sau. Không biết mình đang mong đợi điều gì, có lẽ là hài lòng với những cái nhìn.

Mặc Khiêm Nhân ngước mắt, nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt lạnh nhạt nhưng sắc bén, dường như xuyên qua mọi ánh mắt ảo tưởng, từ xa nhìn thấy cô gái bị mấy người đàn ông vây quanh ngoài cửa kính sân bay, không giống với Mặc Khiêm Nhân, khiến người ta không dám tới quá gần, sợ sẽ làm thiên sứ sợ hãi chạy mất, cũng có người có ý đồ nhốt cô vào trong lồng chiếm làm của riêng.

Không biết bọn họ đang nói cái gì, tóm lại nhìn những người đàn ông đó mặt mày hớn hở, có lẽ là nói được mấy câu với Mộc Như Lam nên vui quá không được đi.