Giả Ngoan

Chương 33

Sáng ngày thứ hai, thời điểm đến nhà, Trương Tử Hạo còn cố ý mang đến một giỏ hoa quả.

Kỷ Tu Trạch nói không cần khách khí như thế, nhưng là Trương Tử Hạo cùng bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, quả thực có chút ngượng ngùng.

Biết bọn họ muốn tới, cửa nhà đều mở để đón tiếp, Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương bọn họ trực tiếp đi vào.

Mai di vừa nhìn thấy bọn họ, liền nhiệt tình chào đón: "Các cậu đã tới, ngồi xuống trước, trên bàn có hoa quả, đồ ăn lập tức sẽ xong ngay."

Mấy người kia hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, nhưng Trương Tử Hạo hơi líu lưỡi hít một hơi: "Húc ca thật có tiền."

Kỷ Tu Trạch cười cười, sau đó lăn đến trên ghế salon ngồi xuống.

"Mai di, Húc ca đâu?" Kỷ Tu Trạch vào phòng bếp tìm người hỏi.

Mai di nói: "Thiếu gia đang ở trong phòng đấy cậu."

"Để cháu đi gọi cậu ấy xuống"

Mai di gật đầu.

Kỷ Tu Trạch vừa muốn đi lên, đã nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan mặc váy màu trắng xếp nếp, tóc giống như là vừa gội qua, tự nhiên rũ xuống trên vai, nhìn xem bộ dáng là muốn xuống dưới lầu.

Nhưng là lúc nhìn thấy bọn họ, cô vẫn là ngây ra một lúc, chậm mấy giây mới lại ổn định lại tự nhiên đi xuống dưới.

Trương Tử Hạo dưới lầu kinh ngạc không biết phải hỏi như thế nào, hắn cả kinh nói: "Tiểu tiên nữ thế nào, làm sao lại ở chung nhà với Húc ca?"

Kỷ Tu Trạch đáp lời: "Đừng ngạc nhiên như vậy, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ."

Lời này làm cho người khác vô hạn mơ màng.

Kỷ Tu Trạch nói xong cũng hướng gian phòng Hạ Húc đi vào trong, cũng không cho người ta một câu giải thích đàng hoàng.

Cũng may còn có Tống Sơ Dương ở lại giải quyết tốt hậu quả, giải thích xong, Trương Tử Hạo giống như là thở dài một hơi.

"Tớ còn tưởng rằng bọn họ..." Nói được nửa câu, Trương Tử Hạo không tiếp tục nói tiếp.

Nguyễn Tinh Loan còn đang đứng gần đó, hắn ngượng ngùng.

Không chờ lâu, Hạ Húc cùng Kỷ Tu Trạch cùng nhau xuống lầu.

Hạ Húc nhìn thấy trên bàn có trái cây, thuận miệng hỏi: "Thế nào lại còn mua đồ?"

Kỷ Tu Trạch nói: "Còn không phải Tử Hạo bọn họ, nói lần đầu tiên tới, không mua ít đồ cũng thật ngượng ngùng."

Hạ Húc nhìn về phía Trương Tử Hạo, nhàn nhạt mở miệng: "Lần sau không cần khách khí như thế đâu."

Giữa bạn bè với nhau, Hạ Húc luôn luôn không thích dạng này, Kỷ Tu Trạch bọn họ mỗi lần tới cũng đều là tay không đến, tránh cho phiền toái, hơn nữa trong nhà cũng không thiếu những vật này.

Mai di làm xong đồ ăn, kêu bọn anh tới dùng bữa.

Những người này đã lâu đều là bên ngoài tùy tiện ăn qua bữa, đột nhiên hôm nay ăn đồ cả nhà làm, không cần nghĩ cũng đã thấy thèm. Cùng Trương Tử Hạo bọn họ, sức lực ăn cũng lớn, ăn đến càng lúc càng nhiều.

Không bao lâu, cả bàn thức ăn đều bị xử lý đến sạch sẽ.

Kỷ Tu Trạch nói: "Húc ca, đi tới kia chơi đùa không?"

Bia cùng đồ ăn vặt Hạ Húc tối hôm qua đã sớm chuẩn bị xong, chất thành đống bên trong phòng chứa đồ.

Hạ Húc chỉ chỉ phòng chứa đồ, mở miệng nói: "Đem các cậu muốn ăn gì đó, chính mình tự vào lấy đi."

"Cứ thoải mái."

Hạ Húc mua lặt vặt rất nhiều, hai kết bia, đồ ăn vặt, Kỷ Tu Trạch khiêng một rương bia, Trương Tử Hạo cũng khiêng một rương.

Còn lại đồ ăn vặt liền giao cho Tống Sơ Dương cùng một bạn khác nam sinh.

Bọn họ đều lên trên, Hạ Húc hỏi Nguyễn Tinh Loan: "Cùng đi không?"

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu nhìn thân ảnh của bọn anh một chút, lắc đầu cự tuyệt. Đều là nam nhân, chơi đến sẽ rất tận hứng, cô không nghĩ tới đi tham gia náo nhiệt.

"Tớ trở về phòng đi làm đề."

"Ừ, nếu là mệt, liền nghỉ ngơi, đừng thức quá khuya."

"Được."

Hai người mỗi người trở về phòng.

Hạ Húc bọn họ tiến phòng liền triệt để buông lỏng bản thân, thoải mái chơi đùa, cách cánh cửa Nguyễn Tinh Loan cũng có thể nghe được động tĩnh bên kia của bọn họ.

Thanh âm thực quá lớn, cô không thể làm gì khác hơn là nhét tai nghe vào.

Theo trong túi xách móc ra hai bộ bài thi, bắt đầu làm đề.

Sau một tiếng rưỡi, Nguyễn Tinh Loan liền đem một bộ bài thi số học làm xong.

Cô phía trước từng rèn luyện tốc độ làm bài, chính là sợ thi đại học vạn nhất gặp phải vấn đề nan giải gì hoặc là quá khẩn trương, thời gian sẽ không kịp, cho nên hiện tại làm bài tốc độ cũng còn tính tương đối nhanh.

Xoát xong, lại nhìnbài tập anh ngữ.

Lấy xuống tai nghe, đối diện thanh âm càng lúc càng lớn. Nguyễn Tinh Loan đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, Mai di trồng hoa hoa phát triển rất tươi tốt, cô nhìn đến ngây người.

Ánh mắt thu hồi, dư quang rơi xuống tủ quần áo bên trên, một áo khoác đồng phục màu xanh cỡ lớn vô cùng dễ thấy.

Đây là Hạ Húc lúc trước ném tới cho cô, Nguyễn Tinh Loan đi qua cầm quần áo lấy xuống. Vẫn luôn nghĩ sẽ mang trả lại anh, nhưng là mỗi lần đều quên.

Nguyễn Tinh Loan đúng lúc cũng muốn đi xem xem bọn hắn đang làm gì, cô nhặt lên quần áo, hướng gian phòng đi vào trong đi.

Gian phòng thanh âm rất ồn ào, cô gõ hai tiếng trên thành cửa, không có người trả lời, đi thẳng vào.

Sau khi đi vào, Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy cảnh tượng chính là ——

Bên trong ồn ào âm nhạc, bốn nam sinh ghé vào một khối, sau đó, gian phòng bên trong đột nhiên phát ra thanh âm vô cùng mập mờ, nữ nhân cùng nam nhân dây dưa giao thoa thanh âm ở bên tai vang lên.

Trương Tử Hạo ngồi xổm ở phía trước mở miệng nói: "Thế nào, không sai đi?"

Kỷ Tu Trạch cả kinh nói: "Tớ dựa vào, cậu ở đâu đào ra thế?"

"Tớ từ máy tính của anh vụng trộm copy đó."

Hạ Húc còn tưởng rằng Trương Tử Hạo muốn cho bọn họ nhìn xem vật mới lạ, không nghĩ tới là phim cấm.

Anh cảm thấy nhàm chán, muốn bứt ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy sắc mặt đỏ lan đến tận mang tai, Nguyễn Tinh Loan kinh ngạc nhìn đứng ngay tại cửa ra vào.

"Không, không phải như vậy..."

Hạ Húc mới mở miệng, Kỷ Tu Trạch bọn họ nhao nhao quay đầu, mọi người như lâm đại dịch, Trương Tử Hạo dọa đến nhanh đi tắt phim.

Nhưng là không biết bởi vì quá khẩn trương tay cầm đến run, nửa ngày không thể đóng video lại, gian phòng bên trong một mực tràn ngập kỳ kỳ quái quái thanh âm.

Trọn vẹn qua một phút, Trương Tử Hạo mới đem đoạn phim cấp đóng.

Nguyễn Tinh Loan đã hoảng sợ nói không ra lời, cô cũng không nghĩ tới sẽ đụng vào trường hợp như vậy.

Cô ấp a ấp úng mở miệng nói: "Tớ, tớ là tới đem áo khoác trả lại cậu."

Nguyễn Tinh Loan nói xong, đem áo khoác hướng bên trong hộc tủ ném một cái, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Hạ Húc quýnh lên, mau đuổi theo ra ngoài.

Kỷ Tu Trạch Trương Tử Hạo bọn họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng cái ngây ra như phỗng.

Một mực tại bên cạnh chơi game Tống Sơ Dương quát tháo: " Các cậu còn dám nhìn loại vật này nữa không."

Mấy người đều đã uống một chút rượu về sau liền bắt đầu làm ầm ĩ, lời gì cũng đều nói, cũng tại Trương Tử Hạo làm chuyện xấu lại đem mấy người bên trong đều bị vạ lây.

Tống Sơ Dương biết chuẩn không chuyện tốt, chính mình an tĩnh ở một bên chơi game.

Kỷ Tu Trạch trực tiếp nhặt lên một cái dép lê liền đánh qua.

"Tiểu tiên nữ tới, cậu thế nào không nhắc nhở? Lần này mặt mũi đều vứt hết rồi."

Tống Sơ Dương thản nhiên nói: "Tớ chơi game đấy, lại không chú ý."

Kỷ Tu Trạch trừng mắt liếc hắn một cái.

Hạ Húc đuổi người đuổi tới gian phòng, Nguyễn Tinh Loan vốn là nghĩ đóng cửa, không nghĩ tới Hạ Húc khí lực quá lớn, trực tiếp chạy vào.

Cửa phòng bị đóng lại, hai người đều tựa tại bên trong cánh cửa.

Nguyễn Tinh Loan đỏ mặt, nhịp tim vẫn là bịch bịch.

"Không phải như vậy." Hạ Húc giải thích.

Nguyễn Tinh Loan nhấp môi, dùng sạch sẽ trong suốt con ngươi nhìn xem hắn, lại vô tội lại đơn thuần.

Hạ Húc bất đắc dĩ gãi gãi đầu.

"Tớ cũng không biết bọn họ mở ra chính là loại phim này, tớ không muốn nhìn tới." Hạ Húc cảm thấy lần này bị bọn họ hại thảm, anh cho tới bây giờ không đối những đồ chơi này cảm giác qua hứng thú.

Mỗi lần các nam sinh tụ cùng một chỗ nói chuyện thời điểm, anh cũng đều thờ ơ.

Lần này, vẫn là bị Trương Tử Hạo thần thần bí bí lừa qua đi xem, kết quả còn bị tiểu cô nương nhìn thấy.

Hạ Húc bó tay toàn tập.

"Cậu nói gì đi chứ." Hạ Húc hốt hoảng nói.

Tiểu cô nương buông thõng mắt, khuôn mặt trắng noãn ửng hồng. Vừa tẩy xong không lâu tóc còn phiêu tán nhàn nhạt mùi thơm, làm người kìm lòng không được muốn tới gần.

Nguyễn Tinh Loan tỉnh táo lại, nhìn xem Hạ Húc bộ dáng này, nhàn nhạt trấn an nói: "Không có việc gì, cậu không cần cùng tới giải thích cái này, tớ sẽ không ra ngoài nói lung tung."

Hạ Húc: "..."

Anh lo lắng chính là sợ cô ra ngoài nói lung tung sao!

Anh rõ ràng là sợ tiểu cô nương hiểu lầm!

"Bọn họ đều đang đợi cậu, cậu đi tìm bọn họ đi." Nguyễn Tinh Loan bình tĩnh khuyên nhủ.

Hạ Húc tâm lập tức loạn thành một đoàn, đâu còn có tâm tư đi cùng bọn họ chơi.

Anh cũng không biết chính mình thế nào lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy, giống như làm chuyện gì xấu đồng dạng. Cũng uống không ít rượu, cảm xúc dưới đáy lòng liền lên men.

Hết lần này tới lần khác tiểu cô nương như thế nào lạiđiềm nhiên như không có việc gì dáng vẻ, càng thêm làm anh thêm tức giận.

"Cậu cũng không có cái gì muốn nói với tớ sao?" Hạ Húc hỏi.

"Không."

Thật đúng là lãnh đạm!

Hạ Húc khó chịu mở miệng: "Có thể tớ có lời muốn nói với cậu."

Nguyễn Tinh Loan: "?"

"Vừa mới là bọn họ gạt tớ đi xem, nhìn phía trước căn bản không biết là đồ chơi kia. Nếu là biết, tớ tuyệt đối sẽ không nhìn." Hạ Húc lần nữa nói năng lộn xộn giải thích.

Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Hạ Húc hỏi cô: "Liền ừ? Không có gì khác muốn nói sao?"

Nguyễn Tinh Loan cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên nhìn xem anh.

"Tớ còn phải nói điểm khác gì sao?" Cô là thật không hiểu, trừ ngay từ đầu kinh ngạc về sau, cô hiện tại đã bình tĩnh lại.

Nam hài tử trong lúc đó, vốn là rất bình thường, trước kia Hao Tử bọn họ cũng thường xuyên lén lút xem qua. Cô vừa mới sở dĩ như vậy chấn kinh, đại khái cũng là bởi vì lần đầu tiên nghe được nhìn thấy, kích thích có hơi lớn.

Hạ Húc sắp bị cô làm tức chết.

Anh xoay người, hai tay chống vách tường, đem tiểu cô nương giam cầm bên trong vòng tay của mình.

Nguyễn Tinh Loan cảm giác thân ảnh Hạ Húc cùng mình bỗng nhiên kéo gần lại, hơn nữa cái tư thế này thoạt nhìn có chút kỳ quái cùng mập mờ.

Cô nghi hoặc mà nhìn Hạ Húc, không biết anh đến cùng muốn làm gì.

Nào chỉ có cô, chính Hạ Húc cũng không rõ.

Hạ Húc nhìn xem nữ hài bị chính mình bao phủ, cánh môi khẽ mím môi, khuôn mặt nhỏ giống như bình thường lại bình tĩnh, có thể trong ánh mắt vẫn là toát ra một tia không giống với bình thường bối rối.

Hạ Húc hầu kết lăn một vòng, nơi nào đó khó chịu lợi hại.

Anh thanh âm nói ra: "Cậu có biết hay không cậu nhìn cậu lúc này, làm cho người khác đều muốn khi dễ?"

Nguyễn Tinh Loan: "?"

Hiểu được Hạ Húc nói cái gì, lúc sau, Nguyễn Tinh Loan đột nhiên dùng sức đem người đẩy ra, cùng anh bảo trì một mét ở ngoài khoảng cách.

Hạ Húc bất đắc dĩ cười khổ.

Hai người giằng co, trầm mặc một hồi về sau, Hạ Húc khóe miệng dắt một tia nụ cười bất đắc dĩ, lạnh nhạt nói: "Tớ giống như thích cậu."

Sợ tiểu cô nương từ chối, anh lại giải thích: "Bất quá cậu yên tâm, tớ sẽ không đối với cậu làm cái gì."

Nói xong, Hạ Húc liền đi ra ngoài.

Nguyễn Tinh Loan đứng tại chỗ, nửa ngày chưa kịp phản ứng.

Vừa mới Hạ Húc nói, nói thích cô?

Trong đầu như bị người ném đi một quả bom, bịch một tiếng nổ tung, nổ đến lý trí bay đến không còn một mảnh.

Hạ Húc sau khi ra ngoài thuận tiện cài cửa lại, về đến phòng bên trong.

Kỷ Tu Trạch quan tâm hỏi: "Húc ca, tiểu tiên nữ có bị dọa sợ không?"

Hạ Húc hồi tưởng lại cô bộ dáng vừa rồi, hẳn là bị hù dọa đi, đầu tiên là thấy được vật như vậy, sau đó lại bị anh đột nhiên thổ lộ.

Trương Tử Hạo áy náy nói: "Húc ca thật xin lỗi, tớ không biết tiểu tiên nữ sẽ đến, nếu như biết, đánh chết tớ cũng sẽ không để những thứ này."

Hạ Húc thản nhiên nói: "Không có việc gì."

Đầu hắn lúc này có chút mơ hồ, có mấy lời, cơ hồ mất kiểm soát, liền theo trong miệng nói ra.

Không biết tiểu cô nương lúc này thế nào...

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------