Mình đang làm gì ở đây vậy? Schuyler tự hỏi. Cô định về nhà, xem xét vài cuốn sách mới và tài liệu mà Oliver đã tim kiếm được ở Phòng Lưu trữ. Cậu muốn cô xem qua những gì mình tìm được, và gọi lại khi cô đã đọc xong. Nhưng không hiểu sao đôi chân lại đưa cô tới thị trấn. Cô đã đi qua tám mươi toà nhà ở Đại Lộ Cathedral và Đường Amsterdam.Mình phải tự mình chứng kiến, mình muốn thấy anh lần cuối cùng trước khi anh ấy làm lễ ràng buộc với Mimi. Một khi anh ấy đã là của cô ấy. Mình sẽ ra đi.Khi cô sống ở khu ven sông Drive, Schuyler đã từng tham dự phục vụ ngày Chủ nhật ở Nhà thờ Thánh John. Cordelia thích nhà nguyện ở Đại Lộ Số 5 nhưng Schuyler đã chọn một nhà thờ phục hưng kiểu gỗ thích được xây dựng vào năm 1892 nhưng vẫn chưa hoàn thành. Theo trí nhớ của Schuyler, toà tháp phía nam được bao bởi một giàn giáo, và một phần của mặt tiền vẫn thiếu những tấm đá điêu khắc.Mỗi năm, để kỷ niệm lễ Thánh Francis, nhà thờ tổ chức một nghi lễ Ban phước cho Loài vật. Schuyler vẫn còn nhớ cái cảm giác vui thích khi thấy tất cả động vật, bao gồm cả một con voi, một con tuần lộc Nauy, một con lạc đà, một con đại bàng lông vàng trong bầy thú đã được lựa chọn. Cô đã đưa con Xinh Đẹp tới Buổi lễ Ban phước một vài lần. Cô hy vọng con chó săn của cô sẽ được chăm sóc tốt và thoải mái khi ở nhà với Hattie và Julius.Schuyler đi thẳng tới nhà thờ, chứng kiến một hàng dài những chiếc ô tô màu đen, những chiếc taxi vàng đưa đám đông những vị khách ăn mặc lịch sự bước ra, chào nhau một cách hoan hỉ khi họ tới. Bầu không khí lễ hội bao trùm khắp nơi khi Máu Xanh đến để chúc mừng một trong những nghi lễ thiêng liêng nhất của họ diễn ra.Mặt trời ẩn hiện phía chân trời. Buổi lễ sẽ diện ra ngay sau khi mặt trời lặn. Schuyler nán lại ở bên đường. Cô nên đi. Cô không có quyền có mặt ở đây. Thậm chí cô còn chẳng được mời. Đây là một ý tưởng tồi tệ. Không gian sẽ nhung nhúc toàn những kẻ Máu Xanh mà cô cần phải lẩn tránh. Nhưng Schuyler không thể làm điều đó. Bất chấp tất cả, cô thấy mình đang đi thẳng tới nhà thờ. Cô cần phải chứng kiến nó, vì chính bản thân cô. Bởi vì nếu cô làm như vậy, cô sẽ không còn cảm thấy như thế này nữa. Nếu cô thấy Jack gắn kết với Mimi, và họ hạnh phúc như thế nào, có thể đó trái tim cô sẽ bắt đầu lành lại.Schuyler lẩn qua một cánh cửa hông để tới băng ghế dài nằm khuất sau một chiếc cột. Dàn nhạc đang chơi những bản nhạc của Strauss73, có mùi trầm hương trong không khí. Những khách mời thì thầm với nhau trong khi chờ đợi.73 Strauss: Richard Georg Strauss nhà soạn nhạc, nhạc trưởng người Đức cuối thời kì lãng mạn và đầu thời kì hiện đại, nổi tiếng với các tác phẩm thơ giao hưởng và opera.Jack đang đứng ở phía bàn thờ, trông thật bảnh bao trong bộ áo cánh. Anh nhìn lên khi cô tới, cô có thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của anh lướt khắp phòng lớn. Đôi mắt anh sáng lên với hy vọng. Schuyler co lại trong ghế ngồi của mình. Anh ấy không thể... Mình nên đi... Nhưng quá muộn rồi. Jack đã thấy cô.- Schuyler? Là em phải không? Em làm gì ở đây thế này?Ồ, tào lao. Cô không nghĩ tới anh nữa. Cô phải thoát khỏi điều sai trái này. Cô đang nghĩ gì thế? Nhưng khi cô cố gắng lẩn ra ngoài, cô nhận ra cô sẽ đi thẳng tới buổi tiệc cưới đã được bắt đầu. Cô nhận ra Bliss trong số khách khứa. Cô đã rơi vào bẫy. Cô phải ở lại thôi. Ít nhất cho tới khi cô dâu đi vào, sau đó cô có thể ra ngoài mà không bị chú ý.Nhưng có một người cũng sẽ nhìn thấy cô. Người đó đã được mời tới tiệc cưới. Oliver và gia đình cậu đang đi vào cánh cửa đối diện khi cô bước vào, nhưng cậu không biết tới sự hiện diện của cô. Cậu chỉ đi thẳng tới ghế của mình.