“Xin hãy tránh đường” từ phía dưới một người mặc quân phục bước tới. So với độ tuổi và cách ăn mặc đây chắc chắn là thanh tra trưởng.
Peter lúc này đứng dậy đi về phía vị thanh tra nghiêm nghị nói: “Cô gái này là người mẫu cho sản phẩm mới của Events Venus”
Events có chút lo lắng. Ngài thanh tra đưa mắt nhìn anh ta “Có lẽ vụ việc này hơi phức tạp đây. Tạm thời chúng tôi cần điều tra. Phiền anh phối hợp một chút”
Events cực kì bất mãn với sự việc đang xảy ra, chuyện này thật sự ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của anh ta.
“Không ai được phép được rời khỏi toà nhà này. Hiện tại ai cũng có thể là thủ phạm”. Một thanh tra khác bước lên phía trước, trên tay anh cầm một tờ giấy nhuốm máu. Người này có vẻ trẻ tuổi.
Roy ngay lập tức nhận ra biểu tượng trên tờ giấy.
“Peter, kia không phải là biểu tượng đã xuất hiện trên lưng người thợ làm bánh chết hôm qua sao?”
“Đúng vậy, có vẻ là cùng một hung thủ” Ted lên tiếng.
“Chuyện này có vẻ sẽ nghiêm trọng đấy” Peter thở dài. Anh đưa mắt nhìn về phía cha, gương mặt ngài Liam có chút phiền muội, ông bước tới chỗ vị thanh tra trẻ. Vừa nhìn thấy ngài Liam. Vị thanh tra nhận ra ngay, anh cúi chào. Ngài Liam vỗ vay anh thanh tra sau đó nói “Phiền các anh giải quyết sớm chuyện này. Đây không phải là một chuyện đơn giản. Buổi đấu giá này lên tới cả tỉ đô mà còn sự góp mặt của không ít các thương gia trên thế giới nữa đó”
Anh thanh tra cúi đầu “Rõ thưa ngài, chúng tôi sẽ điều tra ngay”
Roy khoanh tay lại, anh cau mày “Tại sao trong buổi triển lãm lại có người bị ám sát được chứ?”
Nick vỗ vai Roy “Vậy là tất cả mọi người đều là nghi phạm kể cả chúng ta rồi”
“Đúng là hoạ vô đơn chí” Roy đảo mắt về phía Rose.
Phu nhân Ernesta bước tới sau đó nói “Tên hung thủ chắc chắn vẫn ở đây vì vậy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của mọi người”
Mandy từ trên phía sau chạy tới “Phu nhân, cháu vừa trên phòng giám sát xuống. Có một người đàn ông đã đứng cạnh cô gái này nhưng giờ không thấy anh ta đâu. Đặc biệt đèn điện đã bị tắt đi, chính tỏ hệ thống ở đây đã bị xâm nhập vào từ bên ngoài”
Vị thanh tra trẻ tuổi đưa mắt nhìn Mandy “Cô là ai? Làm sao có thể tin lời cô nói?”
Peter bước tới “Cô ấy là Mandy Scarlett - một nhà văn”
Nghe tới đây anh ta như nhận ra ngay “Cô là nhà văn Scarlett người từng đạt giải về bộ truyện trinh thám nổi tiếng hai năm trước?” Ánh mắt anh có vẻ ngưỡng mộ.
Ted thở dài “Không có thời gian tán ngẫu đâu, việc quan trọng là phải tìm cho ra tên đàn ông đó”
Phía sau ba người cảnh sát cũng chạy tới “Chúng tôi cũng đã kiểm tra camera an ninh xung quanh. Thật sự có một người đàn ông lạ mặt đã ở đây. Không những thế người đưa anh ta vào bữa tiệc này chính là nạn nhân. Cô ta là người mẫu Bellona Callavis, một người mẫu người Ý”
Peter đi tới chỗ Events “Anh để trang sức ở đâu?”
Events thản nhiên trả lời một cách tự nhiên “Yên tâm đi, chúng tôi có đội vệ sĩ chuyên dụng trong các phi vụ này mà”
Roy lắc đầu chán nản “Thằng đần này”
Thấy phản ứng của mọi người đột nhiên gương mặt Events biến sắc, anh ta vội bỏ chạy vào bên trong. Anh ta nhanh chóng chạy tới phòng cất trang sức. Đám hộ sĩ của anh ta biến mất một cách kì lạ. Events như sụp đổ “Chuyện này là sao?”
Peter thở dài “Anh đã đưa những người như nào tới đây vậy?”
Vị thanh tra nhanh chóng rút đàm ra gọi cho các đội cảnh sát khu vực “Mau chóng phong toả toàn thành phố cho tôi, tất cả các xe ra vào đều phải xuất trình giấy tờ một cách đầy đủ, không ai là ngoại lệ”
Nick khoanh tay “Một phi vụ trộm cắp có tổ chức sao?”
Mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, họ đã phải đi rất xa để tới dự buổi đấu giá này vậy mà lại bị dính vào vụ án mạng này. Ai đấy cũng mặt mũi nhăn nhó.
Vị thanh tra trưởng đứng lên thông báo “Hiện tại đề nghị mọi người xuất trình toàn bộ thông tin cá nhân. Tất cả những người ở đây sẽ không được phép rời khỏi London”
Một người thương gia cau mày “Đùa sao? Tôi còn một vụ làm ăn tại Mỹ, số tiền đó các anh đền nổi sao?”
Người thanh tra trẻ nghiêm nghị nói “Vậy để tội phạm trốn thoát ngài đền nổi sao?”
Một người khác lại nói “Bắt chúng tôi ở đây có chắc là đám người đó chưa chạy thoát không?”
“Mang trong mình những báu vật trị giá như vậy qua mắt nhà Mander dễ thế sao?” Ted nói.
Events đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó ở đằng xa đang lấp lánh. Anh ta nói lớn “Mau tới đây!!!”
Cảnh sát vội đi tới. Events chỉ vào chiếc vòng ở góc phòng. Vị thanh tra đi tới cầm chiếc vòng lên. Đặc biệt hơn chiếc vòng này được xuyên qua một tờ giấy. Trên tờ giấy đó có chú thích “Xin chào, Mander Line” dòng chữ được viết bằng son đỏ.
Ted cau mày “Son ư?”
“Camera bên ngoài hành lang và phòng đã bị vô hiệu hoá từ bao giờ rồi” cảnh sát viên khác nói.
Peter trầm mặc một chút “Vậy là tên này nhắm vào Mander?” Sau đó đưa mắt nhìn các em. Mọi người cũng trở nên lặng im.
...
Tại dinh thự nhà Mander.
Ai đấy đều rất căng thẳng. Mấy người con của ngài Kram cùng các phu nhân của họ cũng có mặt. Tuy không ai lên tiếng nhưng trên gương mặt họ đều hiện rõ sự phiền muộn.
Cánh cửa đẩy ra, một người đàn ông lớn tuổi bước vào, gương mặt ông trầm mặc, mái tóc đã bạc đi vì tuổi tác. Ông đi tới ngồi vào chiếc ghế chính giữa. Đúng vậy đây chính là ngài Kram. Người đang đứng đầu dòng tộc Mander này.
“Một phi vụ trộm nhắm vào nhà Mander sao?”
Từ bên dưới một người đàn ông trung niên vội nói “Có vẻ là có kẻ muốn khiêu khích chúng ta thưa anh cả”
Ngài Kram trầm tư một lúc sau đó đưa mắt nhìn con trai cả Liam “Con có mặt ở đó sao?”
Ngài Liam gật đầu “Vâng thưa cha”
“Vậy chiếc vòng đó đang ở đâu?”
“Cảnh sát đã thu hồi chiếc vòng rồi thưa cha”
Con trai thứ của ngài Kram - Leon cũng lên tiếng “Chiếc vòng đó vốn để tặng cho ngài Anderson, gia đình vị hôn thê của Royce thưa cha nhưng bây giờ đã bị dính vào vụ án mạng nên con muốn xin cha_”
Chưa cần đợi ngài Leon nói xong ngài Kram đã gật đầu “Ta cho con toàn quyền quyết định chuyện này”
Phía bên ngoài đám anh em Peter và Ted đứng ngồi không yên. Ted càu nhàu “Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi giờ còn không được tham dự buổi họp gia đình sao?”
Roy ngồi trên ghế thản nhiên nói “Tuổi tác đâu quan trọng, quan trọng cách cha mẹ thấy chúng ta thế nào kìa”
Nick gật đầu “Em biết mẹ hai anh sẽ nói thế nào đó”
Ted vội gạt đi ngay “Im đi, đừng làm như vẻ em là mẹ anh”
Peter vẫn không ngừng suy nghĩ - Rốt cuộc tên trộm này muốn gì ở nhà Mander? Chiếc vòng cả tỉ lại không mang đi? Đang muốn thách thức nhà Mander hay sao?
Cạch... Cánh cửa mở ra, Mandy từ ngoài bước vào mỉm cười “Mọi người, ngài Liam cho gọi mọi người vào nhà chính dự buổi họp”
Nghe tới đây, bốn anh em vội đứng dậy đi vào. Cửa phòng họp của nhà chính mở ra. Mọi người đưa mắt nhìn bốn người họ. Hoá ra là không gian căng thẳng như thế này.
“Trông cũng đâu thú vị gì đâu chứ” - Roy lầm bầm với Ted.
Bốn người họ đều căng thẳng nhìn về phía ông nội.
“Từ bây giờ các cháu hãy nhập học vào trường của gia tộc ta đi. Chuyện vụ án tạm thời để cho cha mẹ giải quyết”
“Sao lại bất ngờ vậy ạ?” - Ted bối rối.
“Mấy đứa cũng thấy được chuyện gì đang xảy ra với gia đình ta rồi đó. Có kẻ đang muốn nhắm vào Mander và ta muốn các cháu thôi học ở trường công vì sự an toàn”
Peter cảm thấy không hài lòng “Thưa ông nội, nhưng chúng cháu nghĩ mình cũng nên tham gia giải quyết vụ việc này. Chúng cháu cũng là nhân chứng”
“Hiện tại ta không cần các cháu làm điều đó.” ngài Kram lạnh lùng nói.
Roy cũng bước tới “Ông_”
“Không phải là ta không tin tưởng các cháu. Mà là để bảo đảm sự an toàn, các cháu nên ngoan ngoãn đi học. Đó là thứ duy nhất để ta thấy các cháu đang trưởng thành”
Ted muốn nói gì đó nhưng Peter lập tức ngăn lại “Đừng làm ông cáu”. Cả bốn đều nhìn nhau trong sự hoang mang với hai từ ‘trưởng thành’ ngài Kram vừa nói.
“Danh tiếng của gia đình ta đang bị đe doạ, có người đã thiệt mạng, chúng ta không biết được mục đích cũng như hành động tiếp theo của chúng là gì. Điều duy nhất ta yêu cầu các cháu ở lúc này là lui về vùng an toàn. Đừng làm gì lộ liễu và giữ mình”
Cả bốn nhìn nhau “Vâng, thưa ông”.
Cha mẹ của họ mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, cũng không ai có thể lên tiếng trong trường hợp này.
“Mấy đứa đi được rồi” Ngài Kram nói.
Cánh cửa đóng lại, bốn anh em rời đi với gương mặt có nét muộn phiền.
Mandy từ bên ngoài đứng đợi thấy bốn anh em họ bước tới mỗi người một cảm xúc khó tả, cô vội hỏi “Có chuyện gì sao?”
Roy thở dài sau đó nói “Từ mai bọn anh sẽ đi học tại học viện nghệ thuật riêng biệt của Mander”
“Có chuyện gì không ổn sao?” Mandy tò mò hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là không được tham gia điều tra vụ án nên bọn anh thấy hơi buồn thôi” Peter nhìn Mandy nhẹ nhàng nói.
Trước sự ấm áp đó thì Ted lại một cảm xúc khác, anh hơi khó chịu sau đó nói “Tất nhiên là không ổn rồi. Giờ bị coi như trẻ con vào khuân phép. Vào Mander học chắc chắn ngày nào cũng gặp mặt người trong dòng tộc. Chứng minh bản thân thì chẳng thấy đâu chỉ thấy chuẩn bị nghe giảng suốt ngày”
“Chúng ta phải làm thôi, vì Mander” Peter nói sau đó bước đi. Trong lòng anh vẫn nặng trĩu hai từ ‘trưởng thành’ mà ông nội nói.
Ba anh em ngơ ngác nhìn nhau. Roy nhíu vai sau đó bước đi.
Mandy nhìn bóng lưng bọn họ mà có chút vui vẻ. Đúng vậy, họ chính là hậu duệ của nhà Mander này cơ mà. Tương lai phía trước đang chờ họ.