Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 102-2: Cảm xúc vỡ oà

Giá Trị Của Thanh Xuân

Ba chấm

- Tiểu Hi! Rốt cuộc, chuyện này là sao vậy chứ? Em, thật sự là em sao?

- Chị Dao Dao, em về rồi!

Bỗng cứ như bất giác tôi chạy đến ôm chầm lấy con bé, “Đúng là em rồi Tiểu Hi”cảm xúc của tôi vỡ oà trong những giọt nước mắt hạnh phúc, thứ tưởng như đã mất ai dè lại đang đứng trước mắt mình, tôi không hỏi vì sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bởi tôi nghĩ dù có làm gì đi nữa, dù có xảy ra chuyện gì, cũng đã không hề quan trọng!

- Chị Dao Dao, được rồi, chị đừng xúc động như vậy!

- Tiểu Hi, Tiểu Hi, rốt cuộc khoảng thời gian qua em đã ở đâu, đã làm gì, tại sao không quay trở về sớm hơn chứ, tại sao vậy?

- Chị Dao Dao, khoảng thời gian qua em đã có một trải nghiệm, em đã có thể ở gần những người mà em yêu quý, như vậy là đủ rồi!

- Tiểu Hi,…

Tôi không thể nào ngừng khóc được, cái ôm ấm áp của Tiểu Hi, mái tóc vàng óng ánh gợn sóng như tiên nữ, vẻ đẹp này, giọng nói này, cái ôm này, đúng thật là em ấy, tôi không khỏi bất ngờ, tưởng chừng cái ôm này chỉ có trong giấc mơ, không ngờ rằng nó là hiện thực, thật thần kì, thật vô giá!

- Tiểu Hi, chuyện gì vậy? Em đi gặp chị sao? Những ngày qua em ở đâu vậy? Tiểu Hi, em đã từng chịu khổ cực nào không vậy? HAy là chị gọi cho Gia Hi, đúng rồi, anh ấy sẽ rất bất ngờ!

Bỗng nhiên Tiểu Hi đẩy điện thoại của Dao Dao ra một bên khiến cô không khỏi bất ngờ

- Chị Dao Dao, sở dĩ em về đây là muốn trả thù một người, em cần sự giúp đỡ của chị, còn về chuyện em còn sống, chị hãy giữ bí mật, chị đừng nói cho ai nghe cả, chỉ riêng chị được biết thôi nhé!

- Tiểu Hi, em làm sao vậy?

Bỗng nhiên tôi cảm thấy run sợ trước áp lực này, đây không phải là Tiểu Hi, không đây chính là Tiểu Hi, nhưng con bé đã thay đổi, ngoại hình, giọng nói, dáng vóc tất cả mọi thứ vẫn như vậy, nhưng hiện tại người đang đứng trước mặt tôi giống như một con rắn độc đang âm thầm săn mồi, không còn là con thỏ ngay thơ như ngày nào nữa!

- Tiểu Hi, rốt cuộc những ngày qua em đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc sao vậy? Nói chị nghe đi Tiểu Hi!

Dao Dao vội nắm lấy tay Tiểu Hi, cô ra dáng lo lắng, sợ sệt và đầy rẫy sự hoang mang, nhưng Tiểu Hi chỉ đổi lại cô ấy bằng một nụ cười lạnh giá

- Chị Dao Dao, em biết được chị đang làm việc cho ai, và hôn ước của chị và Trịnh Lạc Kiên là do ai bầy ra, chị,…sắp hết thời gian rồi đúng không? Lễ kết hôn của chị và nhà họ Trịnh vỏn vẹn chỉ còn nửa năm là đến, và sợi dây ràng buộc chị với “người đó” em có thể cắt bỏ chúng, chỉ cần chị nghe theo em là được!

- Tiểu Hi, rốt cuộc, em muốn gì?! Tôi run rẩy bước về sau như con mồi đang sợ sệt kẻ săn mồi, chầm chầm từng bước một lùi về sau

- Em ấy à? Em chỉ muốn…trả thù và giành lại những thứ thuộc về mình từ tay một người tên là Trương Tuệ Anh, chị biết mà phải không?

——————————————Tại công ty Hoàng Đô

- Tuệ Anh, cô xem xem báo này, sự việc xảy ra thật khiến người khác ngạt nhiên và dư luận đang xôn xao gần đây này!

Niên Vũ chạy đến, đưa tờ báo đang cầm trên tay cho Tuệ Anh, Tuệ Anh đọc dòng chữ và mắt to mắt nhỏ với tựa đề

*Tin HOT*

“HỌ TRỊNH BỊ ĐÁ KHỎI TỨ

TỘC KHÔNG NGAI, HỌ TÔ LÊN NẮM QUYỀN HẠNG”

- Cái gì, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao chỉ qua một đêm mà bị tước khỏi tứ tộc? Ai là kẻ đứng sah chuyện này? Tuệ Anh không khỏi bỡ ngỡ và hoang mang

- Tuệ Anh, cô đọc xuống nữa đi

*Rầm!*

- Cái gì? Tất cả tài sản đều bị tịch thu? Họ TRịnh bây giờ chẳng khác nào là một gia tộc bình thường, tài sản bị tịch thu do tàn trữ chất cấm? Chuyện này là thế nào?

- Tuệ ANh, chuyện này đã làm xôn xao dư luận, có thể tam tộc và tứ tộc không ngai chính là con mồi, cô phải cẩn thận!

- Hửm? Nhắm tới Trương gia? Còn non xanh lắm, anh cứ đợi xem Niên Vũ, sắp có trò hay rồi!

Không biết từ khi nào tôi lại quan tâm cô ấy đến như vậy, có lẽ là từ đêm hôm đó, hôm nay trong Tuệ Anh cứ như thường ngày, nhưng tôi lại cảm thấy trống vắng đến tận thấu xương, không hiểu vì sao,…

- Tuệ Anh này, chuyện tôi ngất xỉu xin lỗi cô nhé, chắc là cô hoang mang lắm!

- Chuyện anh ngất xỉu? À, không có gì, tôi cũng quên rồi, không cần nhắc lại!

- Ừm, vậy thôi

Hôm nay cô ấy vẫn như bình thường, có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, nhớ lại đêm hôm ấy, cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay đó vẫn còn động lại, trong tâm tôi lúc nào cũng vấn vương một thứ gì đó, mà tôi không nhớ ra,…

*Reng, Reng*

- À tôi có điện thoại, tôi nghe điện thoại một chút

Niên Vũ vội chạy ra ngoài, bắt máy “Là ai vậy?” Bên kia đầu dây phát ra giọng của một người phụ nữ:

- Niên Vũ, là anh phải không? Tôi là Trịnh Liên Liên, rảnh không? Đi ăn cơm cùng tôi nhé?

- Trịnh Liên Liên, tôi và cô không quen biết, ăn cơm sao? Bị sản à?

- Nếu anh không đi, vậy thì ba mẹ của anh chắc cũng sẽ không an toàn đâu

- Trịnh Liên Liên! Cô muốn làm gì! Niên Vũ tức giận quát lớn vào điện thoại

- Nói đi, đi hay không?

- Cho tôi địa chỉ! Niên Vũ ngậm ngùi chấp nhận