- Lúc còn nhỏ mẹ tôi đã đem về một đứa nhóc, đứa bé đó chỉ kém tôi một tuổi, tất nhiên lúc đấy tôi cũng chẳng biết gì chỉ nghe mẹ tôi kể lại như vậy thôi, nhưng mẹ tôi nói lúc ẵm nó về nó chỉ còn nửa cái mạng, lúc đấy thật sự mẹ tôi đã nghĩ rằng đứa bé đó sẽ chết, nhưng mà không, nó vẫn sống đến khi lớn lên, mẹ tôi vốn rất mong muốn có được một đứa bé gái, tôi không hiểu vì sao nhưng tư tưởng của mẹ tôi là vậy, chắc anh cũng biết nhà họ Hà nằm trong tứ tộc cho nên trách nhiệm phải gánh rất nặng, mẹ không muốn sinh con trai vì mẹ sợ con bà sẽ chịu khổ cực, nên Tiểu Hi từ nhỏ đã được sống rất đầy đủ, nó muốn gì sẽ được đáp ứng đầy đủ, cho đến khi nó gặp được một cậu bé tên là Đại Thịnh! Anh ấy nói ra cái tên này bằng một giọng điệu có vẻ gai góc, dường như anh không muốn nhắc đến nó, thú thật khi nghe đến cái tên này tim tôi như mới nhảy xà một phát, nó phản ứng kịch liệt với cái tên này, mặc dù tôi chẳng hiểu vì sao. - Nó chơi rất thân với thằng bé đó, và nó đã hứa một điều với thằng bé là cả hai sẽ gặp lại nhau trên đất Mỹ, nếu gặp lại nhau tụi nó sẽ gọi tên nhau thật lớn để đối phương có thể nghe được, và bọn nó đã lập một lời thề rằng, sẽ đợi nhau đến khi nào gặp lại mới thôi, nhưng nó cứ đợi mãi mãi cho tới 15 năm, thằng bé đó vẫn chẳng hề xuất hiện. Khi nghe anh ấy nói đến đây tim tôi như quặng lại, cảm giác đau nhói từ xương tủy lan tỏa ra lục phũ ngũ tạng, tim tôi vẫn đau nhói âm ỉ, cứ như trong đó có một cục đá đang đè lên trái tim, đau xót vô cùng! - Và rồi, mọi chuyện thế nào? Tôi hỏi. - Nó gặp lại được cậu, cậu có dáng vẻ như tên Đại Thịnh, nó cứ nghĩ mình đã tìm được cậu, nó nghĩ cậu đã quay về! - Đó là lí do lúc đó anh trao đổi điều kiện với tôi muốn tôi giả làm Đại Thịnh? - Không sai, đó là nguyên nhân. - Vậy có chuyện gì nữa không? Gia Hi bỗng nhiên trầm mặc, hạ giọng: - Cho đến khi nó bị bắt cóc, và nó đã cứu cậu, nó đã nhảy ra khỏi máy bay để kéo cậu lên, và rồi nó đã chết, em gái tôi...chết mà không tháy xác, thậm chí còn có người nói khi nó chết xác không còn nguyên vẹn... - Nếu như không phải do tôi dối lừa nó, nó cũng sẽ không chết như vậy, chết một cách đau đớn, còn cậu thì lại nói rằng chẳng thể nào nhớ được nó, cậu có biết tôi đã muốn đắm vào mặt cậu khi cậu nói câu đó không? Những giọt nước mắt lăn dài trên má anh ấy, cảm giác như anh ấy đang ở nơi gọi là tận cùng của sự mát mát, tôi không dám nói gì hơn chỉ lẳng lặng đi về, trước khi đi tôi nói rằng: "Tôi sẽ tìm ra cô ấy, tôi sẽ nhớ lại" Trước lúc tôi đi, tôi có quay mặt nhìn lại tôi nhìn thấy bộ dạn tuyệt vọng của Gia Hi, như kẻ đã mất đi tất cả, tuyệt vọng và u ám đến mức nói không nên lời, trên đường đi tôi nghĩ rất nhiều chuyện, nào là lời hứa, và cô ấy còn cứu tôi, vậy mà tôi lại chẳng thèm hỏi rằng Tiểu Hi thế nào, ra sao, chắc mọi người cũng chẳng muốn nhắc lại, Kim Chí cũng đã từng nói tôi sẽ hối hận khi biết sự thật, nhưng mà trái tim tôi hiện tại bị cục đá đè chặt thế này, sự tuyệt vọng cũng chẳng thể tràn vào, chỉ còn có cảm giác muốn gặp cô ấy, nàng tiên trong tâm trí tôi, tôi cũng chẳng nhớ rõ mặt hay hình dáng! Và rồi tôi cứ đi trong vô thức đến khi gặp cô ấy Hà Tiểu Hi đang đứng ngay trước mắt tôi!