Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 126: Em và anh, lời hứa và sự chờ đợi

Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ khá dài, đại loại đó là giấc mơ về Tiểu Hi thôi, khi biết được thân thế của cô ấy, tôi cảm thấy rất mông lung, tôi không biết có nên nói cho mẹ nghe về cô ấy hay không, mẹ sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

- Kim Chí, xuống ăn sáng nào con!

- Dạ mẹ, con xuống ngay!

Tôi vội bước ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân và thay cho mình một bộ quần áo sạch đẹp, tôi có thể không đẹp nhưng tuyệt đối phải sạch! Tôi nhìn vào cái sấp tài liệu trên bàn, đây là hợp đồng chuyển nhượng tài khoản của họ Trương và họ Bằng.

Vào một ngày nọ, cái sấp hợp đồng này được chuyển thẳng đến nhà tôi, nhưng tôi không biết người gửi là ai, nhưng tôi chắc rằng phía sau chúng tôi còn có một thế lực phía sau nào khác, một thế lực thứ 3 nằm ngoài trận này, tôi cá rằng đó là người chuyển cho tôi cái này.

- Nhanh lên Kim Chí!

- Dạ, con xuống ngay!

Tôi chạy vội xuống nhà khi thấy mẹ ngồi ở đó, ba nuôi tôi đã mất, chỉ có mình mẹ, nếu mẹ không có tôi cũng hẳn rất cô độc, nhưng nếu tôi không có mẹ tôi sẽ chết vì cô đơn! Tôi cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi có mẹ bên cạnh mặc dù tôi là một thằng không được ai công nhận.

- Kim Chí, con cũng đã 24 tuổi rồi, sao vẫn chưa quen bạn gái vậy?

- Mẹ à, con đang đợi duyện...

- Biết đến khi nào, con định đợi đến khi nào? Mẹ không muốn ép con nhưng con phải nhanh chân lên.

- Mẹ à, con nghĩ nếu là của con thì sẽ mãi là của con thôi.

- Kim Chí, nếu như con bõ lỡ duyên phận của mình nó sẽ không quay lại tìm con đâu, nhớ đấy!

- Dạ, con biết rồi mà mẹ~~

Ăn cơm xong tôi thu dọn chén bát và nhiệm vụ của tôi là phải rửa hết đống chén này, mẹ tôi dành làm suốt, nhưng tôi không cho, tôi rửa rất kĩ từng cái, úp vội nó xuống rồi chạy lên phòng nhưng tôi bị mẹ gọi lại

- Kim Chí, con đi đến công viên giải trí lấy đồ giúp mẹ được không?

- Vâng, lấy thế nào vậy mẹ?

- Con đi vào, ngay phòng quản lí, có một người bạn của mẹ ở đó, lấy cái túi xách của mẹ về, mẹ cho cô ấy mượn tạm.

- Dạ, vâng con biết rồi.

Tôi chạy lên phòng thay một bộ quần áo trong rất lịch sự, từ nay đến công viên giải trí cũng khá xa đấy, phải chạy xe chứ không thể đi bộ. Tôi lấy vội cái thun thắt tóc màu hồng, nó là báu vật của tôi, bởi vì tôi biết mình không thể gặp lại cô ấy, nên tôi sẽ xem đây là một kỉ niệm.

Tôi bước ra khỏi nhà, nhìn thấy một cô gái, cô gái ấy có khuôn mặt rất đẹp, đẹp lỗng lẫy không thể rời mắt, dáng người nhỏ bé cùng với một mái tóc màu be dài tới chấm lưng, nhìn thấy cô ấy cứ lúng túng tôi mới lại hỏi thăm tình hình:

- Chào cô, cô đang gặp phải vấn đề gì sao?

Nhìn thấy tôi hỏi hình như cô ấy rất mừng rỡ:

- À, ừm...anh có biết đường đến công viên giải trí ở đâu không? Tôi phải đến đó, nhưng tôi lại bị lạc mất.

- Trùng hợp thật, cô có muốn đi cùng tôi không? Tôi cũng tiện đường đến đó

- Vậy sao, cảm ơn anh rất nhiều!

Cô ấy nở một nụ cười tươi nhìn tôi, tôi đã gặp rất nhiều người phụ nữ có vẻ ngoài bắt mắt, nhưng vẻ đẹp này khi nhìn tôi thật sự rất đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác nhớ nhung không nguôi.

*

*

- Này Niên Vũ, tôi nhìn thấy lối ra rồi kìa, chúng ta có phải là thắng rồi không?

- Nhanh vậy? Tôi cứ nghĩ ở đây sẽ phải có mấy thứ gì đáng sợ hơn chứ? Hóa ra chỉ có như vậy

Bỗng từ đâu xuất hiện một nhân viên mặc bộ quần áo hóa trang thành ma với bộ tóc dài và cái áo trắng đứng trước lối ra.

- Khoan đã, hai vị, nếu như hai người muốn đi ra phải hoàn thành một nhiệm vụ.

Tôi bâng khuân không biết cái công viên này đang tình bày trò gì nữa đây

- Hai vị sẽ phải làm một hành động thân mật mới được ra nếu không hai người không thể ra được.

- Này, cô không thể cho qua à?

- Vâng, đây là luật của chúng tôi, hai người mau quyết định đi nếu không khi các cặp đôi khác tìm được đường ra, hai người sẽ mất cơ hội chiến thắng.

Thôi xong rồi, đây là điều đáng sợ và khủng khiếp nhất trong cái nhà ma này, khi tới đây tôi mới hiểu ra được rằng lí do vì sao cái nhà ma này không đáng sợ như tôi nghĩ=))

- Xin lỗi, chúng tôi không phải cặp đôi...chúng tôi chỉ là bạn, tôi không muốn chiến thắng vì vậy cô hủy bỏ lượt chơi này cũng được, tôi sẽ không nhận thưởng, mong cô thông cảm. Tiểu Hi nói.

- Chuyện này...

Cô nhân viên ấy trông rất khó xử, nhưng rồi cũng đồng ý cho chúng tôi đi ra, không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu về chuyện này, không phải là bởi vì chuyện hành động thân mật hay là gì, mà bởi vì tôi cảm nhận được rằng cô ấy đang giữ khoảng cách với tôi như một người xa lạ. Lòng rũ rượi đi thấy rõ, nhưng tôi không dám thể hiện ra mặt, có chút thất vọng, có chút buồn bã, có chút tiếc nuối, có chút cô đơn...

- Chúng ta đi đâu nữa đây Tiểu Hi?

- Tôi không biết, có lẽ chúng ta sẽ ngồi đằng ghế đá đó. tôi mỏi chân rồi.

- Ừm, vậy cũng được.

- Anh ngồi đợi tôi, để tôi đi mua nước.

- Được rồi.

Tôi ngồi xuống ghế, nhìn lên bầu trời, tôi thấy mây đen bao phủ, chắc hẳn trời sắp mưa rồi, tôi thầm nghĩ rằng không biết đám mây đen đó có khoảng trời cho riêng mình hay không nữa? Lỡ rằng số phận của nó chỉ là đến và đi, lướt qua, che phủ rồi biến mất, nước mưa như nước mắt của đám mây, nó rơi xuống bàn tay tôi từng hạt rồi lại vỡ tan.