Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 130-2: Tình cảm sâu đậm 2

- Kim Chí, hôm qua con có gặp một cô gái tóc màu be nào không?

- Có thưa mẹ, con gặp cô ấy ngay trước cửa nhà. Có chi không mẹ?

Bà ấy làm gương mặt hốt hoảng rồi chuyển sang lo lắng:

- Thôi rồi, đó là con gái của bạn mẹ đến đây, mẹ vốn dĩ muốn giới thiệu cho con.

- À không sao đâu mẹ, hôm qua cô ấy muốn tới công viên, nên con đã cho cô ấy hóa giang, cũng chở cô ấy về nhà rồi.

Mặt bà ấy nhìn chăm chăm Kim Chí.

- Sao lại đi đến công viên, mẹ vốn dĩ muốn giới thiệu con bé ấy cho con, con bé đi đến công viên làm gì?

- Con cũng không biết nữa mẹ, nếu không có gì nữa, con lên phòng trước đây, mai là lễ hội Chương Vũ Đài rồi, con phải chuẩn bị.

- Thật kì lạ, thôi được rồi con đi đi.

Kim Chí bước lên phòng, rồi anh bất chợt dừng lại, quay đầu lại và bảo: Mẹ có muốn con tìm hiểu về hai người con gái của mẹ không?

Bà ấy nhìn vào đôi mắt Kim Chí bằng một đôi mắt bất ngờ, rồi nở một nụ cười hiền từ, không có nụ cười nào có thể dịu dàng đến vậy:

- Được rồi con trai, nếu như bây giờ hai đứa sống tốt mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc, không cần tìm nữa.

Lúc ấy nhìn bà như một nàng tiên, thật ấm áp và tràn ngập tình yêu thương của người mẹ, mắt bà ấy hướng về phía cánh cửa như đang trong chờ một thứ gì đó, cụ thể là muốn gặp lại 2 người con của mình, bởi vì bà là mẹ.

Kim Chí bước lên phòng, mở vội ngăn kéo, lấy ra cái dây thắt tóc màu hồng, anh nhìn và nâng niu sợi dây đó, anh ngồi bịch xuống giường ngắm nhìn sợi dây, rồi anh mỉm cười:

- Mình cũng cần phải tiến về phía trước.

Anh đem cất sợi dây vào một chiếc hộp màu hồng rồi khóa lại, anh mở toang cửa sổ và ngắm bầu trời xanh thăm thẳm không có một đám mây nào điểm sắc, khi bầu trời đứng một mình cũng thật thanh tao, anh nắm từ túi quần ra một sợi tóc, anh hướng nó về phía bầu trời

- Mình cần đi mua một chiếc hộp màu be.

*

- Này, Tiểu Hi...

Cô ấy lườm tôi, tôi đứng im ở đấy không biết nói gì, cô ấy loay hoay nhìn xung quanh rồi lại nhìn tôi, hình như cô ấy đang cảm thấy ngại, cô ấy khiến tôi rối rắm hết sức.

- Này, áo khoác này, cô mặc vào đi không thôi lại cảm.

Tôi choàng áo khoác của mình lên người cô ấy, thật vui vì cô ấy không động thủ, cô ấy nắm vội cái áo khoác quay sang nhìn tôi rồi leo xuống giường nhặt vội bộ quần áo cũ của cô ấy, chạy thẳng vào phòng tắm, không ngờ rằng cô ấy là loại tiểu lưu manh, một tên lưu manh khiến tôi rối rắm!

Cô ấy tắm xong, bước ra, bộ quần áo cũ của cô ấy bị hỏng dây kéo, nên cô ấy không thể thay ra bộ quần áo mới. Tôi hiểu bản thân mình cần làm gì, đã tới lúc tiêu tiền rồi.

Cô ấy mặc bộ quần áo của tôi, chúng rộng thùng thình nhưng trông cũng khá ổn, chúng tôi lái xe đến trung tâm mua sắm, trong bộ đồ như vậy nhưng cô ấy cũng rất thu hút nam nhân. Chậc! Đúng là đào hoa.

- Anh đào hoa thật đấy Niên Vũ, mấy cô gái xung quanh ai cũng nhìn anh kìa.

- Tiểu Hi, cô không thấy rằng nam nhân xung quanh ai cũng nhìn vào cô sao?

Cô ấy quay sang nhìn tôi, rất đanh đá, cô ấy nói bằng một giọng khiêu khích tôi:

- Bởi vì tôi đẹp!

Tôi không biết nói gì hơn, nhưng chuyện này tôi phải thừa nhận, tôi cũng chẳng thể nào cưỡng lại vẻ đẹp của cô ấy được.

- Niên Vũ mua cho tôi cái váy kia đi

Tôi nhìn sang cửa tiệm đó, cái váy cô ấy chọn là chiếc váy sơ mi trắng, có dây thắt ngay eo, trong bộ váy rất thanh lịch.

- Nếu cô muốn mua thì cũng được, chúng ta đi mua.

- Khoan đã!

Cô ấy nắm lấy tôi lại.

- Có chuyện gì vậy?

- Che tôi lại đi, Trương Tuệ Anh đang đứng ngay đó

Tôi trợn tròng mắt nhìn, cô ta đi cùng Ninh Lệ phu nhân Trương gia. Thật không ngờ đi tiêu tiền mà cũng gặp kẻ thù, đúng là oan gia ngõ hẹp.