Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 137: Tôi muốn gặp Kim Chí

Lúc tôi tỉnh dậy tôi đang nằm ở một nơi xa lạ, không phải bệnh viện như mọi lần. Tôi quay mặt nhìn sang bên trái nhìn thấy một tủ quần áo rất to lớn, làm từ một loại gỗ rất quý giá, tuy không phải dân chuyên trong ngành nhưng tôi cũng nhìn ra. Tôi ngồi dậy, bước xuống giường.

- Cậu tỉnh rồi à?

Một giọng nói phát ra từ phía cánh cửa tôi nhìn sang, muốn ngã ngửa tại chỗ khi thấy Ninh Lệ đang đứng đó. Vậy chỗ tôi đang ở là Trương gia sao, chuyện gì đã xảy ra vậy nè?

- Cậu đừng hoảng hốt, lúc mọi người nhốn nha nhốn nháo vì vụ của Bằng gia, chỉ có tôi phát hiện cậu đang ngất xỉu, nên tôi đem cậu về đây. Đừng lo, nếu cậu đã khỏe tôi sẽ sai người đưa cậu về nhà.

Tôi rất bất ngờ, không ngờ trong số mấy nghìn người chỉ có mỗi Ninh Lệ nhìn thấy tôi ngất xỉu, bảo tôi không lo lắng làm sao được. Kế hoạch không biết đã thành công hay chưa? Bằng gia giờ ra sao, mọi người như thế nào? Tôi rất muốn biết.

- Con cảm ơn bác vì đã giúp con, bây giờ con phải về rồi. Thành thật cảm ơn bác vì lần này!

Tôi cúi xuống cảm ơn như cách hậu bối chào trưởng bối. Không thấy bà ấy đáp lại tôi vội ngửa đầu lên, đứng thẳng.

- Cổ áo cậu bị lật rồi này, là người đứng đầu một trong tam tộc không ngai cậu phải chú ý hình tượng chứ.

Bà ấy lật cổ áo của tôi xuống, rồi nở một nụ cười thật hiền hậu. Ít nhất trong khoảng khắc này, tôi cảm thấy như có sự hạnh phúc pha lẫn một chút bất ngờ đã len lỏi vào trong trái tim. Cảm giác ấm áp từ trong tim lan tỏa và truyền hạnh phúc và hơi ấm đi cả cơ thể. Lúc này, tôi đã ngỡ rằng người phụ nữ đứng trước mặt là mẹ của mình...

Tôi bất giác thốt ra một tiếng:

- Mẹ!

Bà ấy nhìn tôi bằng khuôn mặt ngây ngất, những nếp nhăn trên khuôn mặt đã nhiều hơn lần đầu tôi gặp bà ấy trong tiệm hoa, tôi cảm nhận vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn người phụ nữ này đã xuống sắc rất nhiều, phải chăng thời gian đang ăn mòn bà? Bà ấy nhìn tôi không nói gì nở một nụ cười:

- Ta không phải mẹ của cậu, nhưng nếu muốn cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào. Đúng như Y Phu nói, anh ta đã rất may mắn khi tìm thấy cậu!

Tôi bước ra về mà vẫn cứ quay đầu nhìn bà ấy, tôi đi ngang từng căn phòng một của Trương gia, nơi này rất rất to, đây là lần thứ hai tôi đến đây. Tôi đi ngang qua một căn phòng và nhìn thấy một bộ tóc giả màu be treo bên trong, không biết bộ tóc giả ấy dùng để làm gì?

Tôi ra về trong nỗi ngơ ngác, tại sao bà ấy lại quen cha mình nhỉ? Không phải Trương gia kín tiếng và chưa lần nào lộ diện sao? Cách bà ấy nói chuyện như thể đã quen cha mình từ lâu. Nhưng bỏ qua chuyện đó, bây giờ mình phải về xem kế hoạch thế nào.

Tôi về thẳng tập đoàn, lúc vào cửa tôi thấy Minh Di đang ngồi ở đó, thay vì Kim Chí

- Tại sao cô lại ở đây?

- Niên Vũ, cậu đoán thử xem? Sau khi cậu đã làm cho Bằng gia phá sản?

- Cái gì? Bằng gia phá sản chỉ sau một đêm?

- Đúng vậy, cảnh sát đã vào cuộc, ba tôi bị bắt, và ông ta đang bóc lịch.

- Vậy cô còn thảnh thơi ngồi ở đây sao!

Tôi la lớn trong sự hoang mang, không biết Minh Di đã làm cách gì để thoát khỏi mớ hỗn độn này nhỉ? Ba cô ta đang trong tù và cô ta thì đang ngồi đây uống trà.

- Không đâu, tôi hoàn toàn vô tội bởi vì trong giấy tờ và hộ khẩu của Bằng gia không hề có tên tôi và lần cuối tôi nói chuyện với người ba thân yêu của tôi là lúc nào tôi còn chẳng nhớ.

- Vậy...mọi chuyện rốt cuộc thế nào? Cô đang giả nai sao? Cô đến đây để làm gì?

- Tôi muốn gặp Kim Chí!

Bằng một giọng quả quyết Minh Di nói với tôi, đôi mắt của cô ấy lúc đó, tôi không né tránh được.

- Cô...biết rằng Kim Chí đã...

- Đúng vậy, tôi biết từ rất lâu rồi kẻ đứng đằng sau vạch trần tội ác của Bằng gia không ai khác ngoài Kim Chí.

Tôi sững sốt, lặng người một hồi lâu. Kim Chí ơi là Kim Chí, chúng ta cứ ngỡ rằng kế hoạch này là bí mật tuyệt đối nhưng hóa ra chúng ta đã sai, người chị cùng cha khác mẹ này của anh bản lĩnh hơn anh nhiều, cô ấy đã nắm thớp được cái đuôi của anh từ lâu rồi. Anh vẫn còn đang kiêu căng rằng mình lật đổ được Bằng gia nhưng người chị của anh đã "mượn tay" anh để lật đổ họ Bằng, đúng là máu mủ ruột thịt, giống nhau như đúc!

- Minh Di, nếu như cô đã biết kế hoạch của chúng tôi, vậy tại sao lâu nay cô không ngăn cản chẳng lẽ cô cũng có hiềm khích với Bằng gia?

- Hiềm khích thôi là chưa đủ, đối với tôi Bằng gia chính là một nhà tù, anh có thấy tù nhân nào lại yêu nhà tù và muốn sống trong nhà tù trọn đời chưa? Tất cả bọn họ đều mong muốn tự do.

Mái tóc màu xanh dương ngụ ý là sự tự do, nhưng cô ấy lại không được như vậy, từ trong ánh mắt tôi phát hiện chẳng có gì ngoài bầu trời và những đám mây trôi bồng bềnh đằng xa xa kia ngoài cửa sổ. Ánh mắt ấy đắm chìm đến nỗi muốn mọc thêm một đôi cách để bay ra ngoài. Bằng Minh Di như là một thiên sứ bị mất đi đôi cánh vậy.

- Cô muốn gặp Kim Chí?

- Đúng, tôi muốn gặp nó, tôi muốn xin lỗi vì những chuyện mà tôi đã làm và còn tôi muốn hợp tác với nó để gây dựng Bằng gia thêm một lần nữa.

*

Không hiểu sao lúc đó tôi lại hẹn Kim Chí ra ngoài gặp Minh Di, tự nhiên lại nhận thêm rắc rối, không biết bây giờ mọi người ra sao rồi. Ngồi trên taxi tôi về nhà, tôi nhìn sang một tấm biển lớn treo ngay giữa tòa nhòa cao ngút trời. 'Lễ đính hôn của thiên kim họ Trần và ông trùm doanh nhân Thân Cảnh Vương'. Ôi chẳng lẽ Tiêu Ý lại đầu hàng gia đình của mình và cưới một người mình không yêu. Dạo này bận chuyện lễ hội cho nên tôi không có thời gian nghĩ đến chuyện này. Tôi đã hứa sẽ giúp họ mà. Hôn nhân là chuyện cả đời cưới một người mình không yêu làm gì? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.