Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 32

Trong căn phòng trống, Đại Thịnh ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng có người bước vào.

- Niên Vũ, nghe đây!

- Anh Gia Hi, em thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, Tiểu Hi trong có vẻ buồn lắm.

- Tôi biết rồi! Niên Vũ, tôi có một yêu cầu sẽ giải thoát cho cậu ngay lập tức!

Niên Vũ ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, mù tịt, có cảm giác mọi thứ nằm ngoài sự kiểm soát!

- Ý anh là sao? Gia Hi

Ánh mắt Gia Hi rất quyết tâm, trông rất nghiêm túc, ra dáng một người đàn ông đang bàn chuyện quan trọng!

- Hợp đồng của tôi và cậu sẽ chấm dứt từ lúc này, đương nhiên tập đoàn Hà Phong và tập đoàn của cậu sẽ hợp tác như thường, chỉ có chuyện của cậu và Tiểu Hi sẽ chấm dứt!

................

- Liên tưởng một tí về quá khứ-

- Niên Vũ tôi cần nhờ cậu một chuyện!

- Chuyện gì vậy Gia Hi? Người như anh mà cũng cần tôi giúp đỡ?

Lúc đó tôi bàng hoàng và nghĩ anh ấy chỉ nói đùa nhưng anh ấy rất nghiêm túc, và có vẻ truyện này chỉ có tôi làm được!

- Tôi muốn cậu giả vờ làm bạn cũ của Tiểu Hi! Người đó tên là Đại Thịnh!

- Tôi???

Lúc đó gương mặt anh ấy có vẻ rất đặt niềm tin vào tôi. Điệu bộ hạ mình trước tôi, tôi cảm thấy rằng một tình yêu dịu dàng của anh ấy đối với em gái rất mãnh liệt!

......................

- Hiện tại-

- Tại sao anh lại thu hồi hợp đồng đó sớm như vậy? Tiểu Hi biết chuyện của chúng ta rồi sao?

- Không phải! Tiểu Hi chưa biết gì cả, chuyện này chỉ có tôi và cậu biết, còn lí do cậu đừng hỏi nhiều!

- Khoan đã.....

Anh ấy chưa nghe lời nói của tôi mà đã dõng dạc bước ra khỏi phòng, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thôi, tôi còn có cuộc sống riêng của tôi, bởi vậy tôi sẽ.........

.............................

Tại Doãn gia

- Phu nhân tiểu thư xảy ra chuyện rồi!

- Chuyện gì? Một người phụ nữ tầm 50-60 tuổi với gương mặt ngạc nhiên, hốt hoảng, lo lắng. Bà ấy chính là Doãn Cẩm Sa. Mẹ của Mộc Mộc.

- Tôi gọi mà tiểu thư không lên tiếng!

- Mau lên, phá của nhanh lên!

Gần chục người làm trong Doãn gia dốc sức phá cửa, nhưng cánh của bị lỗi, mất nhiều công sức mới mở ra được, người thì thét, kẻ thì đập! Cuối cùng cánh cửa phòng mở ra