Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 36

- Gia Hi anh ngồi xuống đi, chúng ta phải giải thích chuyện này sau, bây giờ Tiểu Hi mới là quan trọng. Kim Chí lên tiếng!

- Gia Hi còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng theo anh nghĩ lời Kim Chí nói là đúng!

- Được rồi! Chuyện này tôi sẽ hỏi các người sau, nhưng sao các người biết chuyện của Tiểu Hi, hiện tại nó sao rồi?

Gia Hi lo lắng, bồn chồn, đưa ra hành loạt câu hỏi, anh không thể giữ bình tĩnh thêm!

- Kim Chí lên tiếng nói:

- Tôi đã đưa người đi theo Tiểu Hi và hiện tại Tiểu Hi đang ở vùng cảng ven biển!

- Cái gì? Vùng cản?

Gia Hi lo lắng càng lo lắng thêm, anh sợ hãi khi phải nghĩ đến việc em gái của mình rời xa mình, anh có vẻ đã lườn trước được chuyện gì đó!

Niên Vũ lên tiếng:

- Bọn họ muốn bán Tiểu Hi sao?

Tạo sao lại là bến cảng?

Bỗng một cuộc điện thoại gọi đến trong máy Kim Chí. Reng! Reng! Reng! Cuộc điện thoại báo trước điềm xấu, Kim Chí bắt máy và nói:

- Alo! Ai vậy?

Giọng nói từ phía điện thoại phát ra:

- “Hãy đến bến cảng với tư liệu về Ngô Niên Vũ, thì con nhóc này sẽ được thả, và chỉ được đi một mình nếu không, một giờ sẽ là một ngón tay của nó được gửi đến!”

- Khi cuộc điện thoại vừa dứt, Kim Chí xanh mặt, hoảng hốt:

- Gia Hi! Anh đang nắm giữ thông tin về Niên Vũ phải không, Niên Vũ họ Ngô? Họ yêu cầu tập thông tin đó!

Gia Hi chần chừ, lo sợ, Niên Vũ thì ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra! Tại sao Gia Hi lại tìm hiểu thông tin về mình? Cảnh Vương chăm chú tìm cách đưa Tiểu Hi trở lại, Dao Dao thì đang thăm dò tình hình của Tiểu Hi! Khoảng một phút sau, Kim Chí không còn đủ kiên nhẫn, anh ấy quát lớn:

- Nhanh lên! Tôi có cách khiến Tiểu Hi quay về, nhưng cần tập tài liệu giả!

Cả đám trừng mắt nhìn Kim Chí, có thể sẽ còn một chút hi vọng!

Dao Dao lên tiếng:

- Kim Chí anh mau nói đó là cách gì!

........................

#Tại nơi nào đó#

- Không thể nào! Không thể nào! Tôi không thể chết ở đây được! Cứu em với Cảnh Vương!

Nhân vật trên là Nhã Giao, cô ấy đang thập thùng lo sợ, khóc và chờ người cứu, hai tay cô bị trói lại, chân thù buột chắc, bịt miệng của cô lại, bỗng cô xoay người qua và thấy một ai đó, cô mở to mắt:

- Trần Tiêu Ý! Tại sao cô lại ở đây?

- Cô là ai? Biết tôi sao? Tiêu Ý lên tiếng!

- Tôi là người hợp tác về dự án thời trang với nhà họ Trần. Cô không nhớ tôi sao?

- À, cô là Nhã Giao, nhưng Nhã Giao này quan trọng là chúng ta phải nghĩ cách thoát khỏi đây trước!

Nhã Giao có thể đã được an ủi phần nào, nhưng,.....đầu cô cúi xuống, mặt lấm tấm mồ hôi, đầu óc rối bời, khi Tiêu Ý để ý đến cổ tay của cô thì.....

- Nhã Giao, cô làm sao vậy! Tay cô máu chảy không ngừng!

Tiêu Ý sững sốt, hốt hoảng, lo lắng, một phần cô lo lắng chi Nhã Giao, một phần cô lo lắng cho bản thân mình, điều này càng hối thúc cô phải thoát khỏi đây! Khi Tiêu Ý đang cố tìm cách gỡ bỏ sợi dây buộc tay cô thì cô thấy Nhã Giao ngã quỵ xuống sàn, với 2 tay bị trói chặt!

- Nhã Giao! Mau tỉnh lại!

Bỗng có người phía sau tiến lại gần dùng gậy đập mạnh vào gáy cô, khiến cô ngất xỉu tại chỗ, trong lúc tâm trí mơ hồ cô nhìn thấy một cô gái!

- Hơ? Ai đây? Cảnh Nam, mau đến cứu em!