Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 53

- Này! Niên Vũ, anh bị điên à, sao anh lại nói không nhớ Hà Tiểu Hi được chứ? Cô ấy là người đã hi sinh mạng sống vì anh đó! Anh quên cô ấy một cách tàn nhẫn vậy sao?

Cảnh Nam giải thích không ngừng, bỏ ngoài tai lời Cảnh Nam Niên Vũ lại nói:

- Tôi không biết anh nói thật hay không, nhưng mà tôi thật sự không có ấn tượng gì đến cái tên đó!

Anh nói một cách dứt khoác, khẳng định rằng mình không hề biết Hà Tiểu Hi là ai!

Với lời lẽ dứt khoác như vậy, Cảnh Nam không biết nói gì hơn, bèn lấy điện thoại ra cho Niên Vũ xem hình:

- Đây là Hà Tiểu Hi đây, anh nhớ rồi chứ.

- Tôi cũng chẳng có ấn tượng gì với cái tên này, và khuôn mặt này cả, nó hoàn toàn xa lạ.

Cảnh Nam nghe vậy, tuyệt vọng, lo lắng cho Niên Vũ, nhưng cũng đầy tiếc nuối cho Tiểu Hi! Vì sao ư? Các bạn xem đi là biết.

Bỗng một người đàn ông lớn tuổi, lo lắng đi vào. Với dáng vẻ hấp tấp! Ông ấy ra dáng một người có quyền lực, nhưng khí chất thì lại rất bình thường, chưa kịp chào hỏi gì, ông ấy xông vào nắm lấy tay Niên Vũ:

- Niên Vũ, con không sao chứ? Ba lo lắng quá!

- Ba! Tại sao ba lại ở đây!

- Vừa hay tin con tỉnh lại, ba liền chạy gấp đến đây! Mẹ con thì không đến được! Mà ba cũng quên chào hỏi rồi chứ, ông ấy quay sang Cảnh Nam và nói:

- Xin chào cậu! Tôi tên là Ngô Y Phu, ba ruột của Niên Vũ, rất hân hạng được biết cậu, lúc nãy do tôi vui quá nên có hơi thất lễ, mong cậu bỏ qua!

Cảnh Nam lúng túng, vội đưa tay ra chào hỏi ông ấy, cậu nói:

- Không cần đâu ạ! Cháu không phiền mấy việc đó!

Chưa kịp nói xong, ngoài cửa đã có một đám người đi vào.

- Niên Vũ! Cậu không sao chứ!

Một cô gái cất tiếng nói. Với cái giọng điệu không thể dịu dàng hơn được nữa.

- Mộc Mộc! Lâu quá không gặp cô, dạo này khoẻ chứ? Tự nhiên gặp lại mọi người tôi lại thấy ngại!

- Niên Vũ! Anh không sao là tốt rồi, cũng may anh chưa chết!

- Nhã Giao cô có cần anh nói như thế hay không! Cả anh nữa Cảnh Vương, cảm ơn anh vì đã đến thăm tôi, tôi thật sự rất cảm kích!

Cảnh Vương nói: không có gì, tôi chỉ tiện đường qua đây thôi!

Nói chuyện một hồi, cùng với những tiếng cười giòn giã, thì có người đi vào, và chào hỏi:

- Xin chào mọi người, chào bác, tôi là Bằng Minh Di, là vị hôn thê của Niên Vũ! Nếu như mọi người thắc mắc tôi là ai, thì tôi cũng đã trả lời!

Không khí xung quan liền ảm đạm lại, thay thế cho nụ cười là sự ngạc nhiên, nhưng hình như có người cười không nỗi

- Minh Di, con dâu! Con đẹp quá đấy! Ta thật mừng vì có một người con như con! Niên Vũ con phải nắm thật chặt Minh Di!

- Bác quá khen rồi, bác Y Phu!

Giọng điệu khiêm tốn cùng khí chất cao quý, quả thật người này vừa đẹp lại vừa thông minh, rất có khí chất, người như vậy mà nhìn trúng Niên Vũ cũng thật kì lạ! Nhã Giao nghĩ

- Chào cô! Tôi là Nhã Giao, rất vui được gặp cô!

- Chào cô! Tôi là Minh Di, hân hạnh được làm quen.

Hai tay bắt nhau tượng trưng cho sự chào hỏi, nhưng trong lúc này nó lại tượng trưng cho sự....

Trong lúc mọi người đang chào hỏi nhau, tấp nập nhốn nháo, Niên Vũ kéo Cảnh Nam lại và kề sát tai anh:

- Cảnh Nam! Tôi muốn gặp người đó!