Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 70

Cô Trương, anh ấy đã đồng ý đến đây rồi, cô có gì căn dặn nữa không?

Cô ấy ngồi trên chiếc ghế như một bà hoàng, tay chống lê má, vẫy chân, và nói:

- Được rồi A Nhĩ, anh làm rất tốt!

A Nhĩ là thuộc cận của Tuệ Anh, anh ấy ấp úng bàng hoàng có nên hỏi không, cuối cùng anh ấy quyết định:

- Thưa tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu hay không?

Tuệ Anh ngước mắt nhìn anh ta:

- Cậu hỏi đi!

- Thưa tiểu thư, tại sao tiểu thư lại chú ý đến anh ta như vậy?

Tuệ Anh trầm ngâm, không nói lời nào, mắt nhìn A Nhĩ:

- Tại vì đối với tôi anh ta là một người đặc biệt!

A Nhĩ cúi đầu, xin cảm ơn, và anh im lặng không nói lời nào, anh thầm nghĩ:

- Vậy mà anh ta lại phủ nhận điều đó mà không ngộ nhận, hay là vấn đề nằm ở tiểu thư?

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, người đứng bên ngoài là một người phụ nữ tầm 50, bà ấy mặc chiếc áo dài, khoác trên vai một chiếc khăn choàng, trên cổ đeo một sợi chuyền ngóc trai:

- Mẹ! Sao mẹ lại đến đây? A Nhĩ đỡ phụ mẫu ta vào nhanh!

Bà ấy ngồi gần Tuệ Anh, nắm lấy tay cô nàng:

- Con gái, mẹ nghe nói con đã tìm được cậu ấy và ngày mai cậu ấy sẽ đến đây làm phải không? COn định cho cậu ta làm chức vụ gì, đừng bị những uất hận trong quá khứ mà làm chuyện gì dại dột nhé!

- Mẹ à! Con biết rồi, mẹ không cần phải lo, tối nay con đã bao một nhà hàng ở gần phía nam, mẹ tới đó ăn nhé!

Bà ấy mừng rỡ, với đôi mắt sáng rực:

- Con sẽ đi ăn cùng mẹ sao? Vậy thì tốt quá

- Không phải đâu mẹ, tối nay con bận một số chuyện, A Nhĩ sẽ dẫn mẹ tới đó, muốn ăn món gì thì cứ gọi, con sẽ thanh toán!

Bỗng gương mặt bà ấy trầm xuống, đôi mắt khéo lại, gương mặt mang đầy vẽ thất vọng!

- Thôi được rồi:))

- Vậy nha, mẹ về trước đi, con còn bận một số dự án, A Nhĩ chuẩn bị xe đưa bà ấy về!

- Vâng, tiểu thư!

- Tuệ Anh con không về nhà được sao? Mẹ muốn con cùng ăn cơm với mẹ!

- Không được mẹ à, để khi khác nhé!

Bà ấy bước ra ngoài, cánh cửa đóng khép lại, nhưng vẫn nhướng mắt nhìn Tuệ Anh.

- Tiểu thưm tôi đã chuẩn bị xe rồi ạ, tôi thấy thiếu phu nhân buồn lắm, tôi nghĩ cô không cần phải cố gắng như vậy!

Tuệ Anh hậm hực, đập tay xuống bàn:

- A Nhĩ! Bà ấy đã cứu tôi một mạng, tôi phải làm chuyện để báo đáp bà ấy! Câm miệng lại ngay cho tôi!

- Dạ vâng, tiểu thư!))

——————————————Ở Hà gia——————————————

- Cậu chủ, đây là thông tin về Trịnh Lạc Kiên! Được rồi A Cố, cậu lui xuống đi!

Gia Hi lật mấy sấp tài liệu, cậu ngạc nhiên lẫn bàng hoàng:

- Họ Trịnh tiếp nhận công trình ở bến cảng?