Các bạn có tin vào tình yêu không? Tôi đấy nhé, tôi không tin tưởng gì về tình yêu đâu, bởi vì sao ư? Có lẽ tôi đã có một trải nghiệm về một cuộc tình không mấy êm xuôi, nhưng mà… Tôi không ghét bỏ nó chỉ là không tin tưởng thôi! CÒn các bạn thì sao? Tin vào tình yêu chứ? ——————-Giá trị của thanh xuân—————— Chap 72: Cô ấy là vợ tương lai của tôi!!! - A Lô! Niên Vũ, nghe nói cậu làm trong tập đoàn Hoàng Đô sao? Nhận lời cô ta làm gì, rồi tập đoàn của anh phải làm sao? Anh điên à? Niên Vũ dè chừng, nhăn mặt, nhưng giọng điệu vẫn đang cố gắng tự nhiên: - À! Ừm! Chuyện này anh sẽ giải thích sau, tối nay đi ăn cơm không Minh Di? - Được rồi, chuyện này một lát tôi sẽ gọi điện đến! - Ừm!!! Tuệ Anh từ sau bước vào, cầm sắp tài liệu: - Tối nay anh rảnh không? Đi tiếp khách cùng tôi! Niên Vũ hằng học, và nói: - Tôi đến đây để làm, cô nghĩ tôi là osin hay là ai? Một con cún bên cạnh cô? Tuệ Anh trầm ngâm chẳng nói gì, tiến lại gần, tay cô ấy nắm lấy cà vạt của Niên Vũ, kéo anh ta lại gần, kề sát tai: - Anh không cần hỏi anh là gì đối với tôi, bởi vì tôi cũng chẳng quan tâm những thứ dưới chân của mình, từ khi nào, anh trở nên thiếu suy nghĩ vậy? Bầu không khí khá im lìm, đột nhiên Niên Vũ nắm lấy tay Tuệ Anh, vật cô xuống ghế sofa, kề sát miệng cô: - Đôi môi ngọt ngào này, không nên nói ra những lời chua chát, Suỵt! Khẽ thôi!!! - Cốc! Cốc! Cốc! Giám đốc, tôi đã đem tài liệu đến rồi nè! Tuệ Anh lúng túng ngồi dậy, xô Niên Vũ ra, mở cửa: - Anh để ở đó đi, tôi sẽ duyệt sau, đi ra ngoài đi! Niên Vũ từ phía sau, khoanh tay nói: - Thì ra “ác nữ” như cô cũng có lúc lúng túng như vậy? Đáng yêu ghê~~~~ Tuệ Anh bực tức, cười nửa miệng: - Anh đúng là một cáo gian đội lốt nai tơ! Sau này tôi phải cẩn thận mới được! - Hi!~~~~ - Cười gì? - Không có gì? - Thiệt là không có gì? - Không có gì thật là không có gì! - Anh có chắc là không có gì? - Tôi chắc chắn là không có gì! - Anh thề đi! - Tôi thề! - Reng! Reng! Reng! Niên Vũ bật máy lên: - Niên Vũ, tối nay 8h tại nhà hàng Sa Sa! - Được rồi! - Ai gọi điện anh thế? Thân mật quá nhỉ? Niên Vũ chỉ cười một nụ cười ngây ngô, cậu ấy đáp lại: - Cô ấy là vợ tương lai của tôi! Tuệ Anh chẳng nói gì, chỉ phán một câu: - Đúng là nghiệp quật cô ta:))