Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 80: Tôi sẽ đi cùng cô

Giá Trị Của Thanh Xuân.

- Chuyện của Cảnh Vương là chuyện gì? BẰng giọng điệu bàng hoàng Niên Vũ hỏi.

- Là…là…. Nhã Giao ấp úng, dè chừng, nửa muốn nửa không, lấp bấp mà nói:

- Thật ra là chuyện tình cảm! Tôi đang thắc mắc là mình đang làm gì, tôi không hiểu, thật sự không hiểu, anh có thể khuyên răng hoặc cho tôi ý kiến cũng được.

Niên Vũ nhìn Nhã Giao bằng ánh mắt dịu dàng, anh ấy đưa cho cô một ly cà phê đen, anh ta nói:

- Tôi không hiểu rõ tình yêu, nhưng theo quan điểm cá nhân của tôi, tình yêu như ly cà phê đen, nếu không bỏ đường thì chẳng ai uống được, nhìn bề ngoài thấy rất cuống hút nhưng lại đắng chát, khiến người ta dè chừng, nhưng nếu cho thêm đường sẽ khác! Cô cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, cái gì đến cũng sẽ đến!

Nhã Giao nhìn Niên Vũ bằng cặp mắt ngưỡng mộ, cô nhìn chằm chằm vào anh, cười mỉm, trong rất nhẹ lòng:

- Cảm ơn anh rất nhiều! Đôi khi anh bộc lộ thơ văn ra nghe anh cũng quyến rũ phết!

Niên Vũ cọc cằn, tỏ vẻ khó chịu: Quyến rũ cái gì chứ!

- Mà tôi nói này, Nhã Giao, hi vọng cô sẽ không để lòng nhưng mà…

Nhã Giao thắc mắc, cô ấy nói: Anh nói đi, tôi sẽ lắng nghe.

Niên Vũ thở dài, thất rất mệt mỏi, anh ấy chống tay lên cằm:

- Tôi nghĩ cô cứ yêu Cảnh Vương một cách như vậy sẽ không được đâu!

Sau câu nói của Niên Vũ, Nhã Giao nhìn anh ấy chăm chăm, mở to tròn ngạc nhiên, cô ấy gượng cười và giải thích:

- Tôi chỉ cố gắng để…nhưng thật ra…tôi…tôi…tôi cảm thấy gần đây có tiến triển một chút, giống như cậu thấy lúc đó, anh ấy cùng tôi lên lầu…đúng vậy…là như vậy…thật ra…

- NHÃ GIAO!

Niên Vũ la lớn làm Nhã Giao gượng lại, anh ấy nói:

- Cô tính lừa dối bản thân đến khi nào nữa! Thật sự tôi chẳng hiểu gì về tình yêu, tôi cũng đã nói “cái gì đến cũng sẽ đến”, tôi nghĩ cô hiểu là phải. Cô tính hành hạ bản thân đến khi nào? Một thằng ngu còn nhận ra điều này!

Bằng một giọng đầy khó chịu nhưng rất kiên quyết, anh ấy quát lớn, có lẽ những lời nói của anh ấy đã tác động phần nào đến Nhã Giao khiến cho nước mắt cô ấy chảy, chảy mãi không ngưng…!

- Xin lỗi…xin lỗi nhé…tối rồi…tôi…tôi về trước đây.

Chưa kịp dứt câu Nhã Giao cầm chiếc túi ra khỏi quán, tay cô ấy lau nước mắt, nói bằng một giọng nói chưa phát ra hơi, nghẹn ngào ở cổ họng, cô ấy khóc nhưng không phát ra tiếng, cứ như mấy hạt mưa lấm tấm chẳng phát ra tiếng động, chẳng ai thèm đoái nhìn!

———————-Ngày hôm sau

#Tại tập đoàn Hoàng Đô.

*Bịch*

- Anh đang làm gì vậy Niên Vũ, sao cứ thơ thẩn cả người vậy?

Tuệ ANh cầm sắp tài liệu, gõ lên đầu Niên Vũ.

- Không có gì,…! Niên Vũ trả lời.

Tuệ Anh đâm chiêu nhìn Niên Vũ, cô ngồi lên ghế, nhìn ra cửa sổ và nói:

- Nếu như chúng ta là đám mây kia thì chắc nhẹ lòng lắm, chỉ cần thả trôi theo gió là được, phải không?

Niên Vũ quay sang, nhắm mắt lại

- Anh làm gì vậy? Tuệ Anh hỏi.

- Tôi đang cảm nhận gió, xem xem nó có thổi tôi được không!

Tuệ Anh nhìn Niên Vũ, không nhịn được cười, cô ấy hỏi:

- Anh hài hước thật đấy!

Niên Vũ nghiêm túc, nhìn lên trời xanh, anh ấy hỏi:

- Nếu như tôi là bầu trời thì cô có nguyện làm đám mây?!

Tuệ Anh cười mỉm, cô ấy đáp lại:

- Được! Tôi đồng ý! Nếu như anh là bầu trời thì tôi sẽ là đám mây! Có đúng không?

“Bỗng nhiên có một ngọn gió thổi qua làm tóc cô ấy bay phất phới, nụ cười của cô ấy khiến người ta say mêm trong thoáng chốc, tôi mới nhận ra rằng mắt tôi không nhìn nơi khác, chỉ nhìn được mỗi cô ấy!

*Khụ! Khụ*

- Hình như tối nay chúng ta có tiệc, bữa tiệc đó tôi sẽ đi cùng cô. Niên Vũ ngại ngùng nói.

- Sao tự nhiên anh đổi ý vậy? Tuệ Anh hỏi.

Niên Vũ không nói gì, Tuệ Anh cũng đành buông

- Mà thôi, hãy chuẩn bị tinh thần đi, tối nay tôi sẽ cho anh thấy sự khắc nghiệt và bản chất thật của “xã hội” qua một con người tên là TRỊNH LIÊN LIÊN!