Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 82: Tôi thích anh!

- Này Tuệ Anh! Cuốn sách “Người nắm tay tôi năm ấy”, tôi đã đọc xong rồi khi nào có cơ hội tôi sẽ trả lại. Niên Vũ nói.

- Ồ! Vậy sao! Tuệ Anh đáo lại một cách hững hờ, có vẻ như không mảy may quan tâm

Bầu không khí trên xe ngột ngạt, thở cũng chẳng dám lớn tiếng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói chuyện với ai.

- Này! Tại sao cô cứ trầm ngâm hoài vậy? Có chuyện gì à?

Tuệ Anh cau mày nhìn Niên Vũ, cô ấy đáp lại:

- Không phải chuyện của anh! Anh không cần phải xen vào đời tư của tôi!

Niên Vũ cười mỉm cưỡng, anh nói trong lòng:

- Đúng là không thể nào ưa được con nhỏ này!

Bỗng chiếc xe dừng lại đột ngột trước một nơi sang trọng, trải thảm đỏ và rất hào nhoáng, nó lấp lánh đến nỗi nếu không quen bạn không thể nhìn thẳng vào nó được.

Tuệ Anh không quên căn dặn trước khi bước xuống xe:

- Niên Vũ, hôm nay anh đến đây với tư cách là bạn của Trương Tuệ Anh, phải thật cẩn thận, không được bắt chuyện bậy bạ đấy!

- Tôi biết rồi! Niên Vũ đáp lại!

“Này, đó chính là Trương tiểu thư, Trương Tuệ Anh đến rồi!”

“Cô ấy còn đẹp hơn cả tiên nữ! Hào nhoáng thật!”

- “Người bên cạnh đi chung với cô ta là ai vậy? Đẹp quá đi mất!”

“Bạn trai của cô ta sao, hai người này khí chất của họ đúng là một cặp trời xinh!

- Chào Trương tiểu thư, mời cô đi lối này!

Dắt tay Tuệ Anh đi mà tôi được mở rộng tầm mắt, nơi đây rất lớn đến nỗi gần bằng cả một sân bay, xung quanh chiếu ánh đèn lấp lánh cùng với toàn những nhân vật nổi tiếng, sơn hào hải vị không thiếu một món, lần đầu tiên tôi đến được nơi như thế này!

- Tuệ Anh! Người cô nói là ai vậy? Cái người tên Trịnh Liên Liên đó.

Tuệ Anh ngước nhìn xung quanh, nhướng mắt lên, “chính là cô ta”!

Niên Vũ liếc sang, mở to mắt, lần đầu tiên tôi gặp cô ta ngoài đời đấy!

- Anh thấy cô ta như thế nào? Tuệ Anh hỏi.

- Cô ta cứ như là một đứa trà xanh vậy? Tôi thì không có cảm tình với những đứa đó cho lắm, nói chung là “tệ”!

- Hahaha! Đây là lần đầu tôi nghe có người nhận xét cô ta như vậy, anh đúng thật là khác người! Tuệ Anh cười khẽ, che miệng, đặt tay lên vai Niên Vũ mà nói.

- Xin chào chị Tuệ Anh, lâu quá không gặp, chị xinh thật đấy!

Giọng nói nhẹ nhàng như vậy đã phá tan không khí cởi mở giữa Niên Vũ và Tuệ Anh, Tuệ Anh nhìn Liên Liên với anh mắt đầy hoài nghi, cô ấy đáp lại:

- Liên Liên, tôi không biết từ khi nào tôi và cô lại thân thiết như vậy? Đúng là tự biên tự diễn có chủ đích!

- Chị Tuệ Anh à! Chị nói gì vậy? Em và chị thân thiết như vậy mà? Mà vị kế bên chị là ai vậy? Anh ấy còn đẹp hơn Lạc Kiên! Rất vui được quen biết anh!

Liên Liên nhìn Niên Vũ mỉm cười, trong mắt người khác có thể là nụ cười của thiên thần, nhưng trong mắt Niên Vũ, chỉ là nụ cười cười của một con trà xanh!

- Chào cô, tôi là Niên Vũ!

Lời chào “tốt đẹp” ấy đã làm Liên Liên rút tay lại, có một sự bẻ mặt không hề nhẹ ở đây, khiến Tuệ Anh không kìm được cười:

- Liên Liên, từ khi nào cô trở nên “mất giá” thế này?

Liên Liên không nói gì mà im lặng, đột nhiên cô ấy nở một nụ cười đầy “thảo mai”:

- Anh lạ lùng thật đấy Niên Vũ, tôi thích anh lắm đấy, hay là anh…

- Liên Liên! Tôi không phải là người thu mua phế liệu!

Sau lời nói khá to tiếng của Niên Vũ đã làm cả sảnh cười lớn, những lời châm chọc, bàn tán, cười đểu vào mặt Liên Liên!

- Các bạn độc giả yêu dấu ơi, cùng thích và bỏ phiếu nào! Nếu thấy thích! Cảm ơn đã xem!