Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 86-2: Xin lỗi nhé 2

- Bỏ qua chuyện này đi, hôm nay tại sao lại đến sớm vậy? Tuệ ANh hỏi.

- Tôi sao? Niên Vũ chỉ tay vào người mình, hỏi một câu thật ngây thơ. Anh như con nai tơ ngơ ngác.

Tuệ Anh tức giận, quát lớn vào anh:

- Tôi không hỏi anh thì hỏi ai, chỉ có tôi và anh ở đây thôi, mọi người chưa đến đâu!

- Hể?

Tôi và cô ấy ngơ ngác nhìn nhau, từ nãy giờ chúng tôi không để ý đến một việc là chỉ có chúng tôi ở đây, bầu không khí giữa tôi và cô ấy trở nên thật ngượng ngùng, khó hiểu, khó giải thích thật!

- Thôi, cho qua chuyện này đi, tại sao cô lại ở đây vậy? Cả đêm qua cô không về sao, ngủ ở đây sẽ dễ bị cảm lạnh đấy! Niên Vũ nói bằng phong thái quan tâm, lo lắng cho cô ấy.

Cô ấy khá hừng hỡ trước câu hỏi của Niên Vũ, trả lời rằng:

- Không có gì, tại đêm qua có quá nhiều dự án cần tôi đồng ý, tôi không có thời gian về nhà nên phải ngủ ở đây!

Không hiểu sao khi nghe cô ấy nói vậy tôi lại cảm thấy chạnh lòng, tôi vừa nghĩ đến hình cô gái bé nhỏ với đôi vai gầy gò lúc nãy, đã gánh chịu bước bao áp lực bộn bề từ công việc cơ chứ? Thật kiên cường biết bao…

- Mà nè, Tuệ Anh, tôi nghĩ cô không cần phải như vậy nữa đâu!

- Ý anh là sao? Tuệ Anh hỏi.

- Từ nay cô không cần phải vất vả như vậy, cô tuyển tôi vào công ty làm việc mà, tôi sẽ giúp đỡ cô, nếu có việc gì thì hãy nói với tôi, đừng gánh gòng mọi việc một mình!

Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại nói mấy lời sến súa như vậy, có lẽ tôi bị cô gái này cảm phục, cô ấy cứ nhìn tôi như hễ tôi là sinh vật lạ, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói là: “Chuyện của tôi từ khi nào đến lượt cậu quan tâm” nhưng KHÔNG, không phải vậy, cô ấy nở một nụ cười tươi, đôi mắt trong veo, cùng với mái tóc vàng óng, đáp lại tôi rằng:

- “Cảm ơn cậu!”

Trông cô ấy lúc đó như thiên sứ, hình ảnh “ác quỷ” khi tôi gặp cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, tôi không thể hiểu mỗi lần nhìn cô ấy như vậy, tôi lại cảm thấy rất thân thuộc, trong đầu tôi luôn hiện ra hình ảnh một cô bé, cô bé ấy đưa tay ra và gọi tên tôi:

- “Đại Thịnh! Cậu hứa với tớ nhé!” Và tôi đã đồng ý, một lời hứa nào đó mà tôi đã lãng quên chăng?

- Này! Niên Vũ anh bị gì vậy?

- À. Không có gì đâu!

- Được rồi, nếu anh đã đến sớm như vậy, thì cùng tôi giải quyết đống dự án này đi, tôi đi về nhà lấy đồ xong sẽ quay lại!

Tuệ ANh nói xong đứng lên, thẳng thừng bỏ đi, bị Niên Vũ nắm lấy cổ tay kéo lại

- Khoan đã!

- Chuyện gì vậy? Tuệ Anh ngơ ngác hỏi.

- Chuyện là tôi muốn xin lỗi cô về vụ lần trước, tôi cảm thấy có lỗi và ấy náy rất nhiều, có lẽ tôi đã làm cô buồn rồi! XIn lỗi nhé!

Trong khoảng khắc ngắn ngủi đấy, tôi đã cảm thấy hơi ấm từ bàn tay Tuệ Anh, cô ấy toả ra hơi ấm, cô ấy đang vui chăng, tôi xin lỗi thành công chưa vậy? Tôi tự hỏi bản thân của mình, đột nhiên cô ấy quay lại:

- Tại sao phải xin lỗi? Tôi không muốn làm người “thu mua ấy nấy hoặc tạo ra ấy nấy”, cậu đang biến tôi thành kẻ xấu đấy!

Tôi liền tỏ ra khá ngẫn ngơ, nhưng đã hồi phục lại hoàn toàn, tôi tự nhũ rằng “như vậy mới đúng là Trương Tuệ Anh chứ!”

- Này, cậu mau làm việc đi, tôi về nhà lấy đồ! Tuệ Anh nói.

Không hiểu sao khi cô ấy bước đi tôi lại không sợ, tôi không còn cảm thấy ấy nấy hay nặng trĩu như trước, cô ấy bước ra khỏi cửa nhưng vẫn đang cảm nhận hơi ấm ấy, hơi ấm là từ của tôi hay của cô ấy đây?

- Reng! Reng! Reng

Niên Vũ lấy điện thoại từ trong túi ra, bên kia đầu dây là giọng của một người đàn ông

- Kim Chí, tôi nghe đây!

- Cậu đang ở đâu vậy? Kim Chí hỏi,

- Tôi đang ở Hoàng Đô! Niên Vũ trả lời!

Kim Chí liền tỏ ra vui vẻ, mãn nguyện. Điều đó được thể hiện qua giọng nói của cậu ấy

- Cậu tiếp cận cô ta tốt thật đấy~~, nhớ là tiếp cận từ từ thôi, không cô ta lại nghi ngờ, mà tôi có một chuyện muốn thông báo cho cậu, ngày mai chúng ta họp gấp, 3h tại địa điểm cũ, vậy nhé!

Nói xong, cậu ấy tắt máy. Tôi vừa hiểu ra với lòng một chuyện là tôi đang tiếp cận cô ta, và tôi đã bắt bản thân mình ghi nhớ, cho nên nó đã ăn sâu vào trong máu, những cảm giác thổn thức kia chỉ là bản năng mà thôi, cuối cùng tôi cũng đã có câu trả lời, chỉ là sao câu trả lời này, lại khiến tôi không được thoải mái...

Các cậu à, nếu như thấy hay thì hãy cho mình like, và bỏ phiếu, nếu không thì các cậu có thể bình luận, nếu không thì thôi nhé~, nói chung mọi người đọc là mình vui rồi, cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc truyện nhé!

Tim❤️