Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 90: Bữa ăn tối tại Trương gia

- Tôi xong rồi, Trương Tuệ Anh, cô đang làm gì vậy? Niên Vũ bước vào cửa phòng.

- Được rồi, đi thôi, A Nhĩ lấy xe. Tuệ Anh đứng lên, đẩy cái ghế vào, cầm vội chiếc chìa khoá, và cái bóp.

Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường 302, trên xe Niên Vũ bèn hỏi:

- Này Tuệ Anh, tại sao lại khác với đường của nhà cô vậy?

Tuệ Anh từ trên xe nhìn ra cửa sổ, thở dài và nói:

- Niên Vũ này, anh có bị hâm không vậy? Chúng ta đang tới biệt thự Trương Gia, chứ không phải đến nhà tôi.

- À! Thì ra là vậy, haha,… Niên Vũ hơi “quê” nhẹ, ngượng cười.

————Một lúc sau————

Căn nhà khá to nhưng thiết kế rất đơn giản, có sân vườn và nơi đỗ xe phía ngoài, căn nhà có tông trắng, 3 tầng. Niên Vũ bẻn lẽn bước vào, bên trong căn nhà có tông xanh lá, chứng tỏ ông Trương bà Ninh yêu đời đến nhường nào!

- A! Tuệ ANh con về rồi sao, mẹ nhớ con quá! Ninh Lệ( mẹ Tuệ Anh) chạy ra ôm cô ấy, ba ấy bèn liếc mắt nhìn sang Niên Vũ, đột nhiên bà ấy ôm chầm lấy Niên Vũ và nói:

- Không hiểu sao ta có cảm giác con như con trai ta vậy, cảm giác này thật kì diệu!

- A,…bác à! Niên Vũ lúng túng không biết làm gì.

- Được rồi mẹ à, như yêu cầu của mẹ con mang hắn đến đây rồi đấy, mà ba đâu rồi? Tuệ ANh nói.

- Ba con lại đi điều tra về “nó” rồi, đã mấy mươi năm và ba con vẫn không từ bỏ hy vọng,…. Đột nhiên nét mặt của bà ấy trầm xuống, không gian xung quanh bỗng khó nói hơn bình thường.

- Thôi được rồi, vào ăn cơm thôi, con đi tắm trước đây! Tuệ Anh bước đi.

Bà ấy bỗng nắm lấy tay Niên Vũ:

- Xin lỗi con nhé! Con đến đây chắc không mang theo quần áo, cô có mấy bộ con cũng đi tắm đi nhé!

Bằng đôi mắt sáng rực, bà ấy nhìn Niên Vũ một cách thật mong chờ, nếu bây giờ không đồng ý chắc cũng sẽ “khượng nhẹ” đây=)), Niên Vũ bèn gật đầu một cách đầy miễn cưỡng.

- Được rồi, con đi theo cô nào. Bà ấy nói.

Bà ấy đi trước Niên Vũ bẽn lẽn theo sau, đến một căn phòng trống, khi đèn căn phòng được bật lên, Niên Vũ hoảng hốt nhìn.

Căn phòng được bố trí như một phòng của trẻ sơ sinh, nơi đây có nôi và những vì sao được treo trên đầu, khắp căn phòng được dán bằng những hình dán, nào là xe, bánh, và sao, trăng,…

- Bác à, căn phòng này là như thế nào vậy? Niên Vũ bất giác hỏi.

Bằng một giọng nói đầy hoài niệm và thấm đậm sự buồn rầu, pha lẫn một chút nuối tiếc và nhớ nhung, bà ấy nói:

- Không có gì đâu, con đừng để ý, đây chỉ là căn phòng bình thường thôi, đồ để ở trong tủ, để ta lấy nhé.

Đứng trước căn phòng tôi lại cảm thấy có một cảm xúc gì đó trổi dậy, cảm xúc này rất quen thuộc, cái ôm khi nãy cũng vậy, cảm giác từ những ngón tay còn động lại, hơi ấm từ vòng tay khiến tôi không thể nào đẩy bà ấy ra, cảm xúc này dường như lâu lắm rồi mới được bộc phát, nó như thế nào nhỉ? Nó hoài niệm, nó quen thuộc, nó nhớ nhung, nó an toàn, nó ấm áp,…! Cảm giác này thật kì lạ!

- Được rồi, con thay cái này ra nhé

- Vâng!

#Tại bàn ăn#

- Mẹ, con không ngờ hôm nay mẹ lại trực tiếp nấu ăn đấy, con chỉ mới ăn được có vài lần, mà tên này lần đầu tiên đến đã ăn được rồi sao, đúng là không công bằng! Tuệ Anh nói.

- *Hahaha*

Cái lời nói “ngây ngô” đấy đã làm cho mọi người cười phì.

- Được rồi, để hôm khác mẹ làm cho con ăn nhé, mà này Niên Vũ con thấy món ăn như thế nào, ăn được không? Ninh Lệ hỏi.

- Dạ, vâng, nó rất ngon ạ…! Niên Vũ gương mặt hồng hào, trong miệng chỉ toàn thức ăn, cậu ấy nói không ra hơi=))

- Được vậy là tốt rồi! Gương mặt bà ấy mãn nguyện và vui vẻ

- À, mà, tối nay hay con ở lại luôn đi, đừng lo về phòng ốc, con ngủ chung với Tuệ ANh cũng được! Ninh Lệ nói

- Cái gì?! Tuệ ANh và Niên Vũ đồng thanh, Tuệ Anh đập mạnh tay xuống bàn, còn Niên Vũ thì sặc sụi=))

Hé lô! Là mình nè, chap hôm nay hơi ngắn mong mọi người thông cảm, tại vì mình đang có việc nên không thể nào ra chap đều được, cảm ơn mọi người đã xem!