Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 9

Lăng Vân Ninh chọn đường nào không gặp phải ma thú mà đi, y đi đến những nơi nhiều dược liệu nhất.

Mục đích lịch luyện lần này chính là tìm dược liệu để cho Mị Nguyệt Tu dùng trong quá trình luyện đan.

Trong mấy sư huynh đệ thì chỉ có một mình hắn là biết luyện đan, là người được cung phụng trong tu chân giới.

Luyện đan sư có số lượng ít ỏi nên rất được săn đón, nếu môn phái nào có một luyện đan sư thì sẽ rất nổi tiếng, cấp bậc đan dược càng cao thì luyện đan sư càng được tranh giành.

Mị Nguyệt Tu là luyện đan sư, mấy người Lăng Vân Ninh đều biết, nhưng trong tông môn không còn ai biết nữa.

Ngay cả trong nguyên tác cũng không đề cập đến, chứng tỏ Mị Nguyệt Tu che giấu thân phận này rất kĩ, giống như không muốn bất cứ ai biết hết.

Đan dược mà Mị Nguyệt Tu luyện ra đều là cấp bậc thượng phẩm, mỗi khi đem bán đều được tranh đoạt rất kịch liệt.

Hắn bán đan dược thì sẽ giao cho một cửa hàng bán đấu giá, mà mỗi lần khách hàng ra giá đều là con số cao ngất ngưởng.

Lăng Vân Ninh từng được một lần nhìn thấy cảnh tượng đấy, phải nói là nó đã khắc sâu vào trí óc của y.

Người muốn tranh đoạt đan dược của Mị Nguyệt Tu vô cùng đông, đến cả người trong Thượng Vân tông cũng đến tham gia một chân.

Cũng từ đấy đan dược của mấy sư huynh đệ đều trực tiếp lấy từ chỗ Mị Nguyệt Tu, nếu hết đan dược thì họ sẽ cùng nhau đi tìm dược liệu.

Vì thế nên có lần lịch luyện đầy nguy hiểm này.

" A Ninh, uống nước đi." Mị Nguyệt Tu đưa túi nước cho Lăng Vân Ninh, hắn cẩn thận nhìn mặt y." Mặt huynh bị côn trùng đốt đỏ cả rồi, có muốn nghỉ chút không."

Lăng Vân Ninh nhận lấy túi nước tu một hơi dài, y hơi ngửa đầu quan sát mặt trời.

Đoán bây giờ chắc là đang giữa trưa nên y cũng gật đầu trả lời câu hỏi của Mị Nguyệt Tu.

Đi đường rừng lâu ngày nên hai chân của y rất đau, lòng bàn chân như mọc đầy mủ nước.

Có kiếm nhưng không thể ngự kiếm bay đi, chỉ có thể đi bằng hai chân nên rất mất thời gian.

Cũng không biết bọn họ đã ở trong Bạch Độc Lâm đã bao lâu rồi, nhưng số dược liệu tìm được đủ để Mị Nguyệt Tu luyện chế một thời gian.

Nhưng cả bọn vẫn chưa muốn rời đi, bởi vì ở đây họ có thể tu luyện nhanh hơn bình thường.

Linh khí ở Bạch Độc Lâm rất nồng đậm, rất tinh khiết, rất có lợi cho việc tu hành.

Là một tu sĩ thì ai chẳng muốn tu vi tăng nhanh chứ, ở đây có thể tu luyện thì chẳng có ai ngu ngốc mà bỏ qua.

Và năm người lại càng không có người ngốc nào.

Nhưng dù vậy thì vẫn phải quay về, Vân Tiêu cho gọi cả năm người họ cùng nhau quay về.

Bởi vì sư thúc của họ sắp xuất quan, Vân Trì trưởng lão, sư thúc của Lăng Vân Ninh.

Vân Trì ở trong nguyên tác được nhắc đến đôi chút nhờ những hồi ức của Nhược Ý, hắn là người trẻ tuổi nhất đạt đến cảnh giới Hợp Thể kỳ.

Mà hắn là người duy nhất trong nhóm trưởng bối vẫn chưa thu vị đệ tử nào.

Trong kí ức của Lăng Vân Ninh thì có đôi chút về Vân Trì.

Cao ngạo, lạnh lùng, thiên tài, y cảm thấy những từ này hoàn toàn phù hợp với Vân Trì.

" Ngày mai chúng ta quay về.

Sư thúc xuất quan chúng ta nên đến đầy đủ." Y nhẹ nhàng nói.

Lạc Trí Trân bỗng hứng thú bừng bừng hỏi Lăng Vân Ninh: " Đại sư huynh, trước kia huynh thân thiết với sư thúc như vậy tại sao không bái người làm sư mà lại chọn sư tôn của chúng ta."

" Cái này sao? Lúc đấy ta rất muốn bái sư thúc làm sư, nhưng bị người chê tư chất không đủ." Lăng Vân Ninh giống như chìm vào trong hồi ức, y hơi mỉm cười khi nhớ lại cảnh tượng năm xưa.

Vân Trì rất cao ngạo, bởi vì tư chất nghịch thiên của mình nên hắn cực kì để ý đến tư chất của hậu bối.

Lần đầu hai người gặp mặt, thứ làm hắn để ý không phải khuôn mặt của Lăng Vân Ninh mà là tư chất của y.

Lăng Vân Ninh không phải dạng người có tư chất đặc biệt, y chỉ là tốt hơn các tân đệ tử khác một chút mà thôi.

Vân Trì khi đấy đã cao ngạo nói rằng, đợi đến khi hắn xuất quan sẽ truyền dạy tâm pháp cả đời của hắn cho y với điều kiện là y phải còn sống.

Lăng Vân Ninh không biết tại sao Vân Trì lại nói như vậy, nhưng trong nguyên tác khi hắn xuất quan thì Lăng Vân Ninh đã bị Vân Tiêu giết chết nên không có được cơ hội học tập với hắn nữa.

Nhưng y cảm thấy Vân Trì hình như nhìn thấu mọi chuyện, bởi vì nhìn thấu hồng trần như vậy nên hắn mới bắt buộc phải bế quan.

Có lẽ hắn biết được cái chết của Lăng Vân Ninh nên mới nói ra điều kiện lạ lùng như vậy, nhưng trong nguyên tác Lăng Vân Ninh không được học một thứ nào từ hắn thì đã ngủm củ tỏi rồi.

Không chỉ Lạc Trí Trân kinh ngạc, ngay cả mấy người còn lại cũng đồng loạt nhìn y.

Đại sư huynh của bọn họ còn bị chê là tư chất không đủ, vậy thì mấy người họ là thế nào.

Phế vật chắc? Dẫu biết Vân Trì sư thúc có lối suy nghĩ khác người, nhưng họ không nghĩ rằng sư thúc lại yêu cầu với đệ tử cao như vậy.

Đại sư huynh của họ ở trong các đệ tử chính là nổi bật nhất, y lại còn rất cố gắng tu luyện nên có ai có thể sánh vai với y, ngoại trừ tên nhãi Nhược Ý ra.

Ấy vậy mà vẫn bị sư thúc từ chối, sư thúc như vậy thì nên thu nhận tên nhãi Nhược Ý cho hợp nhau thì hơn.

" Đừng ngạc nhiên, nếu sư thúc không nói vậy mới là đáng ngạc nhiên.

Tư chất ta không đủ thì việc gì người phải tự chuốc khổ vào thân chứ.

Nếu ta là sư thúc ta cũng sẽ làm như vậy." Nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của bốn tên sư đệ ngốc nhà mình, Lăng Vân Ninh không thể không nói ra những lời trái lòng.

Nếu không có Nhược Ý với tư chất nghịch thiên thì y chính là người có tư chất nhất, ấy vậy mà lại bị chê bai không thương tiếc như vậy.

Nếu nói y không thấy khó chịu thì chính là nói dối, làm gì có ai thấy bình thường trong tình huống ấy.

Mấy người Lạc Trí Trân thấy sư huynh quá mức ôn nhu rồi, nếu là họ thì đã làm ầm chuyện này lên rồi.

Họ có cảm tưởng đại sư huynh bị sư thúc bắt nạt, sư thúc cậy vào thân phận trưởng bối của mình mà bắt nạt đại sư huynh hiền lành.

Sư thúc thật quá đáng.

...

Nhìn thấy ngọn núi được bao phủ bởi sương mù từ xa, tâm trạng của Lăng Vân Ninh kì thật khá là không vui.

Ở Thượng Vân tông, tính mạng của y có thể bất cứ lúc nào cũng bị uy hiếp, Vân Tiêu không biết còn muốn đoạt tu vi hay không.

Nếu lão ta không muốn đoạt thì y còn có thể kê cao gối mà ngủ, không cần lo lắng bất cứ lúc nào cũng bị giết chết bất ngờ nữa, không cần phải lúc nào cũng đề cao cảnh giác nữa.

Mị Nguyệt Tu trong vô thức đi lại gần Lăng Vân Ninh, hắn dùng ánh mắt đề phòng nhìn bốn phía.

Thật kì quái, tên nhãi kia đâu rồi.

" Đại sư huynh!"

Ngay lúc Mị Nguyệt Tu vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì từ đằng sau đã vang lên một giọng nói tràn đầy vui mừng.

Không cần quay đầu cũng biết người đấy là ai.

Còn ai ngoài tên Nhược Ý kia chứ.

Nụ cười trên mặt của Lăng Vân Ninh suýt chút thì không duy trì nổi nữa, mẹ nó, có thể để y trải nghiệm vui mừng một lúc hay không.

Không phải nói rằng Nhược Ý bị Vân Tiêu giao cho chút việc bây giờ còn đang xử lý ở dưới chân núi sao? Rốt cuộc là kẻ nào đã báo sai cho y, kẻ đấy trước kia có phải có thù với y hay không.

Y không quay đầu lại mà vẫn ngự kiếm đi thẳng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý chào hỏi với Nhược Ý ở đằng sau.

Nhược Ý không thấy bất mãn với cách chào hỏi này của y, bởi vì mỗi khi gặp nhau hai người đều như vậy cả.

Nhìn bóng lưng xa cách của y, trong mắt hắn có một thứ gì đấy thật khó nắm bắt.

Hắn và đại sư huynh đã không gặp nhau gần hai tháng rồi, nếu y khởi hành chậm mấy ngày thì họ đã có thể cùng nhau đi lịch luyện.

Nói thật, hắn và Lăng Vân Ninh là sư huynh đệ cùng một sư tôn nhưng lại chưa từng cùng nhau xuống núi lịch luyện bao giờ.

Mỗi khi hắn định đi cùng mấy người đại sư huynh thì y như rằng sẽ có việc gì đấy cản chân, không phải sư tôn tìm thì chính là tu luyện xảy ra chút vấn đề, không thì là đại sư huynh viện cớ không muốn để hắn đi theo.

Mà lần nào đại sư huynh đi lịch luyện cũng đều có Mị Nguyệt Tu đi theo, điều đáng ghét chính là đại sư huynh đều đồng ý.

Nhược Ý nhìn Mị Nguyệt Tu bằng ánh mắt bất thiện, nhận lại được một ánh mắt tràn đầy khiêu khích từ đối phương.

" Nhóc con, đừng cố bám lấy A Ninh, huynh ấy sẽ không thích ngươi đâu."

Giọng nói đáng ghét của Mị Nguyệt Tu vang lên bên tai Nhược Ý, là truyền âm.

Mị Nguyệt Tu truyền âm cho Nhược Ý nhưng chỉ có hai người họ là nghe được, cho dù hai người có nói gì không nên nói cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

" Đồ đê tiện, ngươi còn bám dính huynh ấy hơn ta.

Đừng tưởng rằng ngươi là sư huynh của ta thì ta sẽ để yên cho ngươi."

" Ngươi định làm gì ta đây? Thật chờ mong!"

Mị Nguyệt Tu nghênh ngang rời đi theo đằng sau của Lăng Vân Ninh, hắn còn không dấu vết quay đầu lại quan sát sắc mặt của Nhược Ý.

Hắn từ lâu đã biết được tiểu sư đệ của mình là một đứa trẻ có dã tâm có thủ đoạn, mà tiểu sư đệ lại luôn cùng hắn tranh giành đại sư huynh.

Đứa bé ấy sẽ tranh đại sư huynh giống như đang tranh giành món đồ yêu thích, không để bất cứ kẻ nào nhìn thấy nó nữa.

Tuy Nhược Ý không thể bắt người khác không nhìn đại sư huynh, nhưng hắn sẽ không để yên cho kẻ nào có ý với y, tiểu tử này sẽ ầm thầm làm chút chuyện gì đấy làm khó dễ kẻ kia.

Không thể không nói, thủ đoạn của Nhược Ý làm hắn rất thưởng thức, nếu như đứa bé này không có tâm tư với đại sư huynh thì tốt rồi, hai người họ có thể sẽ trở thành bạn tâm giao.

...

" Vừa nãy đệ nói gì với Nhược Ý?"

Vừa ngồi xuống ghế đá, Lăng Vân Ninh đã nhẹ nhàng hỏi Mị Nguyệt Tu.

Đừng nghĩ y ngu ngốc không biết gì, hai người này truyền âm cho nhau không thể giấu nổi y đâu.

Không biết hai tên này nói gì với nhau nhỉ? Liệu có phải cùng nhau tranh giành tiểu sư muội đáng yêu nào không? Hừm, rất có khả năng đấy.

" Chỉ là nói hắn bớt tìm huynh lại, cả ngày bám theo gọi đại sư huynh, đại sư huynh thì còn ra thể thống gì nữa.

Hắn cũng đã gần mười sáu tuổi rồi còn gì nữa, suốt ngày bám lấy huynh chẳng khác nào tiểu hài tử ba tuổi.

Cứ như vậy rất ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của hắn." Mị Nguyệt Tu không có ý định giấu diếm Lăng Vân Ninh, nói đúng hơn chính là hắn chưa từng giấu đại sư huynh một chuyện gì.

Lăng Vân Ninh gật đầu tỏ ý đã biết, y không hề để chuyện này vào trong lòng.

Mà y cũng rất tán thành với cách làm của Mị Nguyệt Tu, nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm không dám nói ra khỏi miệng, sợ bị giết chết sớm.

Nam chính này cũng quá bám dính người rồi, ngay cả khi trong lòng đã nhen nhóm 20 điểm thù hận vẫn còn bám lấy y như vậy thì nói gì những người mà hắn có hảo cảm cao chứ.

Nếu như hắn bớt đi cái thuộc tính này thì có thể được coi là một nam chính hoàn hảo về mọi mặt, nếu hắn nhanh chóng tiến tới với Tô Tuệ thì càng hoàn hảo hơn nữa.

Y bất lực lắm chứ, lúc nào cũng phải tìm cơ hội cho nam nữ chính ở với nhau mà hai người bọn họ mãi không thấy có tiến triển gì thêm, mệt mỏi lắm.

Nếu không phải trong nguyên tác Nhược Ý giống như bao nam chính khác, lúc nào cũng có một em gái xinh tươi cùng lăn giường thì y đã nghĩ hắn bị liệt dương rồi.

" Như vậy cũng tốt, dù sao đệ ấy cũng trưởng thành rồi."

Mị Nguyệt Tu nhận được câu trả lời vừa lòng thì hơi mỉm cười, hắn quả nhiên đoán không sai, đại sư huynh sẽ vì lo lắng cho Nhược Ý mà không để tên nhãi đấy thường xuyên đến nơi này nữa.

Lăng Vân Ninh lo lắng là thật, nếu như Nhược Ý chểnh mảng tu luyện thì lấy đâu một thân tu vi hơn người trong tương lai chứ.

Nếu hắn không có tu vi thì sau này làm sao mà đồ sát tu chân giới được, làm sao thu phục các nữ chính được.

Càng quá đáng hơn là, nếu Nhược Ý thật sự khác đi so với trong nguyên tác thì y sẽ bị OOC.

Cho nên, vì tương lai của toàn nhân loại, vẫn là nên để nam chính của chúng ta chịu khổ cực một chút đi.

Vì vậy, khi Nhược Ý vui vẻ bước đến viện của Lăng Vân Ninh thì đã bị y cho ăn một bát canh đóng cửa.

Nhìn cánh cửa bằng trúc đơn sơ, hắn rất muốn đạp hỏng nó để đi vào trong, muốn chất vấn người kia tại sao lại không gặp hắn.

Nhưng hắn không dám! Hắn sợ y sẽ càng thêm chán ghét mình hơn, sợ rằng sau này sẽ không thể nhìn thấy y lần nào nữa.

Tuy không biết tại sao y lại đột nhiên như vậy, nhưng hắn biết chắc chắn có liên quan đến Mị Nguyệt Tu.

Nếu không có hắn ta nói gì đấy với đại sư huynh thì huynh ấy sẽ không bao giờ từ chối người khác như vậy.

Lăng Vân Ninh dùng thần thức theo dõi từng hành động cử chỉ của Nhược Ý, sau khi thấy hắn đã hoàn toàn rời khỏi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhìn đứa bé mình nuôi mấy năm bị mình nhốt ngoài cửa phải thất vọng rời đi, y thấy trong lòng thật khó chịu.

Nhược Ý nếu không bàn đến 20 điểm thù hận mà năm đấy y nhận thì xác thực là một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, mà hắn lại còn rất kính trọng kẻ làm đại sư huynh là y.

Tuy bình thường y hay tỏ ra ghét bỏ Nhược Ý, nhưng làm con người ai có thể thật sự chán ghét một người mãi mãi chứ, cho dù hắn có là một kẻ tàn nhẫn âm hiểm trong tương lai.

Nhưng thân là vật hi sinh qua đường chỉ được nhắc đến một chút trong nguyên tác thì y không có tư cách làm Nhược Ý xao nhãng việc tu luyện.

Biết đâu nhờ chuyện này mà y kéo chút điểm thù hận thì sao, chẳng phải là một công đôi việc hay sao.

" A Ninh, đến Vân Nguyệt đường gặp ta."