Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 7: 7 Một Vở Kịch

Edit & Beta: Đoè

Cứ thế mà bị huỷ hoại sao?

Không thể!

Từ Đồng Vũ rất không cam lòng, gã đã dành rất nhiều thời gian và sức lực cho vai diễn này, thậm chí còn từ chối lời mời của một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, mặt dày đi tìm các tiền bối khác trong công ty để xin lời khuyên.

Gã ta vì vai diễn này mà phải trả giá rất nhiều, gã không thể để mất vai diễn đó được.

Từ Đồng Vũ hít một hơi thật sâu, lại cắn đầu lưỡi buộc mình phải bình tĩnh, nhớ lại buổi diễn tập trước đó.

Trong lòng luôn có một giọng nói gã phải vượt qua Ninh Chu! Vượt qua Ninh Chu!

Trước đây khả năng nhập diễn của Ninh Chu có ảnh hưởng rất lớn đối với gã, chỉ khi màn diễn xuất này của gã tốt hơn Ninh Chu, gã mới có khả năng giành được vai diễn này.

Gã không thể thua!

Nhưng vì quyết tâm muốn vượt qua Ninh Chu quá mạnh, trong đầu gã cứ lặp đi lặp lại dáng vẻ vừa rồi của cậu nên vô thức bắt chước theo mà quên mất những màn diễn tập trước đó.

Từ Đồng Vũ đã hoàn thành xong một phân cảnh, nhưng bởi vì là bắt chước nên gã diễn rất hời hợt, khiến người xem không thể nhìn ra được những chi tiết sâu sắc hơn.

Nhưng gã lại không biết, cho rằng bản thân đã làm rất tốt nên tự tin cúi đầu chào những người phụ trách buổi thử vai lần này.

Vốn tưởng rằng mình sẽ được khen ngợi, nhưng khi ngẩng đầu lên mới thấy ba người phụ trách thử vai đều đang cau mày, mà ánh mắt của Vu Phi nhìn gã rất tức giận.

Vu Phi đã từng khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Từ Đồng Vũ trước mặt Vương Nhất Thanh và phó đạo diễn Trương, cũng chính ông ta là người đề cử gã cho Vương Nhất Thanh, nhưng màn diễn xuất vừa rồi của Từ Đồng Vũ như một cái tát vào mặt ông ta.

Thậm chí còn chẳng nói lời bình nào về Từ Đồng Vũ, bàn tay ông ta siết chặt, sơ yếu lý lịch của gã đã bị ông ta vo thành một cục.

Vương Nhất Thanh là người có vẻ mặt thoải mái nhất trong ba người, anh ta nhìn thẳng vào Từ Đồng Vũ hỏi: "Có phải cậu từng thấy một ai đó diễn vai này rồi đúng không? Tôi có cảm giác như cậu đang bắt chước người ấy, nhưng chỉ là về dáng vẻ thôi, à không, thậm chí là đến cả dáng vẻ cũng không thể bắt chước được, chứ chưa nói gì đến cái hồn trong đó, khiến cho cảnh diễn của cậu không có gì đặc sắc và nhân vật có vẻ như không có logic.

"

Vương Nhất Thanh là như vậy, anh ta luôn có thể nói ra những lời nhận xét sắc bén với biểu cảm dịu dàng nhất, những câu nói xoáy sâu vào trọng điểm, không nể tình bất cứ ai.

Từ Đồng Vũ biện hộ: "Tôi không có.

"

Cách diễn là của chính gã, gã không bắt chước ai cả.

Vương Nhất Thanh thấy Từ Đồng Vũ vẫn không nhận ra lỗi sai của mình nên không nói gì nữa, những gì nên nói anh ta đều đã nói, còn hiểu như thế nào thì là tuỳ ở gã.

"Quay về chờ tin tức.

" Vương Nhất Thanh bảo Từ Đồng Vũ đi ra ngoài, nhưng anh ta đã dùng bút gạch thẳng tên gã.

Từ Đồng Vũ cùi người chào, nhưng khi quay người rời đi, sắc mặt gã trở nên u ám.

Mãi cho đến khi Từ Đồng Vũ rời khỏi phòng họp, phó đạo diễn Trương mới nhỏ giọng thảo luận với Vương Nhất Thanh: "Trong lòng cậu ta có một ngọn núi lớn, cậu ta kính sợ, sợ hãi và muốn vượt qua ngọn núi này, vì quá để ý đến nó cho nên mới bỏ qua con đường thật sự thuộc về mình.

"

"Nếu cậu ta không sớm hiểu ra! ! " Phó đạo diễn Trương thở dài tiếc nuối: "E rằng sự nghiệp diễn xuất của cậu ta không tiến xa được.

"

Ngọn núi này không chỉ khiến Từ Đồng Vũ không thể nhìn rõ con đường dưới chân mà còn chắn tầm nhìn của gã, khiến gã không thể nhìn ra thế giới rộng lớn hơn.

Nếu không hiểu ra kịp thời, Từ Đồng Vũ sẽ chỉ biết giới hạn trong một mét vuông và không bao giờ bước tiến lên được.

Vương Nhất Thanh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, không tỏ ý kiến.

Ngược lại là Vu Phi khẽ hừ một tiếng, biểu đạt không đồng ý: "Chẳng có ngọn núi nào ở đây cả, ai mà chả có lúc trạng thái không tốt.

"

Phó đạo diễn Trương nở nụ cười khó hiểu, ông không tin Vu Phi không nhìn ra, chẳng qua Từ Đồng Vũ là người mà ông ta đề cử, bây giờ xe bị lật (1), ông ta tất nhiên phải lấy lý do là trạng thái không tốt để cứu vớt mặt mũi.

(1) Việc không thành, hỏng việc.

"Tiếp theo vào đi.

" Vương Nhất Thanh không quan tâm đ ến cơn sóng ngầm mạnh mẽ giữa Vu Phi và phó đạo diễn Trương, gọi người tiếp theo.

Ninh Chu lại lui vào trong góc, lẳng lặng chờ đợi.

Lần này cậu không che mắt nữa mà nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Từ Đồng Vũ ra khỏi phòng họp, lúc đi ngang qua Ninh Chu, gã ta vênh váo tự đắc như một con gà trống chọi, cuối cùng hừ mạnh một tiếng rồi cùng trợ lý rời đi.

Ninh Chu không phản ứng lại với hành động ấu trĩ đó của Từ Đồng Vũ, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Cậu thậm chí còn không nhìn đến nhưng người cũng đi thử vai qua qua lại lại, Ninh Chu dường như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cậu.

"Ninh Chu.

"

Nhân viên công tác gọi tên Ninh Chu, bấy giờ các nghệ sĩ đứng trong hành lang đã rời đi gần hết, so với sự náo nhiệt trước đó thì hiện tại tương đối vắng vẻ.

Ninh Chu nghe thấy tên của mình, ánh mắt trống rỗng mới chậm rãi khôi phục thần thái, cậu lấy chiếc kính gọng đen trong túi áo ra đeo lên, vò vò tóc mái, khiến cho phần tóc mái dài che đi nửa đôi mắt.

Trong nháy mắt, khí chất của Ninh Chu đã lập tức thay đổi.

Cậu chính là một tên mọt sách đích thực, thậm chí còn không thể khiến người ta chú ý đến đường nét khuôn mặt sắc xảo của mình, thoạt nhìn cậu có khí chất của một học sinh giỏi.

Hàn Kỳ hơi sửng sốt, mặc dù cô đã từng chứng kiến Ninh Chu biến đổi trạng thái người sống, nhưng nhìn lại một lần nữa Hàn Kỳ vẫn sẽ có chút ngỡ ngàng.

Cho nên cô biết rõ Ninh Chu là người kiêu ngạo bất tuân và có một đống lịch sử đen thì cô vẫn muốn kí với cậu.

Dường như Ninh Chu đưỡ sinh ra là để diễn xuất.

Nhìn Ninh Chu đi vào phòng họp, tâm lý Hàn Kỳ cũng bình tĩnh lại, nếu như trước đó cô còn lo lắng Vu Phi sẽ làm ngáng chân Ninh Chu thì hiện tại cô đã không còn lo lắng nữa.

Không phải Hàn Kỳ cho rằng Ninh Chu sẽ thử vai thành công, mà là cô ấy rất yên tâm với thực lực của cậu, có Tưởng Hàng Đình giúp đỡ, nếu không có vai diễn này thì sẽ có vai diễn khác.

Tự bản thân Ninh Chu đã là một cục vàng sáng chói rồi.

Trong phòng họp, Vu Phi nhíu mày nhìn tên Ninh Chu, cậu còn chưa đi vào, Vu Phi đã dẫn đầu nói: "Tôi nói trước mấy câu không được đẹp cho lắm, lát nữa dù cho Ninh Chu có biểu hiện như thế nào, tôi cũng sẽ không chọn cậu ta đóng vai chính.

Tôi không thể tưởng tượng được, một người không có ý thức về thời gian sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất cho đoàn nếu như cậu ta gia nhập.

"

Vu Phi vừa dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra, một nam sinh đeo kính gọng đen bước vào.

Đôi mắt rũ xuống, dáng vẻ hơi thẫn thờ, khi đi thì đầu hơi cúi xuống, như thể cậu chỉ tập trung vào mũi chân của mình.

Phần tóc mái dày che đi vầng trán nhẵn nhụi, đuôi tóc hơi khuất hai mắt, đôi môi trắng bệch mím chặt, không có chút ý cười.

Vu Phi, người vừa mới hô to trước đó như thể đột nhiên bị ai đó bóp cổ, lập tức nói không nên lời.

Ông ta thậm chí còn không nhận ra người trước mặt mình là Ninh Chu, trong một khoảnh khắc ông ta có ảo giác rằng nam sinh đang đứng trước mặt mình đây là Mạnh Canh bước ra từ kịch bản.

Mạnh Canh, nam chính của "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", trong mắt mọi người cậu ta chính là một con mọt sách chỉ biết đâm đầu vào việc học hành, đi đường luôn cúi gằm đầu xuống, tránh tiếp xúc với người khác.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, con quỷ dữ trong lòng cậu ta bắt đầu hoành hành, cậu ta như thể biến thành một người khác, điên cuồng u ám.

Để khống chế con quỷ dữ ấy, Mạnh Canh đã lợi dụng nỗi đau đớn tự hại mình để đánh thức lý trí yếu ớt của bản thân.

Thế nên không ai biết rằng trên cơ thể gầy guộc của Mạnh Canh, dưới bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình là những vết xẹo, vết mới chồng lên vết cũ.

Mà lúc này đây, đứng trước mặt ba người phụ trách chính là Mạnh Canh.

Ánh mắt Vương Nhất Thanh chợt trở nên chăm chú, nhìn chằm chằm Ninh Chu một lúc, mãi cho đến khi cậu bước vào anh ta mới hỏi: "Ninh Chu?"

Ninh Chu chớp chớp mắt, ánh mắt chết lặng ngơ ngác tan biến mất, cậu hơi cúi người chào ba người phụ trách, "Tôi là Ninh Chu.

"

Cùng một kiểu quần áo, cùng một kiểu tóc, thậm chí còn đeo cả cặp kính gọng đen, nhưng khí chất của Ninh Chu lại hoàn toàn khác.

Khoảng cách để nhập diễn và thoát diễn chỉ mất có vào giây.

Ánh mắt Vương Nhất Thanh đọng lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, khoé miệng hơi nhếch lên.

Phó đạo diễn Trương, người đã làm việc với Vương Nhất Thành nhiều lần nên biết rõ đấy là hành động theo thói quen của anh ta khi tâm trạng vui vẻ, nói cách khác Vương Nhất Thanh đang rất hài lòng với biểu hiện của Ninh Chu cho lúc này.

Hài lòng thì hài lòng, buổi thử vai vẫn cần phải tiếp tục.

Vương Nhất Thanh chỉ ra một phân cảnh để Ninh Chu diễn ngay tại chỗ, tình cờ cảnh này giống với cảnh vừa nãy của Từ Đồng Vũ.

Đây là phân cảnh Mạnh Canh bị mất kiểm soát, khi màn đêm buông xuống, bên tai cậu ta vang lên những lời lăng mạ th ô tục của bố và tiếng khóc van xin hèn mọn của mẹ, con quỷ ẩn nấp trong lòng cậu ta đã trỗi dậy.

Đêm nay vẫn không yên ổn như bao ngày khác, mới qua 12 giờ không được bao lâu, có tiếng đập cửa vang lên, người bố say khướt đã trở về.

Mẹ đi ra mở cửa đón bố, bị mùi rượu nồng nặc trên người ông ta khiến cho khó chịu, bà tức giận hỏi: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy hả? Ngày mai còn phải đi làm! ! "

Lời còn chưa nói xong, trong phòng khách vang lên tiếng tát, văng vẳng vọng ra.

"Con đàn bà khốn kiếp này, mày còn dám quản cả tao?"

Ngay sau đó là tiếng đồ đạc bị xê dịch, tiếng đấm thụi □□ * vào người, tiếng mắng chửi, tiếng van xin nối tiếp nhau vang lên.

* Raw là như vậy nha.

Trong căn phòng ngủ nhỏ cạnh phòng khách, Mạnh Canh từ trên giường ngồi dậy, phản ứng đầu tiên của cậu ta là lần tìm chiếc kính bên giường, còn chưa kịp chạm vào nó, ánh mắt cậu ta đã thay đổi, không còn vô hồn nữa, chỉ còn lại màu đen thăm thẳm, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu, đôi tay vẫn đang nắm chặt ga giường, các khớp ngón trắng bệch.

Cậu ta khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng lạnh lùng.

D*c vọng huỷ diệt dâng lên trong lồ ng ngực, giọng nói của con quỷ dữ giống như tiếng hát của thuỷ quái (2): "Huỷ diệt đi, huỷ diệt tất cả rồi mày sẽ được tự do.

"

(2) Thuỷ quái ở đây chính là nàng tiên cá, theo truyền thuyết thì tiếng hát của nàng tiên cá có thể mê hoặc người nghe khiến đối phương phải nghe theo mình.

Cơ thể tựa như bị giọng nói này dẫn dắt, cậu ta vén chăn định xuống giường, nhưng một tay khác đặt trên tủ đầu giường đã lấy ra một con dao, lưỡi dao run rẩy cắt ngang đùi, máu tươi phun ra, vì vậy tia đỏ trong mắt Mạnh Canh trở nên bình tĩnh lại.

Cậu ta chợt như nghe thấy một tiếng gì đấy, ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng kia, nỗi hoảng sợ hiện lên trên mặt, nhưng con dao trong tay lại găm sâu hơn vào da thịt.

Vu Phi nhìn chằm chằm Ninh Chu từ đầu tới cuối, khi màn trình diễn của Ninh Chu kết thúc, ông ta đột nhiên bật dậy.

Tiếng ghế ma sát với sàn nhà rất chói tai, nhưng ông ta lại làm ngơ không nghe, từng bước một đi về phía Ninh Chu.

Ông ta đi lảo đảo như say rượu, đến khi đứng trước mặt Ninh Chu rồi không nói tiếng nào và giơ tay lên tát cậu một cái.

Bốp!

Tiếng bạt tai vang vọng khắp căn phòng họp.

"Mày thằng tạp chủng này, ranh con! ! " Một tràng chửi rủa từ trong miệng Vu Phi tuôn ra, ông ta giơ chân định đá Ninh Chu, Vương Nhất Thanh đã vọt tới đẩy ổng ta ra.

Vu Phi cũng không giận, cười giải thích nói: "Không phải tôi đang đối diễn với cậu ấy sao?"

Là một đạo diễn, ông ta có thể tương tác với diễn viên một cách tự nhiên và cũng có thể đưa ra hướng dẫn của riêng mình về cách diễn cho các diễn viên.

Nói xong, ông ta cười với Ninh Chu, rất ngây thơ: "Vừa rồi tôi xuống tay có hơi mạnh, cậu không sao chứ.

"

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~

——-

Loong tham nẩu siiiiii =))) Tôi đã quay trở lại với ẻm rồi đây, từ giờ trở đi cứ 2 ngày thì được 1 chương nhóooo (trừ những lúc tôi "có việc đột xuất" = lười ó).