Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 1-3: Nằm viện (3)

Giờ là 4h35, trời chưa sáng, nhưng có thể thấy đêm đã tan đi rồi, bóng tối cũng nhạt dần và khung cảnh hiện lên rõ ràng hơn. Tôi phải chạy từ tầng 3 xuống tầng 1, sau đó đi về phòng trực ở ngoài đại sảnh. Hành lang chỗ sáng chỗ tối, tôi không quen để ý xung quanh nên cắm đầu đi một mạch.

Bịch, bịch.

Tiếng bước chân của tôi trên hành lang tĩnh lặng chưa bao giờ nghe rõ như vậy.

Bịch, bịch.

Qua hết dãy hành lang tầng hai rồi, giờ chỉ cần xuống tầng một , đi thêm vài bước nữa là tới phòng trực.

Bịch, bịch.

Bịch, bịch.

Thịch. Vừa rồi có tiếng bước chân của ai khác nữa. Tôi dừng chân, ngoái lại nhìn phía sau, chỗ tôi đứng được một bóng đèn vàng chiếu sáng thành khoảng tròn, từ đây nhìn sang hai bên hành lang, chỉ thấy được từng cụm từng cụm sáng đan xen với những khoảng tối. Im lặng.

Bịch, bịch.

Tôi lắng tai nghe, rõ ràng người kia vẫn đang đi lại, không phải ở hành lang này vậy là từ trên tầng ba đi xuống. Bất giác tôi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Thịch.

Có một bàn tay vịn vào lan can cầu thang, mấy ngón tay trắng gầy di chuyển dọc theo lan can, kèm theo đó là từng tiếng bước chân.

Bịch, bịch.

Tôi nghiêng người sang một bên để nhìn cho rõ xem là ai đang đi trên cầu thang.

Bịch.

Ngừng rồi, người kia không bước nữa, bàn tay bám vào lan can cũng không nhúc nhích. Là y tá? Tôi bước khỏi phạm vi đèn chiếu, chân đặt lên cầu thang, tính hỏi xem người kia là ai.

Cạch.

Dãy hành lang bên trái chợt có tiếng động, tôi giật mình nhìn sang, không có gì ngoài những khoảng sáng tối đan xen. Chắc là gió thổi cành cây va vào cửa, tôi thầm nghĩ trấn an bản thân. Lại ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.

Không có ai.

Bàn tay vừa rồi đã biến mất, cầu thang trống không, ngoài ánh sáng hắt ra từ bóng đèn dưới chỗ tôi đứng thì cầu thang gần như tối om. Người vừa nãy đã đi đâu. Không phải người đó đang đi xuống tầng hai này sao. Chuyện gì vậy. Tôi nhìn thêm một lát nữa, chắc chắn là trên cầu thang không có ai thì mới cúi đầu bước xuống.

Thịch.

Tôi cúi đầu, đập vào mắt tôi là ở dưới cầu thang tầng một, có người đang ngửa mặt lên đối diện với mặt tôi. Khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, tôi chỉ nhìn được một nửa diện mạo đó, một con mắt đen vô hồn, một nước da trắng nhợt, một khóe miệng nhếch lên kéo dài tới gần tai. Cái nhìn đó xoáy vào não tôi, khiến đầu tôi như muốn nổ tung, đây là thứ mà tôi vẫn đang nghi ngờ, trực giác nói với tôi rằng, chính nó đang theo dõi tôi.

Lạnh, gió thốc vào người tôi, thổi cho óc tôi tê buốt, rồi như có luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, khiến cho tay và chân bất giác run lên. Mẹ ơi, dưới kia là người hay ma vậy, hôm nay là ngày gì mà lắm chuyện xảy ra thế. Người tôi như bị chôn chặt tại chỗ, giờ là lúc não bộ phải tự chỉ huy thôi, lý trí của tôi đã chết lặng mất rồi.

Thịch.

Khuôn mặt kia bỗng rụt vào sau cầu thang. Tôi giật mình. Nó đi đâu vậy, đi lên tầng hai hay là đi ra đại sảnh. Nếu vẫn nhìn thấy nó, tôi sẽ chỉ sợ thôi, còn giờ nó biến mất, tôi sẽ không chỉ sợ mà còn bất an nữa. Biết đâu nó là ma, tôi chạy xuống dưới kia rồi nó nhảy ra vồ chết tôi, hay là nó đang bò lên đây để giết tôi cho nhanh. Người vẫn bất động, suy nghĩ càng thêm hoang mang. Mấy giây sau tôi không thấy ai đi tới chỗ mình, xung quanh một mảnh tĩnh lặng, thực sự không có ai.

Chắc vừa rồi tôi nhìn nhầm, dưới kia tối như vậy, sao có thể thấy rõ được, có khi chỉ là bóng của cái gì đó đổ lên cầu thang thôi. Sau khi đã trấn tĩnh được phần nào, tôi chợt bật cười. Khi không lại tự nghĩ ra mấy chuyện ma quỷ hù dọa mình, thần hồn nát thần tính.

Nghĩ là vậy nhưng lúc tiếp tục bước xuống cầu thang, tôi vẫn đi chậm lại. Mỗi một bậc thang tôi đều nhìn chằm chằm xuống xem bên dưới có gì bất thường không. Cứ thế tôi bước tới bậc thang cuối cùng trong lo lắng, nhưng thực tế là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi đi ra hành lang, vì đại sảnh rộng nên đèn cũng nhiều và xung quanh sáng sủa hơn, tôi lập tức đi về phòng trực bên tay trái. Trong phòng có hai chị y tá, họ có vẻ buồn ngủ vì lúc tôi nhìn vào, một trong hai chị đã gục đầu xuống bàn. Tôi lên tiếng nhờ bọn họ tới kiểm tra người bạn đang nằm ở phòng 301, chị y tá đang ngủ gật lúc này mới bật dậy, cười cười mấy cái rồi sắp xếp đồ dùng bỏ vào khay, xong xuôi mới theo tôi đi lên phòng.

Tôi thấy hai chị y tá này đều không phải là người tôi gặp lúc trước, một chị là người kiểm tra cho Cường khi tôi mới tới, trên thẻ ghi là Trần Huyền Khanh, còn chị đang đi cùng tôi lên phòng là Vàng Thị Dinh. Chị Dinh dáng người hơi thấp, nhưng thân hình đầy đặn, lúc cười còn có má lúm đồng tiền. Khi lên cầu thang tôi mới hỏi:

– Chị Dinh phải không, hôm nay có hai chị trực bệnh viện thôi à?

– Vâng, trong tuần thì có ba người trực, nhưng cuối tuần vắng nên bệnh viện chỉ cắt cho hai người trực anh ạ.

– Hai người thật sao, vậy chị Dương trực bên khu nào vậy chị?

– Dương gì anh?

– Giàng Thị Dương, cái chị cao tầm này, lúc tối có đi qua dãy tầng ba ấy.

Tôi miêu tả một chút về chị y tá mình gặp cho Dinh nghe.

– Không có anh, bên khoa cấp cứu và điều trị hôm nay có bác sỹ nam trực, trong số y tá em làm cùng không biết ai tên Dương hết anh ạ.

– Không có ai tên như vậy thật sao.

Tôi ngẩn người, lúc này đã lên đến tầng ba. Căn phòng cuối hành lang vẫn sáng đèn. Sau khi đi vào phòng thằng Cường, thấy tôi và chị y tá tới, cậu ta định ngồi dậy, chị y tá bảo cứ nằm im, nằm như vậy cũng kiểm tra được.

Chị y tá rất nhanh nhẹn, vừa ngồi xuống là lấy máy đo huyết áp ra buộc lên cánh tay thằng Cường, đo huyết áp xong là nghe nhịp tim, xem vết khâu, hỏi thêm vài câu về tâm sinh lý của cậu ta. Tiếp theo là lấy mấy viên thuốc, chị y tá bảo đây là thuốc chống phù nề và kháng sinh sau phẫu thuật. Tôi ở bên cạnh cầm cốc rót nước đưa cho chị y tá. Vừa nhận cốc, chị y tá bỗng khựng lại.

– Anh lấy cái cốc này ở đâu vậy?

– Cái chị y tá tên Dương mang cốc này tới cho tôi.

– Không, bệnh viện em không còn dùng loại cốc sắt này lâu rồi, cốc sắt dễ bị gỉ nên bệnh viện chuyển sang dùng cốc inox, bệnh viện dặn là không được dùng loại cốc này nữa.

– Tôi… Tôi không biết, thực sự là có một chị y tá tên Dương mang cốc này tới phòng tôi.

– Y tá ở viện em có quen nhiều, nhưng không có ai tên Dương anh ạ. Anh nhầm với ai rồi.

Vừa nói Dinh vừa cầm cái cốc inox trong khay của mình ra rót nước, xong đưa thuốc cho Cường, để cậu ta từ từ uống.

– Tôi gặp chị Dương ấy trên hành lang, hình như là đi ra từ phòng cuối cùng.

Dinh bỗng ngừng tay, lúc này mới thực sự ngước mắt lên nhìn tôi, mặt có vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.

– Anh nói phòng cuối cùng dãy tầng ba này?

– Đúng vậy, chị ấy còn cầm một khay thuốc như của chị, có vẻ như là chị ấy vừa kiểm tra trong căn phòng đó ra.

– Không thể đâu, phòng đó làm gì có ai mà kiểm tra.

– Nhưng phòng ấy vẫn sáng đèn.

Lần này thì Dinh thực sự trợn mắt nhìn tôi, cảm giác như những lời tôi nói là một điều hoàn toàn vô lý.

– Anh chắc chắn là phòng cuối cùng chứ?

– Sao chị lại hỏi vậy, vừa rồi tôi vẫn thấy nó sáng, không tin tôi dẫn chị ra xem.

Dinh lập tức đứng dậy, tôi đi ra mở cửa, hai người bước khỏi phòng. Lúc đứng ở hành lang, tôi chỉ về phía cuối dãy nói:

– Đấy, phòng cuối…

Những từ tiếp theo tôi định thốt ra hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng. Các phòng còn lại đều tối om. Căn phòng ở cuối hành lang kia cũng tối y như vậy.

– Anh nói là phòng nào?

-…

– Là anh không biết rồi, phòng đó ba năm trước là phòng cấp cứu, nhưng vì viện xây thêm khu cấp cứu riêng nên khu này chỉ chuyên điều trị sau cấp cứu thôi. Phòng kia chuyển thành nhà kho, bên trong chưa toàn đồ dùng, dụng cụ. Mà cũng chỉ được mở cửa vào ban ngày, ban đêm không được phép mở ra đâu.

– Nhưng, thực sự là tôi thấy có người đi từ phía đó tới, rồi người đó còn đưa cho tôi cái cốc kia.

– Chắc anh mệt quá nên nhìn nhầm, cái cốc có khi được đặt trên bàn từ trước rồi. Anh đang định kiếm chuyện hù dọa em à, không được đâu nhé, em làm ở viện này cũng được mấy năm rồi, trò trẻ con này không dọa được em đâu.

Nói rồi Dinh cười cười, lại quay vào phòng kiểm tra cho Cường tiếp. Giờ chỉ còn mình tôi đừng thất thần ở hành lang, mắt vẫn không rời khỏi căn phòng kia. Hóa ra nó vẫn lặng lẽ chìm trong bóng tối giống như các căn phòng khác. Sao tôi bỗng thấy căn phòng kia u ám quá, trong đầu vang lên một giọng thì thào, là ma chỉ cho mày thấy đấy.

Xẹt.

Bỗng ánh sáng chớp lên từ trong căn phòng cuối hành lang. Tôi lạnh người. Trong một giây tiếp theo, mắt tôi bỗng thấy, có người đứng ở trước cửa phòng kia, đối mặt với tôi.

Sau đó thì chỉ còn lại bóng tối lờ mờ, trời tang tảng sáng, không gian cũng bớt tĩnh lặng, quanh quất vang lên vài tiếng chim hót, vài tiếng chổi quét xoèn xoẹt. Tôi vẫn đứng bất động, mắt nhìn về phía trước, tôi không mong muốn lại nhìn thấy cái gì như vậy xuất hiện nữa, nhưng cũng không thể rời mắt đi. Đầu tôi ong ong, đây là kết quả của một đêm không ngủ, và cũng là một đêm căng thẳng nhất trong đời tôi.

Đang lúc chết lặng, Dinh lại từ trong phòng bệnh bước ra, thấy tôi đứng như trời trồng ngoài cửa thì tới đập nhẹ vào tay tôi một cái khiến tôi bừng tỉnh. Tôi quay sang nhìn cô ấy, dường như biểu hiện trên mặt tôi rất căng thẳng nên Dinh lấy làm lạ hỏi:

– Anh nhìn thấy gì vậy, mặt anh kỳ quá.

Bất giác tôi lại liếc sang căn phòng cuối hành lang, trong mắt tràn đầy bóng tối, tôi lắc đầu, thực sự là mệt mỏi quá rồi. Dinh nhìn theo tôi, không thấy tôi trả lời, cô ấy thở dài nói:

– Chắc anh buồn ngủ quá phải không, thôi vào phòng với bạn anh đi, bạn anh cũng ổn rồi, anh có thể nằm tạm lên cái giường nào mà ngủ một chút.

Nói rồi cô ấy vừa vỗ vai vừa mở cửa dìu tôi vào phòng. Cửa phòng khép lại, tôi ngồi thụp xuống ghế, đầu xoay như chong chóng và hai mắt mơ hồ. Cường thấy tôi vào thì nhìn sang, tôi không buồn để ý tới thằng ấy nữa, giờ tôi chỉ muốn được về nhà ngủ một giấc cho quên hết những chuyện này đi.

– Mày bị gì à?

Cường chật vật ngồi từ trên giường dậy, chắc thấy bản mặt của tôi khó coi quá nên hỏi.

– Không.

– Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi, tao cũng ổn rồi. Hay thôi mày cứ về trước, tới chiều tao xin xuất viện thì lại tới.

Tôi không đáp. Nghĩ một lát tôi mới hỏi:

– Mày có thấy mặt người lao vào xe mày không?

– Không rõ lắm, tao chắc đấy là nữ, vì tóc dài lòa xòa trên mặt, lúc xuất hiện đột ngột quá, mà đèn pha xe máy chiếu chói mắt, tao chỉ nhớ được là người cao tầm 1m50, mặt trắng bệch, mắt to như mắt ếch.

– Mày chắc cao tầm ấy chứ?

– Ừ, vì tao để đèn pha, đứng cách 10m thì với chiều cao 1m50 là có thể soi tới mặt.

Vậy là đúng rồi, cô y tá đêm qua cũng cao tầm 1m50. Tôi chợt cúi mặt, hai tay vô lực buông thõng xuống thành ghế. Hóa ra gặp ma là như vậy.